Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Mà giờ phút này, Trần Hữu nhìn một đám người toàn ông lớn với lãnh đạo cấp cao đang tiến đến, ngay lập tức khuôn mặt anh ta trở nên méo mó đến đáng thương.
Thật sự tới sao?
Lạc Tú đó thật sự có năng lực đến vậy à?
Trần Hữu gắt gao siết chặt tay, khuôn mặt lộ rõ vẻ không cam lòng và không thế tin được.
Rốt cuộc thì Lạc Tú đó có địa vị thế nào?
Sao anh có thế mời được toàn những ông lớn, người tầm cỡ ở Thông Châu này đến?
Trần Hữu giận đến nỗi khớp hàm phát run, nhưng biết sao được, anh ta không thế ngăn cản sự thật này.
“Ha ha, chủ nhiệm Trần, thầy Tôn, tôi đã nói với các người trước là đừng vội đác ý sớm mà, các người cố tình không tin lời tôi nói, giờ thấy sao hả?” Thầy Chu cao hứng bừng bừng, đứng cạnh hai người nói.
“Nếu tôi mà là người nào đó á, tôi đã đào ngay một cái lổ để chui xuống rồi, đỡ phải lộ mặt càng thêm xấu hổ.” Thầy Chu tuy là một giáo viên tiếng anh, nhưng văn của anh ta cũng gây sát thương khá cao.
Những lời này lọt vào tai Trần Hữu và Tôn Huy Nam lại càng khiến mặt hai người họ nóng rát, giống như bị vá một cú đau
ngay trước mặt bao nhiêu người vậy.
“Anh!”
“You’re a disgrace.” Thầy Chu ném lại một câu tiếng anh rồi rời
đi.
“Cậu ta mới nói cái gì?” Tôn Huy Nam mơ hồ hỏi.
“Anh ta nói chúng ta lè một nỗi nhục!” Trần Hữu oán hận nhìn theo bóng dáng thong dong rời đi của thầy Chu.
“Không có việc gì thì đọc sách nhiều vào, đừng lúc nào cũng suy nghĩ méo mó.“ Thầy Chu đứng từ xa ném lại mấy lời này.
“Thầy Lạc này, thầy định chấn chỉnh lại lớp số ba trong buối họp phụ huynh này sao?”
Thầy Chu nhanh chân đuổi theo, anh ta không ngờ Lạc Tú thế mà làm được thật, không ngờ Lạc Tú thật sự mời được phụ huynh của lớp số ba đến trường.
Đảy vốn không phải là một chuyện nhỏ, đây là cuộc hợp lớp lớn nhất trong lịch sử trường Uất Kim Hương, và cũng là một cuộc họp khó xảy ra nhất, vậy mà hiện tại nó thật sự diễn ra rồi.
“Không phải, tôi muốn thu phí lớp.” Lạc Tú trả lời thẳng thân, không hề giâu giếm.
“Thầy muốn thu tiền học với mấy ỏng lớn Thông Châu đó sao?” Thầy Chu nghe xong thấy có gì không ốn, vẻ mặt như không thế tin nối.
“Chứ không thì sao? Chứ thầy nghĩtiền ở nhà ăn lần trước tôi tự bỏ túi ra à?” Lạc Tú nói rồi hướng về phía phòng học số ba!
Lúc này, toàn bộ mấy ông lớn ờ Thông Châu đang ngồi trong phòng học số ba, mà giờ phút này, cả đám học sinh lớp số ba đều trưng một dáng vẻ mày ủ mặt ê đứng ngoài phòng học, đứa nào cũng có cảm giác như đang đứng trong vành móng ngựa chuấn bị nhận quyết định của thẩm phán.
Lại nói đến tầng học dưới lầu, dường nhưtoàn bộ học sinh và giáo viên của uất Kim Hương đều vây kín tầng dưới xem, đây được coi là một sự kiện hiếm có!
Vì ít nhất thì hiện tại và trước mát sẽ không cỏ bất kỳ kẻ nào ờ Uất Kim Hương này có thê’ làm được điều đó, nhưng hôm nay thì khác, Lạc Tú làm được, gọi toàn bộ phụ huynh ớ lớp số ba tới và thành công mở một buổi họp.
“Này, thầy Lạc cũng trâu bò quá nhỉ?” Một học sinh luôn miệng tán thưởng.
“Không biết cậu có cảm thấy giống tôi không, tuy thầy Lạc ít khi lộ diện, nhưng tôi luôn cảm thấy thầy Lạc thật sự rất đẹp trai, đặc biệt là từ thầy ấy còn toát ra một khí chất khó tả nối nữa.” Một nữ sinh lộ vé mặt hám trai lên tiếng thảo luận.
Thậm chí, có rất nhiều giáo viên khác cũng nhìn Lạc Tú bằng ánh mát ngưỡng mộ.
“Trước đó tôi còn tưởng thầy Lạc chỉ chém gió thôi chứ, không ngờ thầy ấy làm được thật.”
“Đúng vậy, chủ nhiệm Trần quan hệ rộng thế còn không làm được, vậy mà thầy Lạc lại làm được đó.”
Mấy lời bàn luận nho nhỏ lọt tới tai Trần Hữu, khiến Trần Hữu càng thấy chói tai và cảm giác bị châm chọc nhiều hơn, anh ta siết chặt tay thành nám đấm, gắt gao nhìn về phía phòng học lớp 12/3.
Trong phòng học, mấy ông lớn Thông Châu đang có cảm giác như được quay lại lớp học thời học sinh, thậm chí cám giác đỏ còn gợi lèn những hồi ức của nhiều người.
Nhìn Lạc Tú đi về phía bục giảng, rất nhiều người còn có cảm giác như bản thân đang là một học sinh, và khi đối mặt với một thầy giáo nghiêm khâc thì nảy sinh cảm giác thấp thỏm bất an.
“Được rồi, đừng nói chuyện phiếm nữa, các vị ở đây ai cũng rất bận rộn, tôi cũng chỉ muốn nói một câu thế này, con cái các vị thê’ nào các vị là người hiếu rõ. Có điều, tôi không quan tâm các vị cưng chiều con mình thế nào, cũng không quan tâm các vị dạy bảo chúng ra sao.”
“Nhưng chỉ cần một ngày tôi còn ờ uất Kim Hương này, các vị hãy để mắt tới bọn trẻ cho thật kĩ. Bởi vì tiếp theo đây, có khả năng tôi sẽ tự tay giải quyết, chứ không phải gọi các vị tới để mở cuộc họp phụ huynh thế này đâu.” Lạc Tú không khách sáo nói, thậm chí, trong lời nói đó còn nghe ra vài phần uy hiếp.
Và hơn hết, đó là uy hiếp các ông lớn cúa các giới khác nhau ở Thông Châu này.

Nhấn Mở Bình Luận