Lâm Hoài chưa đi được bao lâu, có hai người phụ nữ trên lầu đi xuống, chính là Kim Tú và trợ lý.
“Trả phòng!” Kim Tú thản nhiên nói.
“Được, tôi lập tức xử lý cho cô ạ.” Lúc này mấy cô gái kia mới khôi phục trạng thái làm việc.
“Tên nhà quê hôm qua đi lúc nào thế? Quần áo trên người khiến người ta buồn nôn. Tôi thấy anh ta có mùi.” Kim Tú vừa đợi vừa nói.
“Chúng tôi không biết chuyện đó, hôm qua đặt phòng cho cô xong chúng tôi tan ca luôn!” Cô gái không muốn giải thích gì cả, mấu chốt là phải bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng.
“Lần sau đừng để loại người đó vào cửa." Sau khi nói xong, Kim Tú cũng rời khỏi khách sạn.
Đối với biểu hiện của Kim Tú, mọi người đều không nói gì nhiều. Tối qua bọn họ đều nghĩ không khác gì cô †a cả, nhưng sau đó đã bị vả mặt.
Trên xe thể thao, Minh Nguyệt nở nụ cười.
“Thật không ngờ được! Bộ quần áo này mặc lên người anh rất hợp, lập tức biến anh thành con nhà giàu đẹp trai!” Minh Nguyệt cười nói, quả thực rất hài lòng với bộ quần áo của Lâm Hoài.
“Mắt cô tốt mới đúng, à, có phải giờ cô có thể nói cho tôi chúng ta đi đâu không?” Lâm Hoài khẽ hỏi, ánh mắt luôn quan sát Minh Nguyệt.
Hôm nay cô mặc váy đen, làm tóc gợn sóng nhỏ, kết hợp với làn da trắng và dung mạo xinh đẹp, đã biến thành báu vật nhân gian.
“Hôm nay chủ yếu là để anh khám bệnh cho con một người bạn của tôi. Đứa trẻ này bị bệnh lạ, trước kia rất bình thường, giờ lại gầy như que củi, đi nhiều nước chữa rồi mà không được. Giờ vợ chồng họ rất lo lắng, không màng tới chuyện kinh doanh nữa luôn.” Nói tới đó, đột nhiên Minh Nguyệt rất đau lòng.
“Có chuyện thế sao? Sao cô không nói sớm.” Dù Lâm Hoài không biết tình hình cụ thể, nhưng hắn tin mình chữa được.
“Trước kia có người khám cho nó rồi, nên cũng không dám để anh qua, lo người ta không vui.”
“Được, chúng ta qua luôn đi!” Nghĩ đến đứa trẻ mắc. bệnh, Lâm Hoài rất lo lắng.
“Cũng được, nhân tiện tới nhà họ sớm chút. Đúng rồi, xong chuyện chúng ta đến chỉ nhánh công ty tôi nhé, không chừng bố vợ tương lai và vợ anh vẫn còn ở đó đấy.” Minh Nguyệt cười nói.
“Bố vợ tương lai á? Tôi đâu có bố vợ gì đâu?” Lâm Hoài cười nói, có thể đoán được Minh Nguyệt đang nói đến Hạ Quân.
“Anh không có bố vợ sao? Trước đó tôi nể mặt anh nên mới giao một số công trình cho Hạ Quân, hôm nay sẽ ký hợp đồng. Hạ Linh Linh không phải là vị hôn thê của anh sao?” Minh Nguyệt nghiêm túc hỏi.
“Trước kia có hôn ước từ nhỏ, nhưng mấy ngày trước tôi bị nhà họ Hạ gọi đến nhà, đã giải bỏ hôn ước rồi. Tôi cũng coi như một nửa đồ bỏ đi, nhắc tới thật xấu hổ!” Lâm Hoài cười nói.
“Hả? Bọn họ không có mắt thế à?” Minh Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
“Thật ra cũng chỉ là hôn ước từ nhỏ thôi, giải bỏ đi, tôi còn có rất nhiều thời gian để làm chuyện cần làm.” Lâm Hoài lại cười nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!