Khi hai luồng điện dồi dào này tiến vào cơ thể Lâm Hoài, chúng nhanh chóng chuyển hóa thành năng lượng hệ hỏa và bị hắn hấp thụ, hắn không chỉ không cảm thấy khó chịu mà ngược lại còn cảm thấy hơi thoải mái.
Trần Minh nhìn thấy Lâm Hoài bị cây côn điện đâm vào thì cười thầm rồi nhanh chóng bước vào bên trong.
Bảo vệ biết rất rõ năng lượng của cây côn điện này, bình thường người bị điện giật, hoặc là ngã xuống đất, hoặc là sùi bọt mép. Tuy người trước mặt không nhưng chắc chắn cũng đã bị thương, hai người nhanh chóng rút cây côn điện về.
Sau đó, hai người nắm lấy cánh tay Lâm Hoài, nhanh chóng kéo hẳn qua một góc, để không ảnh hưởng đến các vị khách của thành Minh Nguyệt.
“Này! Sao hết điện rồi?” Hai người vừa buông tay ra, Lâm Hoài lập tức mở mắt.
“Ấy? Mày không bị điện giật choáng sao?” Hai người giật mình, nhanh chóng lùi lại.
“Cây côn điện của mấy người không có điện à? Sao không có cảm giác gì hết vậy?” Lâm Hoài nghiêm túc đặt câu hỏi.
“Không thể nào, vừa nãy còn đầy điện mà!” Hai người vừa nói vừa ấn nút, lại đâm vào người Lâm Hoài.
Dòng điện lại được cơ thể Lâm Hoài chuyển hóa và hấp thụ, hắn hoàn toàn không có dấu hiệu bị điện giật.
Hai bảo vệ nhìn thấy cảnh này thì trợn tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Ngay sau đó, cả hai nhấn nút rồi đâm vào cơ thể đối phương.
Xet xẹt, xẹt xet! Khi cây côn điện tiếp xúc với cơ thể, hai bảo vệ lập tức trợn mắt, rồi ngã ngửa ra.
“Phế vật!” Lâm Hoài nhẹ giọng nói, quay người chạy về phía thành Minh Nguyệt.
Giờ phút này vẫn còn rất nhiều chiếc xe sang trọng nối tiếp nhau tiến vào thành Minh Nguyệt. Lâm Hoài nhìn thấy tòa nhà trông như cung điện ở bên trong thì âm thầm gật đầu, đây quả thực là một nơi tốt.
Đúng lúc này, rất nhiều người phụ nữ mặc váy ngắn, đi giày cao gót, xách túi nhỏ bước vào câu lạc bộ trước mặt một cách đầy quyến rũ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!