Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

!”
Lạc Tú không vào đó ăn cơm, mà vừa hay ờ đó có canh đậu xanh, anh phải mang một phần canh đậu xanh về.
Sau khi gói canh đậu xanh xong xuôi, Lạc Tú cũng chưa vội ra ngoài, bời Vương Phi gửi tin nhân đến nói một lát nữa mới có thế qua đón.
Lạc Tú vẳn cứ ngồi bên trong chờ cho tới khi Vương Phi gửi tin nhắn đến nói sâp tới nơi, Lạc Tú mới đi ra.
‘Thật xin lỗi thưa anh, vừa nãy cấp trên của tôi nói những lời đó với anh, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh. Tôi hy vọng những lởi nói và hành động không đủng đẳn cùa anh ấy không làm anh tức giận.”
Không biết Trương Tử Quân từ đâu chạy tới, bổng nhiên xin lòi Lạc Tú.
“Hả? Tại sao?”
“Anh ấy không nèn nói chuyện như vậy với anh, vi bất kế có tiền hay không có tiền cũng đều nên được tôn trọng. Bời tất cả mọi người đều bình đằng, chúng ta không nên khinh thường người khác”
Trương Tử Quân cười nói, trong lời nói thế hiện lòng chân thành, không chút dối trá.
Lạc Tú mỉm cười, sau đó lại quay sang hỏi Trương Tử Quân.
“Theo cách nói của cấp trên anh, anh không nên phát tở rơi cho tôi, nhưng thật ra tỏi rất tò mò, tại sao anh lại phát tờ rơi cho tôi?”
“Thật ra nhìn người mà chỉ nhìn vẻ bên ngoài quả thực không được chinh xác.” Trương Tứ Quán đáp lại.
“Hơn nữa thực ra anh ấy đã xem nhẹ một vài chi tiết. Trước khi tôi phát tờ rơi cho anh, tôi cũng đã quan sát sơ lược rồi. Trên người anh từ đầu tói cuối luôn có một khí chất rất lãnh đạm, là thứ mà người trẻ tuổi bình thường không có. Hơn nữa tôi thấy ánh mầt anh luôn hiện lên một vẻ tự tin.”
“Quan trọng nhất là, tuy anh ăn mặc tùy tiện, nhưng không có chút bụi bặm nào. Kỳ lạ nhất chính là đôi giày vải, ngay cả bàn chân cũng đều sạch sẽ.”
“Cho nên tôi cảm thấy mặc dù anh không có tiền, nhưng tuyệt đối không phải người thường.” Trương Tử Quân tồng kết nói.
Trái lại, Lạc Tú bật cười, e là chi tiết này chính anh cũng không chú ý tới, nguyên nhân là do Thái Hoàng Kinh, mặc dù không có khí tức hộ thế, nhưng bên ngoài cơ thế anh luôn có một dòng khi vô hình di chuyến, giúp anh ngăn cán bụi bặm.
Nhưng anh thật không ngờ người thanh niên này lại chú ý tới chi tiết đó.
‘Thật ra tôi cố tình chờ anh ờ đây để xin lỗi anh đấy.” Trương Tử Quân lại cười nói.
“Ồ?” Lạc Tú nối lẽn hứng thú, vì đối phương đã đợi nửa giờ đồng hồ.
‘Tỏi cám thấy cho dù lả làm ăn kinh doanh hay làm công ăn lương thì danh tiếng cũng rất quan trọng. Có thế anh sẽ không mua nhà, nhưng anh sẽ giới thiệu người thân của anh mua cho
tôi.” Trương Tử Quân cười nói, có vẻ rất hay nói.
Sau đó anh ta quay sang phía Lạc Tú hỏi ngược lại.
“Có phải anh cảm thấy tôi rất ngốc đúng không?”
“Con mẹ nó, cậu đúng là đồ ngốc, cậu mà còn như vậy nữa ông đây lập tức sa thải cậu, cậu lại dám tám chuyện với loại người nghèo này sau lưng tỏi. Cõng ty trả lương cho cậu đẽ’ cậu tán gẫu à?”
Bồng nhiên tên quản lý doanh thu ở đâu xông tới mâng vào mặt Trương Tứ Quản.
“Xin lồi cấp trên, tôi biết sai rồi.” Trương Tử Quân cười gượng.
“Đã nói với cậu bao nhiêu lần mà mãi không chịu sứa, cậu xem anh ta ăn mặc như thế có mua nối nhà không? Nói không chừng đến việc làm còn không có.” Tên quản lý doanh thu vừa chí vào Lạc Tú vừa mâng Trương Tử Quân.
“Một căn ờ biệt thự Lam Thiên của chúng ta đã gần một trăm vạn, người như anh ta có thế mua nối sao? Cậu có thế đừng ở đáy lãng phí thời gian trước mặt cái người không mua nối nhà được không?” Tên quản lý doanh thu lại máng.
“Những người không có tiền như anh ta trên phố đèu là không mua nối nhà đâu, cậu phí lời vô nghĩa VỚI anh ta được gì đâu?”
Đối với người trẻ tuồi như Lạc Tú, vừa nhìn cách ăn mặc đã biết không có tiền, tự nhiên cũng không phải nói chuyện tôn trọng làm gì, làm trò châm chọc trước mặt anh, tên quản lý doanh thu cảm thấy chẳng có gì là không ổn cả.
Trong mât anh ta, có tiền mởi đáng được tôn trọng, còn khõng có tiền thì đáng bị châm chọc.
“Chúng ta nên tìm chính là khách hàng cao cấp, khách hàng giàu có.”
“Xịch xịch.”
Tiếng xe hơi vang lên.
Sau đó một chiếc Lamborghini dừng lại bên đường.

Nhấn Mở Bình Luận