Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

“Thôi xong rồi, xong thật rồi, sao tôi cảm giác như sáp có một trận bão táp ập đến vậy?” Một bạn học lớp số ba khóc lóc kê’ lế.
‘Tôi cũng thế, người như Diệp Thánh Đào mà cũng bị đánh như chó chỉ vì chọc giận thầy Lạc thôi đấy, ba mẹ tôi không cưng chiều tôi như cậu ta đâu!”
Rất nhiều người đang sống trong cảm giác nơm nớp lo sợ, họ vô cùng lo lắng, đoán chừng đêm nay sẽ có rất nhiều người trằn trọc không ngủ, hay thậm chí là khó cỏ thế an tâm mà chìm vào giấc ngủ.
‘Tôi thật sự rất sợ thầy Lạc sẽ kể tội tôi trước mặt ba tôi, tôi cảm thấy dù là ba có yêu mình hay không thì chỉ cần thầy Lạc nói một câu thôi là tôi sẽ bị đánh mất!” Một nữ sinh khóc lóc nói.
Dù gì thì mọi người cũng đã thấy kết cục của Diệp Thánh Đào, dù cậu ta có giết người thì ba cậu ta cũng sẽ cho người giúp cậu ta chùi mông, ấy vậy mà đến khi đác tội với thầy Lạc,
cậu ta lại bị đánh đến nồi không khác gì một bãi bùn lầy, thật không biết thầy Lạc có mánh khóe kinh khủng đến mức nào nữa.
Hiện giờ không còn ai là lo lắng chuyện Lạc Tú có thế mời được phụ huynh tởi hay không, mà tất cả đều lo lắng bản thân sẽ bị kế tội, bởi vì đến phụ huynh cúa Diệp Thánh Đào lẫn Lưu Chí Cường còn mời được, thì chầng lẽ mấy phụ huynh khác lại không mời được nữa sao?
Tuy nhiên, cũng có người vừa nãy không nhìn thấy cảnh đó, chứ đừng nói gì đến chuyện biết đến.
Ví dụ như Trần Hữu, Tôn Huy Nam và mấy thầy cô khác, mặc dù Trần Hữu có nhìn thấy lãnh đạo cấp cao Thông Châu tới, nhưng anh ta lại không hề lo láng, ngược lại còn đinh ninh là cuộc họp phụ huynh ngày mai của Lạc Tú sẽ thất bại.
Bởi vì khả năng Lạc Tú may mắn, đúng lúc hôm nay lẽnh đạo cấp cao Thông Châu có buối rảnh, nhớ đến con trai mình nên mới tới. tất cả đều là trùng hợp.
Nhưng mà, lãnh đạo cấp cao Thỏng Châu như vậy át hần công việc không giống người bình thường, không thế nào bận mãi mà cũng rảnh mãi.
Vậy cho nên, ngày mai sao họ đến được chứ?
Chỉ cần Lạc Tú thất bại trong buổi họp phụ huynh đó, anh ta có thể mượn cớ sinh sự, sau đó nhân cơ hội đấy đuổi Lạc Tú đi.
“Thầy Tôn, đêm nay gọi mọi người đi, chúng ta làm tiệc chúc mừng!” Tâm trạng Trần Hữu rât tốt, dường như anh ta đã
tưởng tượng ra cảnh đuổi Lạc Tú đif và cả dáng vẻ Lạc Tú cô đơn nghèo túng kéo hành lý ra khỏi cổng trường.
“Được, thầy Trần, một tên làm thuê nhỏ bé như Lạc Tú thì dựa vào cái gì mà đòi so với anh chứ? Anh đã không làm được, thì anh ta làm sao nổi?” Trong sổ đó có một giáo viên đứng lên vuốt mông ngựa trước. Trần Hữu quan hệ rộng, đứng chung một chiến tuyến với anh ta, đợi sau này anh ta phất lên rồi, biết đâu chừng bản thân cũng nhờ đó mà vớ được vị trí tốt.
Chỉ có thầy Chu là ngồi một chỗ sửa bài tập không hé răng nói nửa lời, thậm chí còn làm bộ như không nghe thấy.
“Này thầy Chu, thầy có muốn đi cùng không?” Tôn Huy Nam cúi người hỏi.
“Không cần, tôi rất xấu hổ khi làm bạn với mấy ông!” Thầy Chu trước giờ vần luôn là con người thắng thắn, mở miệng là buông lời châm chọc luôn.
“Thầy Chu này, tôi thật không thể hiểu nổi, dù gì thì thầy cũng làm việc à Uất Kim Hương này lâu rồi, sao lại chầng biết nhìn xa trông rộng tí nào thế nhỉ? Tên Lạc Tú đó có gì đáng giá mà thầy phải đứng về phía anh ta?” Tôn Huy Nam châm chọc nói.
“Đầu tiên, tôi không đứng về phía anh ấy, và thứ hai, chú nhiệm giáo dục Trần, tôi hy vọng anh cỏ thế giống thầy Lạc, thành thật kiên định vì học sinh, vì giáo dục mà bò công bỏ sức ra làm chút chuyện, đừng có lúc nào cũng suy nghĩ méo mó như thế.”
“Hơn nữa thì, ít nhất ớ thời điếm này, chủ nhiệm giáo dục Trần, anh chưa đủ giỏi bằng thầy Lạc, chưa kế chúng ta là giáo viên với nhau, chúng ta phải chính trực nghiêm minh. Tôi tin ngày mai thầy Lạc chác chân sẽ làm tốt cuộc họp phụ huynh à lớp SỐ ba, các thầy không nên ăn mừng quá sớm thế đâu.’ Thầy Chu nói mà không hề nể mặt.
“Thầy Chu, xin thầy hãy chú ý lời nói!” Tôn Huy Nam đứng lên vổ mạnh bàn nói.
“Thầy với Lạc Tú đúng là cá mè một lứa với nhau, thầy không thử xem thân phận lẫn địa vị cậu ta là thế nào đl, làm gì có cửa mà đòi so VỚI chủ nhiệm giáo dục Trần của chúng ta chứ?”
‘Sớm hay muộn gì thầy cũng sẽ hối hận thôi!”
Nhưng đáp lại mấy lời này thầy Chu bình thản đứng dậy cầm đổng bài vở rời đi.
Trên thực tế, vừa rồi anh ta nặng lời như vậy cũng là vì không ưa Trần Hữu và Tôn Huy Nam mà thôi, bởi tác phong của Tôn Huy Nam ở trường học này thật sự có vấn đề, cho nên anh ta mới nói như vậy.
Còn về chuyện Lạc Tú có mời được phụ huynh lớp số ba đến được hay không thì thật sự lúc này đây trong lòng thầy Chu cũng chưa dám chác.
Dù sao thì càng hiếu biết, lại càng biết chắc là sẽ không có khả năng.
Đúng lúc ra cửa lại đụng phải Lạc Tú.
“Thầy Lạc, ngày mai thầy?” Thầy Chu nóng lòng mở miệng hỏi.
“Ngày mai làm sao vậy?” Lạc Tú tỏ vẻ khó hiếu.

Nhấn Mở Bình Luận