Hạ Nhạc Nghi cô cũng rất biết điều, trước khi vào phòng của Hạ Nhạc Nghi cô trước kia, hiện tại là Mạc Hàn Lâm đang nằm trong đó, thì Hạ Nhạc Nghi đã đi tắm qua.
Lúc bây giờ cô không hề nghĩ trước được bản thân lại dơ bẩn như vậy, cô chỉ nghĩ buổi đêm nhất định phải tắm rửa sạch sẽ, dẫu sao trong cái căn phòng kia cũng đang có một người bệnh, cần một người khác chăm sóc.
Nhưng đến khi Hạ Nhạc Nghi vào phòng tắm, cơ thể cô lúc này chẳng còn lại mấy thứ, phía trên duy nhất một chiếc áo lót màu trắng, phía dưới một chiếc quần lót cùng màu.
Thật ra mà nói, nếu trước đó cô không nhìn nhận ra hoa văn của hai thứ trên người là một thì rất khó để nhận ra chúng nó cùng một bộ, bởi lúc này chiếc áo ở phía trên kia vì lúc nãy cô mặc chiếc sơ mi mỏng nên đã thấm không ít máu dính trên người Mạc Hàn Lâm vào người.
Chính bản thân cô lúc này tự nhìn bản thân trong gương còn không khỏi giật thót tim, Hạ Nhạc Nghi cô không dám nghĩ đến nếu lúc nảy cô không lựa chọn vào đây, mà là đi thẳng vào căn phòng có Mạc Hàn Lâm kia, thì không biết Mạc Hàn Lâm sẽ bị cô dọa sợ thành ra bộ dạng gì.
Hạ Nhạc Nghi bất giác tự mình tưởng tượng gương mặt sợ hãi của Mạc Hàn Lâm mà không khỏi buồn cười.
Cô sau khoảng thời gian lăn lăn lộn lộn với mấy vết máu dinh trên cơ thể cứng nhắc đến khó khăn lắm mới làm sạch được, thì lúc này cũng đã có thể ra khỏi nhà vệ sinh với cơ thể sạch sẽ.
Hạ Nhạc Nghi có ý định bước chân vào phòng, nhưng mấy giọt nước trên tóc rơi xuống làm cho cô nhớ ra vẫn còn một việc chưa làm qua. Mạc Hàn Lâm anh thứ không thích nhất là nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi cô để tóc ướt mà lên giường ngủ, mặc dù đây là giường ngủ của cô nhưng người nằm trên kia từ sớm đã là Mạc Hàn Lâm.
Hạ Nhạc Nghi sau khi chải tóc khô ráo, kiểm tra kỹ càng không còn một lọn tóc nào còn ướt, lúc này cô mới có thể an tâm mà đi vào căn phòng mà Mạc Hàn Lâm đang ngủ.
Hiện tại ngay trước mặt cô là một người đàn ông cách đây một tháng đã có thể xem như hoàn toàn xa lạ với Hạ Nhạc Nghi cô, nhưng hiện tại người đàn ông đó đang nằm trên cái giường nhỏ kia của cô mà yên giấc.
Mạc Hàn Lâm trước mặt của Hạ Nhạc Nghi, hiện tại anh chỉ mặt phía trên một chiếc sơ mi màu tối, có thể là do Lưu Bách giúp anh mang lại.
Ở phía dưới tuy đã được tấm chăn đắp qua nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy được phần lưng quần bằng chun, Hạ Nhạc Nghi đoán chừng kia có thể là chiếc quần ngủ. Chiếc áo sơ mi trước đó đã rộng thùng thùng hiện tại lại chỉ được cài hai nút ở giữa, còn lại thì bị bỏ trống, làm lộ ra bầu ngực rắn chắc bị dải băng trắng quấn chặt kia ra ngoài.
Hạ Nhạc Nghi đi chậm chậm di chuyển đến gần với Mạc Hàn Lâm hơn đôi chút, cô nhìn thấy gương mặt này trước đó tái nhợt, nay hẳn là qua bàn tay chăm sóc của Lưu Bách đã có thể tạm xem như là hồng hào chút giống con người hơn một chút.
Hạ Nhạc Nghi nhìn về phía chỗ nằm của mình. Cô không biết là có phải do Mạc Hàn Lâm đã tự mình xê dịch hay không, hay là vốn dĩ ban đầu trước khi đi ra khỏi nơi này Lưu Bách đã cố ý chừa ra cho Hạ Nhạc Nghi cô một chỗ trống.
Nhưng có là vô tình hay cố ý thì mọi chuyện cũng đã sắp xếp xong. Hạ Nhạc Nghi cô lúc này không muốn cũng không được, mấy ngày tiếp theo liền cô đều có bài kiểm tra, không thể nào không ngủ sớm được, nghĩ như vậy, Hạ Nhạc Nghi liền mở chăn nhẹ nhàng chui vào.
Sau khi cơ thể của cô nằm gọn trong khoảng trống chừa trước đó thì lúc này cô mới an tâm mà quay lưng về phía Mạc Hàn Lâm nhắm mắt.
Nhưng Mạc Hàn Lâm lúc bấy giờ lại chẳng thể yên phận nổi, anh khi xác định người bên cạnh đã nằm xuống thì bắt đầu choàng cánh tay không yên phận vòng qua eo của Hạ Nhạc Nghi.
Hạ Nhạc Nghi bất ngờ bị người phía sau ôm chầm lấy, cả cơ thể của cô lại một lần nữa, nằm gọn gàng trong vòng tay to lớn của Mạc Hàn Lâm.
Tấm lưng của Hạ Nhạc Nghi vốn dĩ mới vừa tắm xong, cô vẫn còn đang than vãn là sao nó vẫn còn chưa hết lạnh, thì lúc này đã được áp sát với ngực của Mạc Hàn Lâm. Hơi ấm từ đó mà làm cho Hạ Nhạc Nghi bất ngờ từ trong giấc ngủ tỉnh dậy.
Hạ Nhạc Nghi thứ đầu tiên làm sau khi mở mắt là nhìn về phía bụng dưới của mình, tay của Mạc Hàn Lâm đúng là quá lớn, chỉ cần vòng qua eo liền có thể ôm trọn cả cơ thể của cô.
Lúc này Hạ Nhạc Nghi mới nhận ra kia không phải là mơ, người đàn ông ở phía sau là đang thật sự ôm lấy cô.
Hạ Nhạc Nghi lúc này nhận ra như vậy liền nín thở theo bản năng, sau đó cô lại nhớ đến câu nói trước khi ra về của Lưu Bách " Còn nữa, nhớ đừng làm vết thương động, sẽ chảy máu!" càng nghĩ đến đây cô lại càng không dám cử động.
"Anh…" Hạ Nhạc Nghi bất ngờ bị ôm từ phía sau thế này cô kỳ thực là không thoải mái, liền muốn quay đầu hỏi người phía sau, nhưng người vẫn còn chưa động thì Mạc Hàn Lâm đã vội vội vàng vàng lên tiếng.
"Tôi chỉ ôm em thôi." Giọng Mạc Hàn Lâm vì cơn đau lúc nảy làm cho khàn khàn.
Anh không đợi Hạ Nhạc Nghi nói xong một câu liền muốn giải thích.
"Anh không sao đó chứ?" Hạ Nhạc Nghi nghe anh ta nói như vậy cũng không còn muốn nói thêm gì nữa, dẫu sao cô cũng xem như hiện tại là vợ, anh là chồng, trước kia cũng không phải là đã từng ôm qua theo kiểu này hay sao, thay vì nghĩ mấy việc mông lung, cô quan tâm đến vết thương của Hạ Nhạc Lâm lúc này hơn.
"Ban nảy là Lưu Bách nói chuyện với em sao?" Giọng Mạc Hàn Lâm dịu dàng hiếm có, với giọng nói này khó mà người khác có thể nghe ra được là Mạc Hàn Lâm hiện tại là đang trách Hạ Nhạc nghi cô.
"Ừm..." Hạ Nhạc Nghi cảm giác được giọng nói của người phía sau, càng cảm nhận được hơi thở của anh là đang phả vào cổ và gáy của cô Hạ Nhạc Nghi theo bản năng chỉ biết nín thở, sau đó trả lời Mạc Hàn Lâm.
"Sao lại không hỏi tôi?" Mạc Hàn Lâm vẫn giọng nói đó mà nói chuyện với Hạ Nhạc Nghi.
"Tôi sợ anh ngủ rồi, không muốn làm phiền anh." Hạ Nhạc Nghi mặc dù sau gáy rất ngứa ngáy như cô cũng chẳng thể như vậy mà rụt cổ lại như trước lại, cô sợ bản thân làm Mạc Hàn Lâm kích động sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương đang còn chảy máy kia.
"Không phiền, chỉ cần là em hỏi thì không phiền." Mạc Hàn Lâm nghe Hạ Nhạc Nghi nói mấy câu khách sáo như vậy, liền siếc vòng tay của anh chặt hơn.
"Anh...bị đánh lén sao?" Giọng Hạ Nhạc Nghi nhàn nhạt, cô đã phải tìm lại hơi thở rất lâu mới có thể khiến bản thân không quá nhạy cảm mà liền nói năng lung tung.
Hạ Nhạc Nghi lúc này cái gì cũng cảm nhận được, toàn bộ, tất cả, nhưng cô cũng chỉ xem như Mạc Hàn Lâm là một đứa trẻ. Hôm nay đứa trẻ to xác này lại còn bệnh nặng nên một người lớn trong nhà như cô được anh ta ôm vào lòng cũng là chuyện đương nhiên.
"Ừm!" Mạc Hàn Lâm chỉ đáp lại một chữ, sau đó là di chuyển lại gần Hạ Nhạc Nghi, anh tựa sát đầu vào gáy của cô, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng quen thuộc của Hạ Nhạc Nghi, có thể khi làm như vậy sẽ khiến cho bản thân anh có thể bình tĩnh hơn.
"Sao lại như vậy, không phải bình thường anh..." Hạ Nhạc Nghi xem như là không cảm thấy gì ở phía sau, cô liền hỏi Mạc Hàn Lâm một câu khác.
Câu hỏi này vốn dĩ bị Hạ Nhạc Nghi chôn sâu từ lâu, nhưng lúc này cô lại muốn tận tai nghe Mạc Hàn Lâm làm sao mà giải thích, anh ta vốn dĩ ra ngoài có thể làm gì cũng không ai quản, nhưng cái này là mạng sống, tại sao luôn tạo niềm hy vọng cho những người quan tâm anh, sau đó lại chính anh làm cho những người đó lo lắng đến ăn ngủ không yên.
"Cô ta nói trong tay có em...tôi sợ." Mạc Hàn Lâm biết câu tiếp theo Hạ Nhạc Nghi là đang muốn hỏi cái gì, anh cũng không cần đợi cho đến khi cô hỏi hết câu, liền trả lời ngay.
"Cô ta...?" Hạ Nhạc Nghi cũng không phải không để ý toàn bộ câu nói kia của Mạc Hàn Lâm., nhưng không hiểu là vì lý do gì cô lại không thể nghe lọt tai hai chữ này.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!