Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Diệp Quốc Uy cũng được coi là một đại lão có máu mặt, có tiếng tăm ở Thông Châu. Chỉ riêng việc bá chủ thế giới ngầm của thành phố Thông Châu, Hồng Bưu là đàn em của ông ta đã có thế chứng minh tất cả. Nhưng, bây giờ ông ta lại bị dọa sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh.
Lạc Tú là ai chứ?
Người khác không biết, chẳng lẽ bọn họ cũng không biết ư?
Đừng nói là con trai mình, ngay cả bản thân Diệp Quốc Uy cũng không dám nói năng như vậy với Lạc Tú, vì đối phương là Lạc Tú đó!
“Thằng súc sinh này!” Diệp Kính Bình vung tay lên định tát vào mặt Diệp Quốc Uy, nhưng lại bị Lạc Tú ngăn lại.
“Ông Diệp, vết thương của ỏng vẫn chưa lành hần, đừng nóng giận.”
“Lạc Gia yên tâm, tôi sẽ lập tức xách thằng súc sinh đó đến trước mặt cậu. Tôi muốn xem xem rốt cuộc nó còn vô pháp vô thiên đến mức nào nữa.” Diệp Quốc Uy vội vàng nói, ông ta cảm thấy con trai ông ta đã gây ra đại họa cho mình, thậm chí còn là cho cả nhà họ Diệp.
Thế mà thằng nhãi đó lại dám uy hiếp Lạc Tú chứ, có khác nào tự tìm đường chết?
Diệp Quốc Uy thậm chí còn đổ mồ hôi lạnh thay cho Diệp
Thánh Đào.
“Cảm ơn Lạc Gia đã cho nhà họ Diệp cơ hội này.” Diệp Kính Bình bình tĩnh lại, vì nếu Lạc Tú đã không tự mình ra tay mà lại gọi ông ta tới thì chứng tỏ, ít nhất Lạc Tú cũng đã cho bọn họ cơ hội.
Bằng không, nếu Lạc Tú thật sự ra tay thì e rầng bây giờ Diệp Thánh Đào đã chết rồi, hơn nữa nếu truy cứu đến cùng thì nhà họ Diệp cũng xui xẻo theo.
“Chúng ta cùng đi đi.” Lạc Tú cười nói, khiến mồ hôi lạnh của Diệp Quốc Uy lại túa ra.
Thực ra quán net Thiên Vực khá gần trường trung học Uất Kim Hương, cũng không phải là một quán net có chất lượng tốt nằm trong khu vực phát triển của thành phố Thông Châu.
Nhưng hôm nay, một chiếc Rolls-Royce Phantom đã dừng lại trước cửa quán net nhỏ này.
Điều này khiến nhiều người cảm thấy hơi quái lạ, vì không thế có người lái Rolls-Royce Phantom đến đây lên mạng được.
Tâng hai của quán net này tương đối rộng rãi, nhưng không hề yên tĩnh.
“Mẹ kiếp, con mẹ nó mày là học sinh tiếu học à, có biết chơi không đấy?”
“Oh, shit, đây là một đám đồng đội ngu như heo.”
Tiếng chửi bới xen lẫn mùi khói nồng nặc chính là tầng hai của quán net này.
ở cuối dãy máy vi tính có một cậu thiếu niên đang ngồi, mái tóc dài bết dính vào nhau, trông có vẻ đã hơn nửa năm không gội đầu, quần áo trên người cũng vô cùng bấn thỉu. Trên khuôn mặt cậu ta có hai quầng thâm mát đen xì cộng thêm làn da trầng đến nhợt nhạt, trông không khác gì một cương thi.
Nhưng cậu thiếu niên này có khí chất khác với những người khác, giữa đôi lông mày của cậu ta toát ra một vẻ sác bén. Lúc này trong miệng cậu ta đang ngậm một điếu thuốc, mát nhìn chằm chằm vào màn hình.
Lạc Tú nhăn mũi, sau đó vỗ vồ vào vai cậu thiếu niên, cậu ta quay đầu lại, liếc mât nhìn Lạc Tú một cái rồi lại quay đầu nhìn chằm chằm vào màn hình.
Đây là địa bàn của cậu ta, ở đây không ai dám động đến cậu ta hết. Dù sao cậu ta cũng là người trả tiền chơi net cho đám người ngày nào cũng câm rễ ở quán net này.
Vì thế Diệp Thánh Đào cũng không quan tâm.
Lạc Tú cầm hộp thuốc lá trên chiếc bàn trước mặt Diệp Thánh Đào, sau đó rút một điều ra rồi tiếp tục vỗ vai Diệp Thánh Đào.
Lần này cậu ta đã có chút khỏ chịu, cười khấy một tiếng, sau đó lại quay đầu lại nhìn Lạc Tú, trong mát hiện lên một tia uy hiếp. Sau khi ném cho Lạc Tú một cái nhìn dữ tợn, cậu ta lại quay đầu nhìn chầm chằm vào màn hình.
Lạc Tú cũng không tức giận mà vươn tay, nâm lấy dây điện, sau đó rút mạnh một cái, màn hình máy tính lập tức đen ngòm.
Diệp Thánh Đào chậm rãi quay đầu lại, còn mỉm cười với Lạc Tú.
“Trước khi hỏi mày là ai, tao phái nói cho mày biết một chuyện là, dù mày có là ai đi chăng nữa thì hôm nay mày cũng phải bò ra khỏi đây.”
Lúc chơi game bị người khác rút dây điện là một chuyện khiến người ta vô cùng vô cùng bực bội!
Sau khi nói xong câu này, Diệp Thánh Đào hút hết điếu thuốc trong miệng, sau đó phun ra một làn khói mới nhìn Lạc Tú.
“Nói đi, mày là ai?”
“Tôi là giáo viên chủ nhiệm của cậu.”
“Được, được lám, đẽ rất lâu rồi tôi không được gặp một kẻ không biết sợ chết là gì như này. Hôm nay nếu thầy không bò ra khỏi đây thì tôi không mang họ Diệp nữa!”
“Các anh em!” Diệp Thánh Đào gào lên, hơn năm mươi người ngồi trên tầng hai của quán net lập tức đứng dậy.
Diệp Thánh Đào siết chặt cái gạt tàn trong tay, rồi nhìn Lạc Tú với vẻ khinh bỉ.

Nhấn Mở Bình Luận