Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

“Haizz, ông Diệp, thực ra cũng là lẽ thường tình. Nếu tôi có năng lực như cậu Lạc thì bây giờ đừng nói là muốn mời tôi quay lại giúp đỡ, lúc trước không xử lý đám người ngu xuẩn bẽn Cục an ninh đã là nế mặt bọn họ lắm rồi.” Tô Bửu Điền thở dài nói.
Tô Bửu Điền vừa đi thì hiệu trưởng trường uất Kim Hương lại đến.
“Thầy Lạc, thầy Lạc à, chuyện này là chúng tôi không đúng, thầy quay về trường Uất Kim Hương đi.” Lần này thái độ của hiệu trướng rất nhún nhường, dù sao cũng là ông ta đến nhờ cậy Lạc Tú.
“Xin lỗi nhé, tôi thật sự rất bận. Hơn nữa trước đây tôi đến trường Uất Kim Hương làm giáo viên chủ nhiệm chỉ là để tiện bảo vệ An Linh Như. Báy giờ chuyện này đã kết thúc rồi, tôi cũng không có hứng thú với việc dạy học.” Những lời Lạc Tú nói là thật, vì anh thật sự không có hứng thú với việc giảng dạy.
“Thây Lạc, tiểu khu này của thây?” Hiệu trường đột nhiên hỏi đến vấn đề này, vì nơi này hơi có chút kỳ ảo.
“Một trăm nghìn tệ một mét vuông.” Lạc Tú rất bình thản đáp.
Hiệu trưởng nghe xong mà thầm tặc lưỡi, nhưng có vẻ như sau đó trong lòng ông ta cũng đã có tính toán.
Năn nỉ xin xỏ một lúc lâu mà Lạc Tú vẫn không đồng ý, hiệu trưởng đành phải rời đi trong sự bất lực. Xem ra chuyện này
phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác.
Hiệu trưởng trường uất Kim Hương vừa xuống núi, điện thoại của Lạc Tú lại đổ chuông thông báo có tin nhắn mới.
“Thầy Lạc, cứu em!” An Linh Như gửi tin nhắn cầu cứu anh.
Lạc Tú thờ dài, sau đó lại bấm số gọi Tô Bửu Điền quay lại.
Vì con người Lạc Tú là vậy.
Anh có thê’ không thèm đê’ tâm đến đám người ở Cục an ninh, có thể không nế mặt Tô Bửu Điền, thậm chí có thể không quan tâm đến tất cả mọi người.
Nhưng, anh không thế phớt lờ An Linh Như, vì mặc dù anh chí làm giáo viên chủ nhiệm lớp ba một tuần, nhưng người xưa có câu, một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Mặc dù nói một cách nghiêm túc thì An Linh Như cũng không được coi là học trò của anh, nhưng cũng coi là có chút duyên phận và tinh nghĩa.
An Linh Như đã gọi anh một tiếng “thầy”, anh cũng đồng ý rồi.
Bây giờ cô ta gặp nguy hiếm cầu cứu anh, Lạc Tú không thế không cứu được.
Đây cũng là nguyên tâc của Lạc Tú, nguyên tắc làm người!
Chỉ là lúc Lạc Tú bấm số gọi cho Tô Bửu Điền và những người khác thì lại có mười mấy chiếc xe hơi sang trọng đến Vịnh Bàn Long.
Lạc Tú cau mày, mới sáng sớm ra mà chố này của anh cũng náo nhiệt thật đấy!
Cửa xe mớ ra, toàn bộ học sinh lóp 12/3 bước xuống.
“Thầy Lạc, xin thầy hay cứư An Linh Như đi ạ.” Hàn Phong là người chạy xuống lèn tiếng đầu tiên, vỉ cậu ta vần luôn theo đuối An Linh Như, cũng là người lo lắng cho cô ta nhất.
An Linh Như xảy ra chuyện, Hàn Phong tìm Lưu Chí Cường đầu tiên, Lưu Chí Cường lại khuyên cậu ta đi tìm Lạc Tú.
Không vì lý do gì khác, chỉ riêng hai chữ “Lạc Tú” đã đủ rồi.
Nhưng mọi người cũng biết tính cách và địa vị của Lạc Tú, lần này cả lớp số ba đều đồng loạt tới đây cầu xin anh.
“Các em đang trốn học tập thế đấy hả?” Lạc Tú nhíu mày nói.
“Thầy Lạc, dù sau này thầy có phạt chúng em thế nào thì cũng xin thầy hãy cứu Linh Như ạ.” Lưu Chí Cường cũng đứng ra nói.
“Đúng đỏ ạ, thầy Lạc, xin thầy hẫy cứu Linh Như.” Thi Thi tổ vẻ khẩn khoản cầu xin.
“Bên Cục an ninh cũng hết cách, các em tin tưởng tôi đến vậy sao?” Lạc Tú cười nói.
“Thầy Lạc, người khác không biết nhưng chầng lẽ chúng em lại không biết sao? Chí dựa vào cái tên cúa thây đã đú chứng minh tất cả rồi.”
“Đúng đó, thầy Lạc, từ trước đến nay em chưa bao giờ thấy ai có thế chặn được một viên đạn như thầy đâu.” Hàn Phong nói
“Thầy Lạc, chúng em không tin Cục an ninh hay bất cứ cơ quan vở vấn nào, chúng em chỉ tin tưởng thầy thôi.” Thái độ của Lưu Chí Cường rất thành khẩn, hơn nữa cậu ta cũng đã từng nghiêm túc phân tích chuyện này.
Lạc Tú im lặng không nói gì.
Thấy Lạc Tú bống nhiên im lặng như vậy, cá đám học sinh đều sửng sốt.
Chẳng lẽ thầy Lạc không định cứu người ư?

Nhấn Mở Bình Luận