Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Trương Thục Phi lừa dối anh, không nói sự thật cho anh biết, này chắng phái là đáng thương thì là gì?
Kiếp trước anh cũng thế, cũng là một người đáng thương, nhưng kiếp này, thì không phải nữa rồi!
Lạc Tú nói xong câu đó thì lập tức rời đi.
Điều này ngược lại lại khiến Trần Hữu có cảm giác thất bại.
Thậm chí, anh ta còn cảm thấy tôn nghiêm của mình bị giẳm đạp lần nữa.
“Họ Lạc kia, anh đầc ý cái gì hả, tôi chờ xem hôm nay anh hoàn thành việc kiểu gì?’ Trần Hữu nhìn theo bóng dáng của Lạc Tú quát lớn.
Nhưng ngay sau đó, điện thoại của anh ta vang lên từng hồi
chuông.
Điện thoại kết nối, đầu dây bên kia là giọng nói hoảng loạn của Tôn Huy Nam.
“Không xong rồi, chủ nhiệm Trần, xảy ra chuyện rồi!”
Ngoài cổng trường, một chiếc siêu xe nối tiếp một chiếc siêu xe, có lẽ sẽ chẳng có gì ngạc nhiên nếu nó chỉ là một chiếc siêu xe không thôi. Mà vấn đề là, biến số của mấy chiếc siêu xe này không phải hiệu kỳ lân, mà là một biến số xe rât hiếm gặp. Điều này chứng tỏ, mỗi một chiếc xe đều đại diện cho một nhản vật tai to mặt lớn ờ Thông Châu này.
Các nhân vật lớn của Thông Châu đều tề tựu trước cống trường trung học phố thông Uâ*t Kim Hương.
“Đến ông cụ Diệp cũng tới?”
Lưu Đức Kiên xuống xe, sau đó bước nhanh về phía trước, thực sự mà nói thì trước lúc tới đây ông ta có chút không hài lòng lầm.
Dù gì thì hôm qua cũng vừa tới đây rồi, nay lại bị kêu tới lần nữa, nhưng ngay sau khi thấy Diệp Kính Bình cũng tới thì oán oán giận trong lòng ỏng ta lập tức biến mất.
Õng cụ Diệp tuối cũng khá cao rồi, chưa kể, nếu đem ra so sánh thì địa vị người ta có lẽ còn cao hơn ông ta nhiều.
Mọi người ai cũng tới thì ông ta còn nói gì được cơ chứ?
Chưa kề, đến ông Chu, người giàu số một ở Thông Châu này cũng tới kia mà. Nhìn qua thì có vẻ lịch sự nhã nhặn, nhìn chẳng giống người giàu số một chút nào, mà ngược lại trông còn giống nhân viên bình thường hơn.
“Ha hả, òng Diệp, thị trường Lưu.” ông Chu khẽ gật dầu, đi lại chào hỏi.
Theo sau đó là một số ông chủ và các tài phiệt lớn của Thông Châu, một đám người lần lượt tới đông đủ cả.
Giờ phút này, đừng nói đến người khác, ngay cá bảo vệ cũng phải trợn tròn mắt lén nhìn.
“Đây là lần đầu tiên thấy nhiều người thân phận lớn, tầm cỡ tụ
tập chung với nhau thế này, vậy mà mục đích của cuộc gặp chỉ là vì đến dự buổi họp phụ huynh thôi.”
“Ôi trời, ai biết Lạc Gia lại tới đây dạy học đâu chứ, người khác anh có thế không nế mặt còn được, nhưng là cậu ấy thì anh dám không nế mặt sao há?” Một ông chủ lớn ở Thông Châu cười khố nói.
“Đúng đấy, anh xem, đến ông Diệp còn tới, nếu chúng ta không tới thì quả thật không còn gì để nói nữa rồi. Hơn nữa, thằng nhãi ranh nhà tôi ấy, nghe nói ở trường học nó gây ra không ít chuyện, tôi chỉ sợ nó có mắt như mù lại đi chọc vào Lạc Gia, thế thì sẽ gây ra chuyện lớn lắm.” Một ông chủ khác cũng bày ra vẻ mặt lo lâng nói.
Ngày thường đám người họ ở Thông Châu muốn gió là có gió, muốn mưa là có mưa, có thể nói là phong cảnh vô biên, nhưng hiện tại họ đâu dám.
Bởi vì hiện giờ Lạc Tú đã xuất hiện tại Thông Châu, điều này cũng cỏ nghĩa là dã tồn tại một người mà bọn họ không thế chọc vào nổi.
Hiện giờ ở cái Thông Châu này, có ai dám không nể mặt Lạc Tú chứ?
Sau đó, hơn hai mươi ông lớn đều hướng về phía cống trường trung học phố thông uất Kim Hương.
Hiệu trường trường trung học phổ thông Uất Kim Hương ra tận cổng nghênh đón, nhưng mấy ông lớn đó thậm chí còn không thèm liếc ông ta lấy một cái, trực tiếp lướt thẳng qua người.
Cũng đúng thôi, dù gì ông ta cũng chỉ là hiệu trưởng một
trường học, ai thèm để ý ông ta chứ?

Nhấn Mở Bình Luận