Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Tâm lí biến thái này của Thẩm Tuấn Trạch đúng là hết thuốc chữa.

Lạc Tú không quan tâm lắm.

Vở kịch nhà họ Thẩm này cũng nên thu lưới rồi.

Tang lễ vẫn được tổ chức một cách chậm rãi, Lạc Tú lại nở nụ cười đứng bên vách ngọn núi, nhìn xuống cả thành phố dưới chân núi.

Mây bay từng khoảng từng khoảng, thành phố dưới chân núi trông mới mẻ lạ thường, nhưng lại có chút nhoè mờ.

Một ông cụ chậm rãi bước tới.

Ông ta đã đến tuổi tứ tuần, nhưng nhìn vẫn rất minh mẫn, mặc trường sam dài màu đen, trông không để lộ biểu cảm nào.

Lúc còn trẻ, một mình đến Yên Kinh làm việc, tạo ra nhà họ Thẩm danh tiếng lẫy lừng ở Yên Kinh, thời đại đó ông ta là điểu hùng một phương, là một truyền kỳ, tuy giờ già rồi nhưng ba chữ Thẩm Thiên Quân này vẫn có sức chấn động ở Yên Kinh.

Bất kể là chính giới hay thương giới, còn có những nơi khác, ông ta đều có nhân mạch, có thế lực.

Ở Yên Kinh, ông ta không dám xưng đệ nhất, nhưng cũng tuyệt đối là một tay biết chiêu trò và thủ đoạn.

Ít nhất bề ngoài ba chữ tên ông ta vẫn có sự ảnh hưởng nhất định trong nước, mỗi ngày từ các tỉnh sẽ đều có người đứng đầu các tổ chức đến xếp hàng chờ cầu ông ta giúp đỡ, cầu xin ông ta.

Thẩm Thiên Quân bước qua, đứng bên cạnh Lạc Tú, nhìn anh từ trên xuống dưới.

Ông ta không bao giờ nhận thằng cháu nội này.

Ông ta không thích con rể mình, vì chính ông ta cũng đến từ một huyện nhỏ.

Thân phận đó khiến ông ta gặp nhiều chế nhạo ở đây, làm ông ta chịu rất nhiều bất tiện thiệt thòi.

Vậy nên lúc đó ông ta thề con cháu ông ta đều phải là quý tộc, phải xuất thân danh gia vọng tộc.

Đây cũng là tại sao ban đầu họ xem thường ba Lạc Tú.

“Cậu đang xem gì thế?” Thẩm Thiên Quân nói.

“Xem phong cảnh.” Lạc Tú không để tâm chút nào, chỉ là một Thẩm Thiên Quân, không đủ để làm Lạc Tú xúc động.

“Anh họ cậu chết rồi, cậu lại ở đây ngắm cảnh ư?” Thẩm Thiên Quân nói khá nghiêm túc.

“Anh họ tôi?” Lạc Tú hỏi lại.

“Từ khi nào mà tôi có anh họ vậy? Sao tôi không biết?”

“Tôi không phải người nhà họ Thẩm các người!” Lạc Tú chậm rãi nói.

“Hừ, tôi không biết cậu có tự giác thế thật hay cố ý nói như thế!” Thẩm Thiên Quân kiêu ngạo nói.

“Nhưng tôi tặng cậu một câu, cửa nhà họ Thẩm không đời nào mở cho cậu vào.” Thẩm Thiên Quân rất tự phụ.

“Tôi không biết cậu ở lại Yên Kinh làm gì?”

“Theo lí mà nói thì dù thế nào cũng nên để cậu đến, để tôi xem cậu thế nào, nhưng tôi thật lòng không muốn thừa nhận cậu là người nhà họ Thẩm chúng tôi.”

“Tôi sẽ không cho cậu phần vinh quang này!” Thẩm Thiên Quân lắc đầu, ra điều ngạo mạn.

Bây giờ đã là trung thu, khí trời hơi lạnh, nhưng lời nói của Thẩm Thiên Quân còn lạnh lẽo hơn.

“Cậu ngắm cảnh, nhưng tôi lại đang ngắm giang sơn.”

“Con trai nhà họ Thẩm đều như vậy, thế nên chúng ta không giống nhau.” Thẩm Thiên Quân khinh khi.

Hiển nhiên đang nói Lạc Tú không bằng bọn họ.

“Giang sơn của ông cũng chỉ được bấy nhiêu thôi.”

“Mấy thứ cao xa ông cho là hay chỉ là đến từ một phía trong lòng ông thôi.” Lạc Tú chế giễu.

Những kiểu phân tích tầng lớp xàm xí này Lạc Tú trải qua rồi, bây giờ Lạc Tú nhìn thế gian vạn vật chỉ là chúng như thế nào thì chính là như thế ấy.

Vì anh đã ngạo nghễ với thế gian này từ lâu, đã chìm nổi với tư cách một kẻ cầm quyền sinh sát.

“Ông cho rằng tôi ở Yên Kinh chỉ để có ngày được bước qua thềm cửa nhà ông, là để nhận được chút lợi ích từ gia đình ông hay sao?” Lạc Tú hỏi ngược lại.

“Chẳng lẽ không phải ư?” Thẩm Thiên Quân hỏi.

Đồng thời ông ta càng khinh thường Lạc Tú.

Nếu Lạc Tú đủ hào phóng thừa nhận thì ông ta sẽ nể tình thân mà cho Lạc Tú một món tiền hời, sau đó Lạc Tú có thể cút được rồi.

Nhưng Lạc Tú lại khẩu thị tâm phi như thế, vậy thì ông ta không thèm cho gì cả.

“Một đứa trẻ đi ra từ huyện thành, từ nhỏ sinh sống khổ cực, thậm chí làm bao cát trút giận cho những đứa trẻ đồng trang lứa.”

“Làm lụng vất vả vì cuộc sống.”

“Khi có một ngày đột nhiên biết được mình vốn sinh ra từ danh gia vọng tộc, hoá ra gia thế mình vừa mạnh vừa giàu.”

“Tôi có thể tưởng tượng người đó lúc đó xúc động lắm, chắc chắn sẽ rất vui, sẽ vui mừng khôn xiết.” Thẩm Thiên Quân chế giễu.

“Sau đó vội tới Yên Kinh, hy vọng mình có thể đổi đời, trở thành con cháu quý tộc, sống một cuộc đời nhung lụa.” Thẩm Thiên Quân lại nói.

“Khà khà, ông tiếp tục đi.” Lạc Tú lắc đầu.

“Tôi muốn đợi nó phát hiện lúc mình không được quý tộc chấp nhận, không được quý tộc nhận mặt thì ắt sẽ đau buồn lắm, sau đó tìm đủ cách ở lại Yên Kinh, phải chen chân vào bằng được.” Thẩm Thiên Quân nói.

“Chỉ cần nó được bước vào nhà họ Thẩm này, được nhà họ Thẩm thừa nhận thì nó có thể không cần sống ở một căn nhà nhỏ mấy mươi mét vuông, có thể sống ở biệt thự.”

“Chỉ cần vào nhà họ Thẩm, nó có thể lái xe sang, không cần ngồi xe buýt nữa, cũng không cần chạy tới chạy lui vì cuộc sống, làm lụng vất vả.”

“Thậm chí có thể lái xe sang về quê khoe khoang với bạn cũ, nhận được sự tôn sùng và yêu mến từ bạn bè.” Thẩm Thiên Quân cười lắc đầu, trong mắt là vẻ không phục.

“Nhưng tôi muốn nói với nó rằng, những thứ này đều là hão huyền!”

“Nhà họ Thẩm sẽ không bao giờ cho nó những thứ đó!” Thẩm Thiên Quân cười khẩy.

“Thế nên nhà họ Thẩm rất hay ho à?” Lạc Tú hỏi ngược lại.

“Hừ, nhà họ Thẩm không hay ho sao?” Thẩm Thiên Quân nổi giận vì ngữ khí của Lạc Tú.

“Ve hè không sống ngày đông, ếch ngồi đáy giếng thì sao biết được đất trời rộng tới đâu.” Thẩm Thiên Quân kiêu căng nói.

“Nhà họ Thẩm là đẳng cấp mà cả đời này cậu không bao giờ mơ tới được, đừng nói là cậu, là đại đa số người trên thế giới này đều không đạt tới được!”

“Chưa chắc đâu.” Lạc Tú phẩy tay.

“Nhà họ Thẩm trong mắt tôi không là gì cả.”

“Những gì ông nói tôi không còn ham muốn gì từ lâu rồi, bởi vì những thứ đó với tôi không có chút giá trị gì.” Lạc Tú nhún vai.

Xe xịn?

Địa vị?

Được người ta tôn kính?

Nhà đẹp?

Những thứ này có thứ nào mà Lạc Tú không có?

Thậm chí còn có trước nhà họ Thẩm từ lâu rồi kia.

Nhà họ Thẩm?

Trong mắt Lạc Tú không là cái gì cả.

“Cậu nghĩ kĩ đi, tôi không muốn cậu vì vài câu nói mà tự chuốc hoạ vào thân.” Thẩm Thiên Quân thấy thái độ này của Lạc Tú, nhất thời cảm thấy Lạc Tú hơi bị vọng tưởng quá rồi.

Thậm chí còn là vô tri! Quá ư là vô tri đi mất!
Nhấn Mở Bình Luận