Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

“Nơi này đã có rất nhiều người chết.” Lạc Tú tốt bụng nhầc nhở một lần nữa.
“Lá gan của anh cũng nhỏ quá nhỉ? Nhiều người chết thì anh sợ gì chứ? Đi thỏi, theo chúng tôi trờ về cục tiếp nhận điêu tra.” Đội trưởng Chu rất coi thường Lạc Tú, còn trẻ mà lá gan lại nhỏ quá.
“Còn nữa, tôi nói trước. Dù anh không có vấn đề gì nhưng tôi cũng phải nghiêm khắc phê bình giáo dục anh. Cứ đi nói chuyện mê tín dị đoan, nếu ớ thời đại sớm hơn thì anh sẽ bị chỉ trích đấy.”
Hạ Linh Lung bát chước hành động của thế hệ trước, rất có phong cách cảnh sát.
Bình thường cô ta ghét nhất bị người bên cạnh nhắc đến quỷ thần với cô ta. ớ trong mắt cô ta, chỉ có khoa học và pháp luật.
Vì vậy, một khi nhác tới ma quỷ trước mặt cô ta, Hạ Linh Lung theo bản năng sẽ xem thường người này. Nếu là thế hệ lớn tuối nhắc tới thì không sao, nhưng cô ta không ngờ có một người còn trẻ tuổi cũng đang nhắc tới, điều này khiến cô ta khinh thường Lạc Tú.
“Thời đại này mà còn có người kỳ lạ như anh sao? Lại còn ma quỷ? Thật đúng là não tàn.” Đội trưởng Chu khinh thường, mờ miệng nói lời châm chọc, trên mặt tràn đầy vẻ xem thường Lạc Tú.
“Đồng chí bảo vệ ở đằng kia, anh dẫn chúng tôi ra ngoài được không.” Hạ Linh Lung nói.
“Được.” Nhân viên bảo vệ xoay người, sau đó khuôn mặt ấn trong bóng tối đột nhiên nhếch miệng cười, khóe miệng trực tiếp ngoác đến tận mang tai, trông có vẻ cực kỳ cường điệu.
Nhân viên bảo vệ dẫn đường ở phía trước, còn ba người Hạ Linh Lung, Lạc Tú ớ giữa, cảnh sát phía sau vần luôn cúi đầu khống lên tiếng, cứ thế mà trốn trong bóng tối.
Vừa đi, Hạ Linh Lung và đội trường Chu vừa dùng đèn pin nhìn xung quanh. Dầu sao hai người bọn họ tin chắc rằng trên đời này không có ma.
“Mấy vị muốn đi taxi không?”
Đột nhiẻn một chiếc taxi sáng đèn phía trước, đang chờ ở lối ra, một người tài xế vươn đầu ra hỏi.
“Không cần, hơn nửa đêm anh tới nơi này đế chở khách gì chứ?” Hạ Linh Lung nghi ngờ chất vấn.
“Vừa mới đưa một người về. Đây không phải là xe trống sao? Tinh cờ gặp các người.” Người lái xe nhiệt tình giải thích.
“Xe của chúng tôi đang đậu ở lối vào chính, khu này quá lớn
nên đi vòng xa lắm, hay là chúng ta ngồi xe của anh ta, bảo anh ta đưa chúng ta đến bên đó đi?” Phía sau, người cảnh sát nãy giờ vần không nói gì mở miệng.
“Đúng đó, đồng chí, nếu các người đi từ cửa sau ra ngoài, đi vòng quanh khu này một vòng thì quả thật rất xa.” Nhân viên bảo vệ cũng nói.
“Cũng đúng.” Đội trưởng Chu bổng lên tiếng, bởi vì tiểu khu này quả thực khá lớn.
“Vậy thì làm phiền anh đưa chúng tôi đi một đoạn ngắn.” Ba người đàn ỏng to lớn ngồi ở hàng sau, Hạ Linh Lung còn lại rất sảng khoái ngồi ô ghế phụ lái.
Chỉ là vừa mới lên xe, Hạ Linh Lung đột nhiên nói muốn đổi chỗ ngồi.
“ừm Tiểu La à, hay là anh ngồi ờ phía trước đi, tôi còn có mấy câu muốn thẩm vấn nghi phạm.”
Nhưng Tiếu La kia không mở miệng nói chuyện, cứ cúi đầu xuống, không thế nhìn thấy mặt anh ta.
Thật ra Lạc Tú đã phát hiện rồi, Hạ Linh Lung giờ phút này không còn có thể duy trì tư thế cao ngạo lạnh lùng kia nữa, trong lòng bàn tay, mu bàn tay, thậm chí trên trán đều là mồ hôi.
Hơn nữa cô ta đang cố gáng hết sức để giữ bình tĩnh, chỉ là vẫn vô ích, cơ thể vẩn đang run rấy liên tục.
“Phát hiện rồi à?” Lạc Tú cười với Hạ Linh Lung, không có chút nào căng thẳng.
Hạ Linh Lung khó khăn gật đầu, sắc mặt tái nhợt.
“Phát hiện cái gì rồi?” Đội trưởng Chu vần chưa nhìn ra, cau mày hỏi.
Lạc Tú chỉ vào bằng lái xe của tài xế taxi.
Đội trưởng Chu liếc mầt nhìn qua, đúng lúc này tên tài xế kia cũng quay đầu nhìn về phía đội trướng Chu.
Đội trưởng Chu nhìn người lái xe trước, sau đó nhìn ảnh và tên trên bang lái xe, sau đó lại liếc mắt nhìn một cái nữa. Anh ta hét lên một tiếng chói tai còn kinh khủng hơn là giết lợn.
Mặc dù trời hơi tối nhưng đội trưởng Chu vẫn có thế nhìn rõ qua ánh đèn mờ ảo trong xe.
Người lái xe này không phải chính là người đã chết đêm qua sao?

Nhấn Mở Bình Luận