Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

“Hồng Lão, vốn dĩtôi định đế anh và cậu Lạc cùng nhau liên thủ đi vào cứu người.,, Rõ ràng Tô Bứu Điền cũng bị lời của Hồng Lão chọc mất vui.
“Ha ha, lão Tô, anh nói đùa đấy à?”
“Cậu ta xứng sao?”
“Cậu ta xứng được liên thủ với tôi sao?” Hồng Lẫo lạnh lùng nói.
Lạc Tú đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, vẩn không lên tiếng.
“Hồng Lão, lời này của anh quá lời rồi.” Tô Bửu Điền lại càng bực mình hơn, mời người ta đến kết quà lại có người nói ra nói vào.
“Ha ha, có Hồng Lão rồi làm gì còn cần Lạc Tú nữa?” Lúc này Lưu Quyền cũng lạnh lùng cất lời.
“Chúng ta chi cần một mình Hồng Lão là đã có thế giải quyết vấn đề khó khăn trước mât rồi.” Lưu Quyền lại khinh bỉ nhìn Lạc Tú.
“Lưu Quyền, ông đây có thể không quan tâm chuyện khác, nhưng anh nên nhớ cho kỹ. Thứ nhất, cấp trẽn sâp xếp chúng ta phải cùng nhau hợp tác giải quyết vấn đề. Thứ hai, cậu Lạc là người mà tôi mời đến, không phải người của Cục an ninh các người, đừng có lôi thôi lầng nhầng với tôi.”
Tô Bửu Điền trực tiếp mâng, ỏng ta không thế tức tối với Hồng Lão nhưng lại dám trút bực tức lên người Lưu Quyền.
“Còn có một điếm nữa phải nhớ, Cục an ninh các người đã làm mất người, nếu như không phải cấp trên sâp xếp thì anh tưởng rầng ông đây sẽ để ý hay sao?”
Lưu Quyền lạnh lùng nhìn Tô Bửu Điền nhưng đến cuối cùng vẫn không cãi lại. Tuy rang là hai bộ phận, Tô Bứu Điền không quản được anh ta nhưng mà anh ta vẫn không dảm quá đáng quá.
Có điều đối với Lạc Tú, Lưu Quyền lại hừ lạnh một tiếng.
“Được rồi lão Tô, anh cũng đừng trách Hồng Lão tôi nói chuyện khó nghe, nhưng mà tôi không cần người liên thủ với tôi. Hơn nữa thâng nhóc này thật sự không có thân thủ, nếu như các người cứ bât cậu ta phải đi chịu chết vậy thì tôi cũng không biết nói gì hơn.” Hồng Lão cười khẩy một tiếng.
“Không mượn ông quan tâm.” Lạc Tú đáp lại một câu.
“Hừ, người trẻ tuồi không biết trời cao đất rộng là gì, còn cả cậu này nữa, đây là thái độ của cậu đối VỚI người đi trước hay sao?” Hồng Lão lại lạnh lùng liếc nhìn Lạc Tú, càng ngày càng thấy Lạc Tú chướng mât.
Ông ta là ai?
Õng ta chính là sư đệ của chưởng môn Bát Cực Môn, cần phải liên thủ với ai hả?
Trong mât ông ta, đối với bản thân mà nói, loại chuyện cứu người nhỏ nhặt này chỉ là chút chuyện vặt, quá đơn giản.
“Được, cậu Lạc có thê không ra tay vội, nêu như không thê nào hợp tác vậy thì chúng ta cứ việc ai nấy làm.” Tô Bửu Điền đưa ra một cách làm hài lòng mọi người.
“Được thôi, các người bảo thầng nhóc kia cứ đợi ờ đây xem là được rồi. Lão phu tôi đây tự minh ra tay, dần người về cho các anh.” Hồng Lão tự tin cực độ, dù sao ông ta cũng là cao thủ chân chính của Bát Cực Môn, một thân võ nghệ nói là luyện đến tuyệt vời cũng không hề nói quá.
Tô Bửu Điền nhìn thoáng qua Lạc Tú, Lạc Tú gật đầu.
“Được, có thế, nếu như các người đă muốn ra tay trước, vậy thì xin mời.”
“Được rồi, nói chuyện chính đi.” Hồng Lão xoay người lại, nhỉn về phía gian nhà xưởng bỏ hoang phía xa xa.
Cấn thận dùng kính viễn vọng quan sát kỹ, ở trên cửa sổ còn gác một khẩu súng Gatling.
“Chính là vào trong đó cứu cô gái kia ra ngoài đúng không?” Hồng Lão chỉ vào bức ảnh, bộ dạng cực kỳ tự tin.
‘Đúng vậy.” Lưu Quyền gật đầu nói.
“Bây giờ còn chưa đến một tiếng đồng hồ, vì vậy mong Hồng Lão nâm bât thời gian.” Lưu Quyền lại nói.
“Ha ha, không sao, không cần VỘI vã, đợi tỏi uống xong chén trà này rồi đi. Yên tảm đi.” Hồng Lão nâng chẻn trà từ từ nhấm nháp, không hề sốt ruột hay lo láng gì.
Lạc Tú lại nhướng mày, Tô Bửu Điền lại không nhịn nối nữa.
“Hồng Lão, chuyện này liên quan trọng đại, vẫn mong Hồng Lão hãy ra tay sớm.”
“Haiz, các người đúng là nóng vội.”

Nhấn Mở Bình Luận