"Mày ở cái nhà này ăn, học làm cái gì cũng là cái nhà này cho mày, hiện tại gánh vác một chút cũng không được hay sao?"
"Bà có cần phải ăn nói cay nghiệt đến mức này không?" Hạ Phong nghe được Lưu Lệnh Nhã là đang miệt thị đứa con gái kia của ông. Ông liền lớn tiếng quát lại.
Vốn dĩ là bản thân ông nghĩ sẽ tự mình giải thích với Mạc gia nhưng Lưu Lệnh Nhã vì nhát gan sợ chết mà đưa ra quyết định này.
Lúc đầu ông cũng xem như là do bà ta nhát gan mà thôi nhưng hiện tại ông lại có thể nhìn rõ được ý định của bà ấy rồi, rõ ràng là đang muốn đẩy một mình Hạ Nhạc Nghi xuống vực sâu. Bản thân gây họa nhưng lại sung sướng mà hưởng thụ thành quả.
"Tôi thế nào? Nói không đúng sao?"
"Tiểu Nhạc, con đừng nghe bà ấy nói bừa, nếu con không đồng ý cũng không sao, chúng ta cùng nhau nghĩ cách."
Lưu Lệnh Nhã: "Chết đến nơi rồi, lại còn cùng nhau nghĩ cách?"
Hạ Nhạc Nghi nghĩ tới nghĩ lui sau đó cô liền nhớ ra hóa ra là bà ấy luôn vô tính như vậy. Chỉ bởi những việc thế này vốn dĩ không phải là chuyện lần đầu xảy ra, bà ấy luôn miệt thị mà cay nghiệt với cô như thế.
Từ lúc nhỏ đã là như thế này, mọi tội lỗi mà Hạ Nhạc Nhu làm ra mọi thứ đều là do Hạ Nhạc Nghi cô gánh thay cho chị ấy.
Cô thừa sức biết được chị ấy hoàn toàn không muốn như vậy, nhưng biết làm sao được người mẹ này của chị ấy mưu sâu kế hiểm nếu cô không nhận tội thay thì không biết bà ấy sẽ lại làm đến mức độ nào.
Mục đích sau cùng của bà ấy chính xác là muốn Hạ Nhạc Nghi cô biến mất khỏi tầm mắt của bà, tốt nhất là nên đi cho xa, không gặp lại nữa thì sẽ càng tốt. Chuyện của ngày hôm nay đi đến được bước đường này, xem ra đều là vận mệnh của ông trời, có thể là ông ấy nhìn thấy được tâm ý của bà ta nên cũng muốn giúp sức với bà ấy tống cổ cô ra khỏi căn nhà này. Nếu đã như vậy thì xem như Hạ Nhạc Nghi cô toại nguyện giúp họ vậy.
"Không cần phải nghĩ nữa, con đồng ý!" Hạ Nhạc Nghi sau khi nói ra câu nói này thì liền nhìn thấy được gương mặt mãn nguyện của người đàn bà Lưu Lệnh Nhã đó.
Cô kỳ thực là đã không ít lần từng nghĩ qua là không biết mệnh của cô có phải là khắc tinh với vận mệnh của bà ta hay không, sao hai người bọn cô cứ phải như thế này mà đối nghịch với nhau. Không chỉ là Lưu Lệnh Nhã không nhìn vừa mắt cô mà đến cả cô cũng chẳng bao giờ muốn nhìn thấy bà ấy. Hiện tại cô tuyệt vọng đến mức suy sụp, tưởng chừng như có thể chỉ cần một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua cũng có thể làm sụp đổ ngay lý tưởng sống này của cô. Cô lúc này lại nhớ tới mẹ, cô trong mười năm qua chưa từng nhớ bà như lúc này, nước mắt trực trào rơi ra, nhưng Hạ Nhạc Nghi lại cắn môi chịu đựng để không cho phép bản thân lóc trước mặt của bọn họ.
"Con hơi mệt lên phòng nghỉ trước!" Cô không nhìn bọn họ nữa liền quay người bước lên phòng ngủ, phía sau lúc này vang vọng câu nói của Hạ Phong.
"Phòng của con đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, đừng đến phòng sách ngủ nữa."
"Được ạ!" Lúc Hạ Nhạc Nghi nghe xong câu nói kia của Hạ Phong ông ấy thì bản thân cô đã mơ hồ có thể nhìn nhận ra. Hóa ra mọi chuyện đều nằm trong tầm dự liệu của hai người bọn họ, tính toán đã đủ đầy như vậy, tại sao lại còn phải đóng kịch xót thương trước mặt cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!