Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

“Thành thật mà nỏi, cậu Lạc à, cho dù tôi không đích thân tới đây gặp cậu, cũng không được nhìn thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc do cậu tạo nên thì chỉ riêng những chuyện mà ông Diệp nói với tôi thôi, trong lòng tôi cũng đã có một phỏng đoán về cậu.”
“Cũng chẳng trách, với thân phận của cậu Lạc mà không truy cứu bọn họ cũng đã được coi là người tốt tính rồi.” Những gì Tô Bửu Điền nói không phái là giả.
Vi ai cũng biết sức mạnh của Lạc Tú lớn đến mức nào, nhưng cách làm của Lưu Quyền lại như một tên ngốc. Lạc Tú không
lập tức nối giận đuổi giết Lưu Quyền đã là rất nể mặt anh ta rồi.
Người ta tài giỏi như thế mà còn dám hành xử như vậy, chầc chán là đầu óc bị úng nước.
“Cậu Lạc, thành thật mà nói, vấn đề này cũng là do chúng tôi đã không xứ lý ốn thỏa. Có chỗ não xũc phạm đến cậu Lạc, họ Tô tôi đây thành thật xin lồi cậu.” Tô Bửu Điên chắp tay nói, nếu Lạc Tú đã là người trong giang hồ, vậy thì ông ta cũng làm theo nghi thức và quy tâc trong giang hồ.
“Không sao, nhưng không phải ông vừa nói chỉ có mười giờ đồng hồ sao? Bây giờ chỉ còn chưa đầy ba tiếng nữa, sao tôi thấy ông khống có một chút nôn nóng hay lo lâng gì vậy?” Lạc Tú nói đùa.
“Thành thật mà nói thi chuyện này phía quàn đội chúng tôi cũng chỉ giúp đỡ một chút mà thôi. Ban đẫu vốn là phía quân đội chịu trách nhiệm về chuyện này, thực ra tìm cậu Lạc cũng là ý cúa tôi, mọi thứ vốn đang diễn ra rất thuận lợi, ai ngỡ bên Cục an ninh lại cứ khăng khăng chen ngang vào, thế nên bây giờ bọn họ đã làm mất người rồi.” Tô Bửu Điền hờ hững đáp.
“Vậy nên ông chỉ định làm cho có thôi ư?” Lạc Tú hỏi vặn.
Dù sao nghe ý tứ của Tô Bửu Điền thì là chuyện này cũng là chuyện của bên Cục an ninh, cho dù sau cùng nhiệm vụ có thất bại thì cũng không thế trách được bèn Tô Bửu Điền.
Vi thế ông ta hoàn toàn không cần phái lo lâng hay nôn nóng
gì-
“Thực ra cũng không thế nói như vậy được, không phải tôi đã đích thân đến tìm cậu Lạc rồi sao?”
“Nói thật thì, vấn đề không hề đơn giản như vậy. Trước hết, thực lực của mỗi một người trong nhóm lính đánh thuê đó đều võ cùng đáng sợ. Điếm nãy đã được chứng minh bâng việc trong vài giờ qua bên Cục an ninh đã điều mấy đợt người đi nhưng đều thất bại.”
“Thứ hai, rắc rối nhất là phải cứu được An Linh Như khỏi đám người đó. Bẽn chúng tôi, thậm chí cả bẽn Cục ân ninh đều có thế tìm được cao thủ hạ gục đám người bât cóc, nhưng bây giờ mọi chuyện không đơn giản chỉ là giết chết bọn chúng, vì
bây giờ chúng ta cần phái cứu người!’
Tô Bửu Điền phân tích rất chu toàn, không thế không nói, dù sao õng ta cũng xuất thân từ quân đội, vốn là người trong ngành nên có thể ngay lập tức chỉ ra điểm mấu chốt.
Bây giờ đã không chỉ là chuyện tìm vài cao thủ đánh nhau với đám người kia là có thể giải quyết được, vì mục tiêu hàng đầu lả cứu người, giết người thì quá dễ dàng.
Nhưng cứu người lại rất khó, đối phương là một nhóm lính đánh thuê, đều là những kẻ có thủ đoạn tàn độc. Nếu chọc giận đám người đó, bọn chúng sẽ giết chết An Linh Như ngay tức khác, chuyện này cũng coi như thất bại.
Cao thủ giao đấu với nhau có thế giết người, nhưng muốn cướp người từ trong tay đối thú thì độ khó sẽ tảng lên rất nhiều, ít nhất thì thực lực của người đó cũng phải cao hơn đối phương vài bậc.
Những cao thủ như vậy không phải là không có, nhưng cũng không dế mời.
“Vì thế, cậu Lạc à, tôi nghĩ chuyện này chỉ có thể mời cậu ra tay.” Thực ra Tô Bứu Điên cũng đã nói ra hết những suy nghĩ của mình với Lạc Tú.
“ô, nhưng tôi vẫn câu nói đó, chuyện này tôi không nhận làm đâu.” Lạc Tú nhún vai đáp.
“Cậu Lạc thật sự không cân nhắc một chút ư?” Tô Bửu Điền nói năng rất có chừng mực, không hề lấy chức vụ hay thân phận, địa vị ra đế chèn ép Lạc Tú.
Vì chỉ tiếp xúc với anh trong một khoảng thời gian ngân, ông ta đã biết Lạc Tú là người chỉ ưa nhẹ, không ưa nặng, hoặc có thế nói lã một người tuyệt đối tuân thủ các nguyên tẳc của bản thân.
Quan trọng hơn là, thân phận hay địa vị gì đó hoàn toàn không có đủ tư cách để chèn ép anh.
Nói trắng ra là, người ta hoàn toàn không thèm quan tâm đến những thứ đó.
“Thôi được rồi, vậy tôi không làm phiền cậu Lạc nữa. Nhưng cỏn chuyện căn hộ, cậu Lạc, có thế đế lại cho tôi một căn không?” Tô Bửu Điền bỗng quay lại chủ đề ban đầu.
“Tôi còn tưởng là ông chỉ nói đùa thôi.” Lạc Tú hơi ngạc nhiên, ông ta thật sự muốn mua ư?
“Tôi không nói đùa đâu, tôi thật sự muốn mua một căn. Nhưng phải quay về vay ít tiền, người làm trong cái ngành này như chúng tôi không giàu có như bên ngoài hay đồn đại đâu.” Tô Bửu Điền cười khố, nói.
“Được, tôi sẽ giữ lại cho ông một căn.” Lạc Tú đồng ý.
“Tôi có thê’ chụp một bức ảnh không?” Tô Bửu Điền hỏi.
“Đương nhiên là được.” Lạc Tú cũng không lo tất cả mọi thứ trong đầu sẽ bị lộ ra ngoài, bị người khác nhìn thấy.
Vì vốn dĩ anh cũng muốn để người bên ngoài thấy, nếu không thì ai biết mà đến mua nhà chứ?
‘Thế nào?” Diệp Kính Binh cưỡi hỏi.

Nhấn Mở Bình Luận