Ông cụ Lý gật đầu, coi như đồng ý với lời của giám đốc Lý.
Giám đốc Lý nói: “Bác sĩ Lâm, nếu cậu có yêu cầu gì, cứ nói, như vậy cha tôi mới có thể nhẹ lòng!”
Lâm Vân nhìn hai cha con trước mặt, biết bọn họ không muốn thiếu ơn tình của mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn nói: “Ông Lý, tôi muốn vàng!”
“Vàng?” Ông cụ Lý ngạc nhiên.
Giám đốc Lý cười nói: “Được, bác sĩ Lâm muốn bao nhiêu, tôi lập tức đi ngân hàng.”
Lâm Vân cười lắc đầu: “Giám đốc Lý, thứ tôi cần không phải vàng đã được rèn, mà là vàng thiên nhiên.”
“Vàng thiên nhiên?” Giám đốc Lý hơi ngạc nhiên: “Bác sĩ Lâm, hai thứ này khác chỗ nào vậy?”
Lâm Vân nói: “Vàng sau khi được rèn đã mất đi linh lực của nó, tôi cần linh lực của vàng.”
Lâm Vân tu hành thần thông Ngũ Đế Đại Ma, tức là thuật Ngũ Hành, yêu cầu linh lực ngũ hành mới có thể đột phá thần thông.
Kiếm khí thần thông Đại Tự Tại Huyền Kim hệ kim, yêu cầu linh lực bên trong vàng.
Giám đốc Lý suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Không thành vấn đề, nhưng cần thời gian, sau khi trở về tôi sẽ cho người đi tìm kiếm vàng thiên nhiên.”
“Cảm ơn!” Lâm Vân gật đầu.
Ông cụ Lý cười nói: “Bác sĩ Lâm, trong nhà đã làm xong cơm, ăn xong rồi đi!”
“Thân thể của ông Lý chưa phục hồi, tôi không làm phiền nữa, tạm biệt!” Lâm Vân ôm quyền, sau đó rời đi.
Giám đốc Lý tự đưa ra cửa, sau đó cho cấp dưới lái xe đưa Lâm Vân về.
Sau khi trở lại trong viện, nhìn thấy cha mình đang ngồi trên ghế uống trà.
“Con thấy bác sĩ Lâm này thế nào?” Ông cụ Lý hỏi.
Giám đốc Lý nói: “Người này không bình thường, không những có y thuật cao siêu, còn hiểu chuyện quỷ thần, con cảm giác ngay cả thành phố lớn như Đông Hải cũng không chứa được cậu ta!”
Ông cụ Lý cười gật đầu: “Đúng vậy, người này quá thần kỳ, hơn nữa, cha cảm giác được cậu ta là một võ giả Ngoại Kính đại thành!”
“Cái gì?” Giám đốc Lý mở to mắt: “Sao… Sao có thể, cho dù là thiên tài tuyệt thế, tập võ từ nhỏ, trừ khi có được vô số thiên tài địa bảo, nếu không khó có thể trở thành Ngoại Kính đại thành khi mới đầu 20!”
“Hơi thở của cậu ta rất sâu, nện bước vững vàng, là võ giả Ngoại Kính đại thành!” Ông cụ Lý nói: “Hơn nữa cha còn cảm nhận được người này sắp bước vào Nội Kình!”
“Cái gì?” Giám đốc Lý càng thêm giật mình: “Cha, võ giả hơn hai mươi đạt đến Ngoại Kính đại thành đã rất hiếm, đừng nói đến võ giả Nội Kình!”
Ông cụ Lý đặt cốc trà xuống, nói: “Xem ra người này không đơn giản như trong điều tra!”
Giám đốc Lý gật đầu: “Đúng vậy!”
Ông cụ Lý cười nói: “Kết giao với người như vậy không sai!”
“Vâng, cha, con biết!” Giám đốc Lý nói.
…...
Triệu Thu Nam trở về phòng thuê của mình, nhớ lại chuyện suất biên chế của mình bị Lâm Vân cướp mất, cô ta cảm thấy rất tủi thân, không nhịn được khóc òa.
Một lúc sau, mắt sưng đỏ, cầm điện thoại, tìm được số của Phòng Thông, gọi điện cho hắn ta nhưng không ai bắt máy.
“Chết tiệt, rốt cuộc tên khốn Phùng Thông này đi đâu rồi, chẳng lẽ cố ý trốn mình, ăn sạch lau miệng chạy lấy người!”
Triệu Thu Nam tức giận nói: “Hừ, đừng tưởng rằng anh có thể chạy trốn được, tôi không dễ bắt nạt như vậy!”
…...
Lâm Vân trở về biệt thự Tân Vịnh, sau khi ăn cơm xong, trở về phòng.
Nơi này là một thắng địa tu hành rất tuyệt.
Cách đó không xa có một con sông nhỏ, trên núi có rất nhiều cây, linh lực dư thừa.
Nhưng Lâm Vân có thể cảm giác được bản thân đang bước vào một gông cùm xiềng xích, muốn đột phá được nó sẽ không dễ dàng.
Không còn cách nào, chỉ có thể chờ Hàn Sơn Thành đi gom góp dược liệu.
Nhưng lâu như vậy rồi, Hàn Sơn Thành cũng quá chậm.
Rơi vào đường cùng, Lâm Vân đàng phải dừng tu hành, nằm trên giường ngủ.
Mai là chủ nhật, Lâm Vân ngủ nướng, sau khi ăn cơm trưa xong nằm chơi điện thoại trên sô pha thì chuông cửa vang lên.
Trần Nhàn đi mở cửa, nhìn thấy người đến, hai mắt sáng lên: “Oánh Oánh, cháu đến rồi!”
“Cháu chào dì!” Hàn Oánh Oánh mỉm cười, để đồ trong tay xuống: “Cũng không biết dì thích gì nên cháu mua mấy thứ đồ bổ!”
“Đứa nhỏ này!” Trần Nhàn liếc nhìn Hàn Oánh Oánh, oán trách: “Đến rồi còn mua đồ làm gì, sau này đừng mua!”
Mặc dù nói vậy, nhưng Trần Nhàn cười rất tươi.
Bà mời Hàn Oánh Oánh vào nhà, sau khi pha trà lập tức về phòng, để lại thế giới hai người cho Hàn Oánh Oánh và Lâm Vân.
Trần Nhàn thật sự rất thích Hàn Oánh Oánh, hy vọng Lâm Vân và Hàn Oánh Oánh có thể thành đôi.
“Lâm Vân, ở có quen không?” Hàn Oánh Oánh hỏi.
Lâm Vân cười nói: “Rất ổn, hoàn cảnh nơi này rất tuyệt.”
“Vậy thì tốt rồi, thiếu cái gì cứ nói cho tôi.” Hàn Oánh Oánh xung phong nhận việc.
“Được!” Lâm Vân gật đầu.
Sau đó hai người bắt đầu im lặng, Lâm Vân lại là người không biết ăn nói, tính tính hơi buồn.
Hàn Oánh Oánh lại có chút sốt ruột, nói: “Lâm Vân, hôm nay anh có việc gì không?”
“Không có!” Lâm Vân hỏi: “Sao vậy?”
“Vậy anh đi dạo phố với tôi đi!”
Hàn Oánh Oánh nghĩ, hai người không có nhiều đề tài chung, không bằng đi ra ngoài dạo phố, như vậy sẽ có đề tài để nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!