Lâm Vân và Trần Nhàn ngồi vào trong siêu xe, Trần Nhàn thở dài nói: "Thằng nhóc này, có chuyện gì cũng giấu kín trong lòng, không chịu nói cho mẹ biết, nếu hôm nay mẹ không đến bệnh viện thì chắc còn lâu mới biết được chuyện con và Triệu Thu Nam đã chia tay!"
Lâm Vân ngượng nghịu nói: "Mẹ, con cũng vì sợ mẹ lo lắng thôi!"
"Con thật là, mẹ là mẹ của con, không lo lắng cho con thì đi lo cho ai?"
Trần Nhàn lườm Lâm Vân một cái, sau đó nói: "Thôi, con đã lớn rồi, không phải chuyện gì mẹ cũng ra quyết định giúp con được. Con chia tay với Triệu Thu Nam cũng tốt, con bé đó thay đổi rồi, đã không còn là cô gái đơn thuần lương thiện trước kia nữa!"
Lâm Vân khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.
Trần Nhàn lại quay sang nói chuyện với Vũ Tử: "Anh Vũ, hai người còn chuyện quan trọng phải làm đúng không, vậy tôi không quấy rầy hai người nữa, cho xe dừng lại ở trạm xe bus đằng trước là được!"
"Được!" Vũ Tử lập tức đồng ý.
...
Lâm Vân nhìn những tòa nhà cao tầng ở hai bên đường dần dần tụt xa, tò mò hỏi: "Chúng ta đang đi lên khu biệt thự trên đỉnh núi hả?"
"Đúng vậy!" Vũ Tử lập tức trả lời: "Hàn gia đang ở trong biệt thự trên đỉnh núi!"
"À!" Lâm Vân gật đầu.
Khu biệt thự trên đỉnh núi cực kỳ nổi tiếng ở Đông Hải, không phải cứ có tiền là có thể mua được biệt thự ở đây, còn phải có thân phận, địa vị tương xứng.
Nhà họ Hàn là một gia tộc lớn nằm trên đỉnh kim tự tháp của Đông Hải, bọn họ ở chỗ này cũng không có gì là lạ.
Sau khi đi vào biệt thự, dừng xe lại, Vũ Tử chuẩn bị dẫn Lâm Vân đi vào trong.
Có hai vệ sĩ mặc tây trang màu đen, vóc dáng cường tráng đứng gác trước cửa phòng, trong mắt toát ra sát ý.
"Anh Vũ!" Hai người nhìn thấy Vũ Tử, vội vàng chào hỏi.
Vũ Tử hơi gật đầu, dẫn Lâm Vân vào trong biệt thự.
Hàn Sơn Thành và con gái Hàn Oánh Oánh đang ngồi trong phòng khách, trên đầu Hàn Oánh Oánh quấn băng gạc, nhưng trạng thái tinh rất tốt, chỉ bị thương ngoài da mà thôi.
Nhìn thấy Lâm Vân, Hàn Sơn Thành lập tức đứng dậy, tươi cười chào hỏi: "Người anh em, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Hàn Oánh Oánh ngồi bên cạnh thấy thế nhíu mày lại, cô ta chưa bao giờ thấy cha mình khách sáo với người khác như vậy.
Hàn Sơn Thành mời Lâm Vân ngồi xuống, rồi mới chậm rãi nói: "Sau khi người anh em vỗ tôi ba cái hôm trước, tôi cảm thấy những thứ bị đè nén trong ngực nháy mắt được giải phóng, mấy ngày nay cơ thể tôi đã dễ chịu hơn rất nhiều, cũng có thể ngủ ngon hơn."
"Ông Hàn, tôi vỗ cho ông ba cái chẳng qua là trị ngọn không trị gốc, chỉ có thể tạm thời giảm bớt bệnh tình, chứ không thể hoàn toàn chữa khỏi được." Lâm Vân nói.
Hàn Sơn Thành vội vàng hỏi: "Người anh em, vậy làm sao mới trị hết bệnh của tôi được?"
"Để tôi bắt mạch cho ông trước đã!" Lâm Vân nói.
Hàn Sơn Thành vội vàng vươn tay ra: "Làm phiền cậu!"
Lâm Vân đặt ngón tay lên trên mạch môn của Hàn Sơn Thành, nhưng không bắt mạch giống các bác sĩ Trung y bình thường, mà thông qua đầu ngón tay, rót một tia linh lực vào trong cơ thể của Hàn Sơn Thành, toàn bộ thể trạng cơ thể ông ấy lập tức hiện ra trong đầu hắn.
Một lúc lâu sau, Lâm Vân mới buông tay ra.
Hàn Sơn Thành vội vàng hỏi: "Tiểu huynh đệ, thế nào rồi?"
Lâm Vân cau mày, sau đó lắc đầu nói: "Ông Hàn, tình trạng cơ thể ông rất không tốt, kinh mạch tắc nghẽn trong thời gian quá dài, âm khí đã xâm nhập đến lục phủ ngũ tạng, có lẽ ông chỉ còn sống chưa tới ba tháng!"
"Cái gì?" Hàn Sơn Thành tái mét mặt.
"Hoang đường!"
Hàn Oánh Oánh đứng bên cạnh giận tím mặt: "Thằng nhãi này mày mọc ở đâu ra? Dám đứng trong nhà tao giả thần giả quỷ để lừa gạt cha tao!"
"Hỗn xược!"
Hàn Sơn Thành lạnh giọng nói: "Oánh Oánh, không được vô lễ, mau xin lỗi người anh em đây đi!"
Hàn Oánh Oánh bĩu môi, tỏ vẻ không phục, cũng không có ý muốn xin lỗi.
Hàn Sơn Thành lập tức cười trừ: "Người anh em đừng giận, tính con gái tôi như thế, ngày thường tôi chiều quá đâm ra hư, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu!"
"Không sao cả!" Lâm Vân không để ý nói.
Hàn Sơn Thành lại vội vàng hỏi: "Người anh em, cậu có cách nào chữa hết bệnh của tôi không?"
"Có thể dùng châm cứu để khơi thông âm khí tắc nghẽn ở trong kinh mạch!" Lâm Vân suy nghĩ rồi nói.
Trong mắt Hàn Sơn Thành lộ ra vẻ vui mừng: "Vậy thì thật tốt quá, làm phiền người anh em giúp cho, khi nào chúng ta bắt đầu? Có cần chuẩn bị gì không?"
"Không cần chuẩn bị gì cả."
Lâm Vân lấy ra một bao ngân châm, trầm giọng nói: "Tìm một chỗ yên tĩnh để tôi châm cứu là được!"
"Không thành vấn đề!"
Hàn Sơn Thành lập tức sau thuộc hạ của mình đi chuẩn bị.
Chỉ một lát sau, mọi người đã đi tới phòng y tế của nhà họ Hàn, bên trong bày biện đủ loại máy móc chuyên nghiệp, còn có một bác sĩ Trung y già đang trông coi.
Vị bác sĩ Trung y này nghe tin có người đến chữa bệnh, trong lòng vui vẻ, đang muốn xem xem là danh y từ đâu đến, lại nhìn thấy người đến là một cậu thanh niên khoảng hai tuổi thì không khỏi sửng sốt, trong lòng hơi khó chịu, liệu thằng nhóc này có làm được không?
Hàn Sơn Thành cởi áo ra, nằm lên giường.
Lâm Vân cầm lấy ngân châm, dùng khí điều khiển kim châm, bắt đầu châm cứu.
Ngân châm trong tay hắn như bay lên, cắm đúng vào huyệt vị trên cơ thể Hàn Sơn Thành.
Thấy vậy, bác sĩ Trung y già đứng bên cạnh ngạc nhiên nói: "Dùng khí điều khiển kim châm, đây là dùng khí ngự châm sao, tôi chỉ từng thấy trong sách cổ, còn tưởng là người xưa phóng đại lên, không ngờ thật sự có người biết!"
Lâm Vân khẽ nhíu mày, bất mãn liếc nhìn bác sĩ Trung y già một cái.
Bác sĩ Trung y già ngượng ngùng cười, lập tức im miệng.
Lâm Vân liên tục lấy hơn một trăm cây ngân châm ra, chỉ một lát sau, trên đầu, trên ngực Hàn Sơn Thành đã cắm chi chít ngân châm.
Bác sĩ Trung y già nhìn những vị trí mà Lâm Vân cắm kim vào, không khỏi nhíu mày nói: "Căn cứ theo sách cổ, trên cơ thể người có tổng cộng 720 huyệt vị, 402 huyệt chữa bệnh, 108 huyệt hiểm yếu, có phân chia ra sinh huyệt và tử huyệt, 72 sinh huyệt, 36 tử huyệt. Nhưng những huyệt mà cậu châm cứu đa phần không nằm trong 402 huyệt chữa bệnh mà tôi được học, như vậy là sao?"
Lâm Vân khinh thường nói: "Ông thì biết cái gì, trên cơ thể người có rất nhiều huyệt vị, chưa nói đến những chỗ khác, chỉ riêng phần đầu đã có tới một ngàn huyệt vị."
"Cái này... Sao lại..." bác sĩ Trung y già nghẹn lời.
Sau đó, Lâm Vân hít sâu một hơi, điều khiển linh lực trong cơ thể, thông qua ngân châm, tiến vào trong cơ thể của Hàn Sơn Thành, bắt đầu khơi thông những chỗ tắc nghẽn trong kinh mạch của ông ta.
Chỉ một lát sau, bề mặt da của Hàn Sơn Thành bắt đầu tỏa ra hơi phóng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!