Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

 

‘Thầy Lạc, thật xin lỗi về chuyện lần này” Phi Long xin lỗi rất chân thành.
“Còn nữa thầy Lạc, đây là thù lao đã đồng ý vởi anh.” Phi Long đưa cho Lạc Tú một chiếc hòm bâng kim loại.
Điều này khiến Lạc Tú hơi bất ngờ, anh cho rằng sự việc còn chưa hoàn thành, đối phương hần là sẽ không đưa thù lao cho anh mới đúng.
“Ha ha, thầy Lạc, chúng tôi không giống với bọn họ. chúng tòi nói một là một, nói hai là hai, chưa bao giờ nuốt lời, đây là bán tính của người quân nhân.” Phi Long giống như nhìn thấu sự nghi ngờ của Lạc Tú, sau đổ giải thích nói.
Lạc Tú cũng không từ chối, bời vì anh thật sự cần hoặc là nói muốn hạt giống đó.
Sau khi hai người chia tay, Lạc Tú không lập tức trớ về mà tùy ý đi bộ trên đường.
“Đinh đinh…”
Điện thoại vang lên, Lạc Tú kết nối đường dây.
“Alo, anh Lạc, anh đang ở đâu?” Đây là cuộc gọi đến cùa Từ Văn Binh.
“Được, lát nữa tôi sẽ lái xe đến đón anh. Vừa hay bên phía Vịnh Bàn Long có chút chuyện không giải quyết được. À đúng rồi, cô Thục Đoan đang ớ đây, kêu anh mang một phần canh đậu xanh đến.”
Cúp máy xong, Lạc Tú lướt nhìn ngã tư đường, sau đó tiếp tục
đi bộ.
Một tờ đơn quảng cáo bổng rơi xuống trước mặt Lạc Tú.
“Xin chào anh, anh có biết đến biệt thự Lam Thiên không? Chúng tôi là tiếu khu có vị trí tốt nhất và cao cấp nhất Thông Châu, thản phận của anh nhất định rất thích hợp đế cỏ một căn. Chúng tôi có một căn hộ cao cấp dành cho người độc thân, phù hợp nhất với anh.”
‘Trương Tứ Quản, con mẹ nó, cậu có biết làm việc không? Trông anh ta như một người đàn ông nghèo, lại còn trẻ như vậy, đừng nói là mua nhà, đến mua cái phòng vệ sinh cũng phái vất vá, cậu đưa cho anh ta tở đơn quáng cáo lảm gi.”
Lạc Tú vốn đang đi bộ trên đường, kết quả là không biết từ đáu chui ra một người tiếp thị bán hàng, sau đó anh ta chìa tay đưa cho anh tờ rơi quảng cáo.
Nhìn qua thì người tiếp thị bán hàng này cũng có vẻ sạch sẽ gọn gàng, nhưng cỏ thế nhìn ra anh ta là một người nghèo, bới vì bộ quân áo trên người anh ta đã được giặt đi thành nếp, nhưng rất sạch sẽ.
Hơn nữa thoạt nhìn anh ta cũng không có lớn tuối, xấp xỉ tầm Lạc Tú.
Khuôn mặt trâng tréo sạch sẽ mang theo tinh thần tiến thú mạnh mẽ, khẽ đố mồ hôi dưới ánh náng gay gát của mặt trời.
Thế nhưng vừa mởi nói được một cảu, cỏn chưa nói xong đã bị một tên mập mặc âu phục đeo kính râm cát ngang.
Tên mập kia kêu lên tức giận, chạy tới chỉ vào Lạc Tú và nói.
‘Trước khi ra cửa tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, phát tờ rơi phải nhìn người. Cậu nhìn quân áo của anh ta, nhìn khí chất của anh ta đi, và còn độ tuổi của anh ta nữa. Trông giống người mua nối nhà sao?”
Tên mập là người quản lý doanh thu của bọn họ, giờ phút này đang phè binh một người thanh niên trẻ tuối tên lả Trương Tứ Quân.
Mã Trương Tử Quân cũng không phản bác lại, chỉ cúi đầu nghe giáo huấn. Đây là ngày đầu tièn đi làm của anh ta, anh ta không muốn bị sa thải, dù sao anh ta cũng đã đi tìm việc cả tháng rồi, trên người còn có mười mấy đồng.
“Còn ngây người ra đỏ làm gì? Mau đi rái đơn đi.” Tên quán lý doanh thu máng.
Trương Tử Quân cười toe toét, sau đỏ chạy đi.
Nhưng Lạc Tú lại lật trang sau và xem qua.
“Trả tờ đơn cho tôi, loại người nghèo như anh có mua nối nhà không?” Tên quản lý doanh thu giật lấy tờ đon trong tay Lạc Tú, vẻ mặt khinh thường nhìn bộ dạng Lạc Tú.
Dựa trên kinh nghiệm mấy năm đi làm trong ngành này cúa anh ta, Lạc Tú ăn mặc tùy tiện như vậy, lại còn là người trẻ tuối, chỉ cần liếc mât nhìn qua đã nói lên người này rất nghèo, anh ta sẽ không lãng phí thời gian ớ đây với một người nghẻo như thế.
Lạc Tú không tức giận, cũng không thế vì tức giận mả sau đó đến nhà người ta mua cá chục căn nhà đế dân mặt đúng không?
Như vậy bản thân thật giống một kẻ ngốc.
Lạc Tú cũng không thèm quan tâm đến tên quản lý doanh thu kia, mà đi vào một quán cơm bình dân Sa Huyền.
‘Thấy chưa? Tôi nói không sai chứ? Ăn cơm cũng chí có thế ăn ờ Sa Huyền, cậu cảm thấy anh ta có mua nổi một căn nhà không?” Tên quản lý doanh thu lại đứng sau lưng Trương Tử Quân giáo huấn.
“Muốn nhìn một người có tiền hay không có tiền, cậu phải xem giày! Cậu xem anh ta đi cái thứ gi? Giày vải

Nhấn Mở Bình Luận