Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Tóc ông già không phải kiểu bạc trắng, mà là màu bạc, tựa như những sợi chỉ bạc!

Còn nữa, khuôn mặt cũng không có vẻ nhăn nheo già nua, ngược lại nhìn lại giống như người cỡ tuổi trung niên, nhìn thoáng qua trông như người lão hóa ngược.

Vào khoảnh khắc ông già đó mở mắt, hơi thở phả ra từ mũi ông ta tạo thành hai luồng khí như một vật thể màu trắng dài giống như cự long.

Hai mắt sáng ngời như thần, giống như những ánh đèn trời.

Đúng lúc này, một con cá voi lưng gù to lớn nhanh chóng bơi tới, nó há cái miệng to ra định cắn xé.

Nhưng ông già kia vẫn cứ thong dong như chẳng thấy gì, tức khắc, một đòn tấn công khuấy động luồng nước, chớp mắt một cái, người con cá voi to kếch xù kia bị cắt làm hai, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ nước biển.

Mà ông già kia thì lại đang bay lên với tốc độ cực nhanh, nước biển trên đỉnh đầu giống như một cánh cổng lớn, từ từ mở ra tạo đường cho ông ta bay lên.

Đường bay của ông già giống như xé tan khoảng không, nước biển bị tách ra, nếu giờ mà có thêm người nào đó ở đây nữa, họ nhất định sẽ kinh hãi vì bước đi như thần này!

Dẫu sao thì nó cũng không giống như việc Phong Thiên Lôi bổ đôi nước sông.

Bởi đây là biển cả mênh mông!

Bởi vậy, có thể thấy được ông già này lợi hại đến cỡ nào.

Đây là vì nội lực đã đạt tới một trình độ mạnh mẽ nhất định, ông già bước thong dong từng bước một, mỗi bước chân của ông ta đạp lên không khí, bay lên cao, chẳng mấy chốc, ông ta đã lên tới đình hóng gió bên trên.

“Lão tổ." Người đàn ông trước mắt kia chắp tay cúi đầu hành lễ.

Về phần ông già, ông ta chắp hai tay ra sau lưng, nhìn về phía gợn sóng phập phồng nơi biển rộng.

“Chúc mừng lão tổ, thần công lại được cải tiến lên một trình độ mới, e là thần công đã được luyện thành Lô Hỏa Thuần Thanh, thậm chí còn sửa cũ thành mới, có điểm khác biệt." Người đàn ông kia mở miệng nói, trước sau vẫn luôn cúi đầu.

“Haiz, vẫn còn kém một chút nữa kìa." Ông già từ tốn mở miệng nói.

“Dùng võ nhập đạo, nói dễ hơn làm!”

“Cách xé rách khoảng không này, khoảng cách đạt tới cảnh giới dùng võ thành tiên cũng không còn xa nữa!"

“Nội lực trước sau vẫn chỉ là nội lực, nếu để so sánh với những tu pháp sử dụng linh lực thì vẫn có chút chênh lệch, nếu như có thể tự mài giũa luyện chế đến Nội Vòng Hóa Linh trong truyền thuyết, thì hiện tại linh khí trên trái đất đã khô kiệt rồi."

“Lão tổ ta đây cũng có lòng tin một ngày nào đó mình sẽ bước tới con đường kinh thiên động địa."

“Tới lúc đó, đất trời mênh mông, chạy đi đâu mà chẳng được?"

“Tới lúc đó, được cả thời đại tôn vinh, ai dám không phục ta?"

Rất rõ ràng, ông già này có hoài bão và sự kiên trì cực lớn, có nghị lực hơn người, thậm chí còn muốn dùng võ nhập đạo, bước chân đến cảnh giới trong truyền thuyết.

Mà ông già này không phải ai khác, chính là Võ Thánh nhà họ Chu, Chu Càn Khôn!

Dám lấy cái tên Càn Khôn, như vậy cũng đủ để nói lên tất thảy.

“Nói đi, tìm ta có chuyện gì?” Chu Càn Khôn khoanh tay đứng bên trong đình hóng gió.

“Chu Long bị giết rồi.” Người đàn ông kia hơi do dự một chút, sau đó mới nói ra tin tức này.

Cổ họng Chu Càn Khôn không một gợn sóng, ông ta cũng không hé răng nói nửa lời.

Nhưng mặt biển thì lại không bình tĩnh như vậy, chớp mắt một cái, một con sóng lớn cao hơn chục mét nổi trên mặt biển, rồi ập vào phương xa, tức khắc, mặt biển sóng gió cuồn cuộn, biển động như vũ bão.

Nhưng điều kỳ quái chính là, mặc cho mặt biển có nổi sóng lớn ngập trời thế nào, thì đình hóng gió vẫn vững vàng như Thái Sơn.

Không hề dao động chút nào.

Người đàn ông kia lộ vẻ hoảng sợ, nhưng ngay giây tiếp theo, mặt biển lại lập tức trở lại vẻ yên tĩnh vốn có của nó.

“Được rồi, xem ra đã lâu ta không ra ngoài giết người, cho nên, ở thời đại này, bọn họ đã quên mất ta rồi!" Qua giọng điệu của Chu Càn Khôn, cũng đủ để nghe thấy được sát ý bao hàm trong đó, hơn nữa, phần nước dưới chân đình hóng gió đã bắt đầu đóng băng?

“Là nhà họ Lục hay nhà họ Lâm?" Chu Càn Khôn hừ lạnh, mở miệng nói!

“Là một tên trẻ tuổi, tên là Lạc Vô Cực." Trong lòng người đàn ông kia dấy lên cảm giác ớn lạnh, rất rõ ràng, lão tổ đã nổi giận thật sự, nước biển dưới chân đã bắt đầu đóng băng.

Võ Thánh giận dữ, nhất định sẽ máu chảy thành sông!

“Một tên trẻ tuổi?” Chu Càn Khôn sửng sốt, hơi kinh ngạc một chút.

“Long Nhi từ lâu đã luyện thành mình đồng da sắt, đao thương không thể chạm tới hay gây ra tổn thương cho cơ thể nó, đã bước vào thời kỳ võ đạo tuyệt đỉnh, nếu không phải vì chân lý không bỏ ra một trăm năm tu luyện không thể thành Võ Thánh, thì e là nó đã sớm bước vào cảnh giới Võ Thánh như ta rồi, vậy mà giờ một người trẻ tuổi có thể giết được nó sao?" Chu Càn Khôn nghi hoặc.

Chu Long là người kế thừa mà ông ta nhắm từ trước, từ nhỏ đã bộc lộ tố chất của một thiên tài, thậm chí ông ta còn dẫn theo Chu Long theo bên người, đích thân chỉ dạy cho Chu Long trong suốt mười năm!

Vậy mà giờ lại có người dám giết Chu Long, đương nhiên lửa giận trong Chu Càn Khôn phải bốc lên ngút trời rồi, chỉ có điều, nếu bọn họ đã đạt tới cảnh giới Võ Thánh này thì, tất nhiên sẽ không để lộ quá rõ việc không hài lòng trên mặt, cho nên sóng biển vừa rồi là đại diện cho lửa giận trong lòng ông ta!

“Thật sự là một người trẻ tuổi ạ, lão tổ, mời người xem." Người đàn ông nói xong, anh ta lập tức móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động, sau một cái click, anh ta đưa điện thoại cho Chu Càn Khôn xem.

Trong ảnh, đúng là Lạc Tú đang giẫm lên ngực Chu Long, sau đó câu nói kia của anh vang lên.

“Nếu trên đời này chỉ toàn là kẻ địch thì sao nhỉ?"

“Nếu thế giới này là địch của tôi, tôi sẽ lập tức tiêu diệt cả thế giới này!"

“Nếu trời đất này là địch của tôi, thì Lạc Vô Cực tôi sẽ lập tức tiêu diệt trời đất!"

Sau đó là hình ảnh Lạc Tú dùng một chân giẫm nát Chu Long!

Chu Càn Khôn thu lại tất thảy hình ảnh này vào trong đôi mắt lạnh lùng của ông ta, cuối cùng, một ngọn lửa bỗng dâng lên trong lòng bàn tay ông ta, ngay tức khắc, chiếc điện thoại kia tan chảy, biến thành thứ chất lỏng màu đỏ tươi, sau đó chảy qua khe hở ngón tay của ông già, rơi xuống mặt đất vốn đã bị băng lạnh thống trị, bốc lên làn khói màu trắng!

“Được, rất tốt!"

“Nếu trên đời chỉ toàn kẻ địch thì làm sao?" Chu Càn Khôn cười khẩy một tiếng.

“Đúng là nghé con mới sinh không biết sợ cọp nhỉ, người trẻ tuổi quả nhiên rất có nghĩa khí!"

“Đến một kẻ đã gần hai trăm tuổi như ta đây còn chưa dám nói ra mấy lời ngông cuồng như vậy, vậy mà một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch lại dám càn rỡ nói ra mấy lời đó?"

“Đây là kiểu càn rỡ gì vậy?"

“Thật ngu dốt và lố bịch?" Chu Càn Khôn đứng khoanh tay, mấy câu nói đó vang lên hệt như tiếng sấm nổ bên tai.

“Truyền lệnh của ta, gửi thiệp khiêu chiến của ta bằng tốc độ nhanh nhất có thể!" Trong mắt Chu Càn Khôn sát ý ngập trời.

Ông ta không quan tâm người thanh niên đó là ai!

Cũng không quan tâm người thanh niên đó rốt cuộc có địa vị gì.

Trong mắt ông ta, người thanh niên này chết là chuyện không phải nghi ngờ!

Ngay sau khi thiệp khiêu chiến của Võ Thánh truyền ra, nó đã oanh tạc khắp thiên hạ.

Chớp mắt một cái, tin tức này đã rải rác khắp nơi.

Vốn dĩ ở trong nước đã có rất nhiều người chú ý tới Lạc Vô Cực.

Bởi vì là người đứng đầu Thiên Long Bảng, còn kèm thêm cả danh hiệu nhà giàu số một, như vậy cũng đủ để khiến người ta lóa mắt.

Ngoại trừ một số huyện nhỏ và vùng nông thôn.

Còn không, phàm là những gia tộc lớn hay những nhân vật có tên tuổi tầm cỡ đều xoi mói về chuyện này.

Nhưng thư khiêu chiến của Võ Thánh vừa mới gửi đi, ngay tức khắc, nơi nơi đều dậy sóng ngập trời, người trên khắp cả nước đều trợn mắt há hốc mồm!

Những người chưa biết đến thì đi hỏi thăm, biết đến rồi thì chỉ có cảm giác sởn tóc gáy.

Bởi vì trận chiến lần này nhất định sẽ tạo nên một cơn bão lốc đẫm máu.

Chớp mắt một cái, tin tức này đã truyền tới Yên Kinh, tốc độ nhanh đến kinh hoàng.

Dường như các gia tộc lớn và các thế lực lớn trên cả nước đều đổ xô ánh nhìn vào Yên Kinh.

Bọn họ đang nhìn xem rốt cuộc Lạc Tú sẽ có phản ứng thế nào.

Nhưng Lạc Tú lại chỉ đáp lại đúng một chữ!

Chiến!

Một chữ chiến vừa được gửi đi, người trong cả nước ồ lên, thậm chí một số tu pháp còn phát hoảng.

Lạc Tú vậy mà lại dám nhận thư khiêu chiến.

Còn dám thẳng thừng nói chiến.

Ở thời hiện đại thế này, mà vẫn nổ ra một trận chiến lớn máu đổ thành sông?

Này có phải là đáng sợ quá rồi không?

Vậy mà lại dám ứng chiến!

Đó chính là thư khiêu chiến của Võ Thánh đấy!

Hiển nhiên, tin tức này ngay lập tức đã tạo nên một cơn gió lốc.

Sau khi tin tức được truyền ra, khoảng một tháng sau, tại đảo Tần Hoàng.

Lạc Vô Cực sẽ đích thân tìm tới tận cửa.

Hơn nữa, không chỉ có vậy, Sở Tài Quyết Vũ Lực cũng ra mặt để có thể xem trận chiến ngày hôm đó.

Trận chiến này, có thể nói là trận chiến thu hút sự quan tâm trong cả nước!
Nhấn Mở Bình Luận