"Tôi..." Hạ Nhạc Nghi sững lại trong vài giây, cô không nghĩ đến câu trả lời kia của Mạc Hàn Lâm là đang nói đến cô.
"Tôi biết không phải là do em làm, trước đó em từng nói chuyện với ai, trừ cô bạn kia ra." Mạc Hàn Lâm nói như thì thầm vào tai của Hạ Nhạc Nghi.
"Không có...không...có...là Thẩm Tử Quân!" Hạ Nhạc Nghi suy nghĩ hồi lâu. Lúc đầu còn chưa nghĩ ra nên vội vội vàng vàng phủ nhận, nhưng sau đó trong đầu cô lại xuất hiện một gương mặt của một con người, người này đúng là khi đến và đi có chút đột ngột. Cô liền nói ra với Mạc Hàn Lâm.
"Tên đó cũng học ở nơi này?" Mạc Hàn Lâm sau khi nghe được cái tên ba chữ kia thì liền nhếch miệng cười, chính bởi hắn vậy mà lại còn dám giở trò này với anh, hắn ta còn dám tìm đến Hạ Nhạc Nghi, đúng là Mạc Hàn Lâm anh quá sơ suất rồi, nhưng hiện tại nghĩ lại cũng rất may mắn hẳn là bắt đầu từ ngày mai cũng chẳng có ai ở nơi này làm phiền đến Hạ Nhạc Nghi nữa.
"Ừm..." Hạ Nhạc Nghi chỉ nghe được câu hỏi nhàn nhạt phía sau lưng, mà không hề nhìn thấy được nét mặt của Mạc Hàn Lâm lúc này là đang đáng sợ đến mức độ nào, cô chỉ đơn thuần đáp lại một câu.
"Anh đau lòng lắm nhỉ, dẫu sao cũng là người quen của anh." Hạ Nhạc Nghi sau đó không còn nghe thấy Mạc Hàn Lâm nói chuyện nữa, cô chỉ cảm nhận thấy con người của Mạc Hàn Lâm những lúc không nói chuyện thì sẽ rảnh tay rảnh chân mà làm càng, chân của Mạc Hàn Lâm lúc này cũng gác hẳn lên đùi của cô. Hạ Nhạc Nghi liền không để cho anh ta rảnh rỗi hỏi tiếp.
"Không, cũng không đau lòng lắm, nói đúng hơn là tôi đã biết trước, nhưng vẫn cố chui đầu vào." Mạc Hàn Lâm vẫn là như vậy, giọng nói thì cứ cho là không có gì, nhưng ánh mắt rõ ràng là hiện tại anh ta chỉ muốn giết người.
Lúc nãy đúng như những gì Mạc Hàn Lâm đã nói cô gái kia cho người giả vờ phóng hỏa thu hút sự chú ý của anh, sau đó lại giở trò bắt cóc, mấy việc này anh cũng không phải lần đầu nhìn thấy.
Ban đầu chỉ là anh cũng muốn giả vờ tung tin giả mà thôi, nhưng sau đó có thể là cô ta cũng không phải không hiểu rõ bản tính này của anh, liền cho người mang một đoạn ghi âm đến thẳng tòa cao ốc YiLin, như vậy cũng xem như đã trực tiếp hù dọa anh một phen.
Mạc Hàn Lâm của lúc ấy cũng không còn nhớ đến việc phải gọi cho Hạ Nhạc Nghi xác nhận nữa, mà trực tiếp đi ngay đến đó.
Hạ Nhạc Nghi trước đó là Hứa Mặc bắt đến cái xưởng kia là vì ý thù riêng biệt của anh cùng với em gái hắn, nhưng hiện tại là cô gái kia đang muốn tính thù riêng của cô ta cùng với Hạ Nhạc Nghi cô, anh không dám đoán là nếu anh còn chậm trễ thì cô gái kia sẽ gây ra những gì với Hạ Nhạc Nghi.
Nhưng cho đến khi anh đến nơi đó, nhìn thấy xung quanh hoàn toàn không có ai thì đã có thể đoán ra vài phần của câu chuyện dựng chuyện này, cho nên cũng có thể nói trong chuyện lần này là do Mạc Hàn Lâm anh đã biết trước còn chui đầu vào.
Hạ Nhạc Nghi: "..." Hạ Nhạc Nghi cô không hiểu ý tứ trong câu nói kia của Mạc Hàn Lâm, cô chỉ nghĩ đến khẳng định là thuốc gây tê của Lưu Bách đã có tác dụng rồi, nhất định là Mạc Hàn Lâm lúc này đã buồn ngủ nên bắt đầu nói bậy rồi.
"Sau này sẽ không như vậy nữa." Mạc Hàn Lâm nghĩ lại gương mặt muốn khóc cũng không dám , vô cùng khổ sở của Hạ Nhạc Nghi khi nhìn thấy Lưu Bách làm phẫu thuật cho anh lúc nãy.
Anh lại muốn nói với cô rất nhiều thứ, muốn trấn an tinh thần của Hạ Nhạc Nghi, anh cũng không phải cố tình dọa sợ cô, nhưng lúc này chỉ có thể nói ra một câu.
"Ừm..." Hạ Nhạc Nghi nghĩ là do Mạc Hàn Lâm đang nói bậy vì tác dụng phụ của thuốc nên chỉ cười cười trong bụng mà trả lời qua loa.
Chuyện như thế này xảy ra nhưng đến cả bảo vệ trong trường cũng hoàn toàn không có ai hay biết.
Hạ Nhạc Nghi lúc đầu vẫn còn nghĩ ra là sẽ rất khó khăn để người khác có thể cho cô ở lại nơi này, nhưng tên Phiên cùng mấy người của Mạc Hàn Lâm làm việc lại rất sạch sẽ. Mạc Hàn Lâm liên tục ăn ở lại nơi này mấy ngày liền nhưng cũng chẳng ai hay biết.
Cho đến khi buổi đêm hôm đó, Mạc Hàn Lâm cùng bọn họ lén lút trốn đi cũng là trong yên lặng.
Sáng hôm sau đó Hạ Nhạc Nghi rất sợ phải đụng phải mặt người khác, nhưng cho đến hết ngày hôm đó cô cũng là chẳng nghe thấy là ai nói gì ra vào.
Lâm Tuyến Tú sau đó cũng đã quay lại, nhưng lúc này cô đã thay đổi cứ tựa như bị người khác nhập vào vậy, thay đổi hoàn toàn.
Mới chỉ có mấy hôm mà Lâm Tuyến Tú trước mặt Hạ Nhạc Nghi cô không còn thích mấy người nổi tiếng kia nữa, mà chỉ luyên tha luyên thuyên nhắc đến tên Phiên tên trước đó đã dẫn cô đi đến một nơi khác lánh nạn.
Hạ Nhạc Nghi cứ nghĩ như vậy thì Lâm Tuyến Tú sẽ có thể thôi luôn việc bát quái, nhưng không hề.
Từ sau khi đi từ tổ chức của Mạc Hàn Lâm về đây, Lâm Tuyến Tú bắt đầu học say mê hơn, sau đó còn đăng ký thêm cả mấy môn học liên quan đến virus gì đó.
Hạ Nhạc Nghi cô có một lần trong tháng này hỏi qua Lâm Tuyến Tú, nhưng cho dù là Lâm Tuyến Tú có nói đến mấy ngày liền cô một chữ cũng chẳng thể hiểu nổi, đành bỏ cuộc.
Hạ Nhạc Nghi sau đó mấy ngày liền cũng chỉ có học bài làm kiểm tra, cả hơn nửa tháng cũng không bước ra khỏi cái lớp học quái quỷ kia.
Sau nửa tháng dằn vặt với không biết là bao nhiêu chữ nghỉ, rốt cuộc hôm hay Hạ Nhạc Nghi cũng có một ngày được nghỉ đúng nghĩa.
Việc đầu tiên cô đi về ký túc xá là leo ngay lên giường này ngủ, chính bởi vì tính toán rất kỹ chỉ có hôm nay là ngày duy nhất trong tháng này cô được nghỉ ngơi.
Hạ Nhạc Nghi từ lúc từ cái lớp học kia về đây thì liền tự mình hứa với bản thân hôm nay sẽ ngủ sang đến sáng ngày mai, không cần ăn uống không cần làm việc, nếu không thể làm được như vậy, cô thà quay về Mạc Gia mà yên phận làm Mạc phu nhân chứ không thể bán mạng cho nơi này như vậy được.
Nghĩ là như vậy thật, Hạ Nhạc Nghi ngủ đến sáng hôm sau, cái bụng đói kêu inh ỏi là cái chuông báo thức đã gọi cô dậy.
Sau đó là những ngày tiếp tục mệt mỏi vì học tập đến cuối tháng, hôm nay vừa vặn là cuối tháng.
Hạ Nhạc Nghi tiếp theo đó là những ngày nghỉ lễ, nên cô là đang ngồi trên ghế sô pha mà nghĩ ngợi xem là bản thân nên làm gì, thì lúc này điện thoại trên bàn lại vang lên.
Hạ Nhạc Nghi nhìn dãy số quen thuộc đã từ lâu rồi không gọi cho cô, hôm nay vừa đúng ngày cô được nghỉ ngơi lại gọi đến.
"Alo? " Hạ Nhạc Nghi nói vào điện thoại.
"Hôm nay em được nghỉ rồi đúng không?" Giọng của Mạc Hàn Lâm nhàn nhạt.
Mạc Hàn Lâm lúc này là đang ở trên xe, anh hôm nay tự mình lái xe đi đón Hạ Nhạc Nghi.
"Không đúng, tôi còn có mấy việc khác nữa..." Hạ Nhạc Nghi nói dối không chớp mắt, vừa xem ti vi vừa nói với Mạc Hàn Lâm.
Hạ Nhạc Nghi là Mạc Hàn Lâm cho dù là có mọc thêm mười mấy cái đầu nữa cũng chẳng thể nào biết được là cô đang muốn làm gì, việc học của cô cả một tháng cũng chẳng nghe Mạc Hàn Lâm gọi điện thoại hỏi qua, nhất định là lịch nghĩ của cô anh ta nhất định cũng không thể nào biết được.
"Em có biết nói dối tôi thì kết quả sẽ thế nào hay không?" Mạc Hàn Lâm vừa lái xe vừa nhìn vào màn hình điện thoại đang được gắn trước mặt mà nói.
Mạc Hàn Lâm vừa nói xong một câu với Hạ Nhạc Nghi liền không biết là anh ta đang nghĩ cái gì, chỉ có thể nhìn thấy Mạc Hàn Lâm là đang nhếch miệng cười.
"Tôi không có nói dối!" Hạ Nhạc Nghi im lặng nữa ngày, cô nhìn tới nhìn lui, quan sát cả căn phòng, xác định là không có vật thể khác thường mới bắt đầu lên tiếng.
"Tôi là đã hỏi qua Lâm Tuyến Tú, em còn nói là bản thân không có nói dối?" Mạc Hàn Lâm nghe Hạ Nhạc Nghi khẳng định chắc nịch liền không khỏi buồn cười nói lại.
Mạc Hàn Lâm này là đang nghĩ Hạ Nhạc Nghi mà anh chỉ có một tháng không gặp, lại có thể thay đổi như thế này, đến cả Mạc Hàn Lâm anh cô cũng dám nói dối.
"..." Hạ Nhạc Nghi lúc này không nhìn xung quanh nhà nữa thay vào đó là Hạ Nhạc Nghi nhìn vào cái máy ghi âm sống đang đứng chổ kia làm thức ăn sáng.
Lâm Tuyến Tú lúc này cái gì cũng không biết, nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi nhìn mình, cô còn không nghĩ gì mà mỉm cười lắm Hạ Nhạc Nghi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!