Hạ Nhạc Nghi đưa mắt nhìn vào tấm áp phích kia. Sau đó nhìn đến Mạc Hàn Lâm bên cạnh hơi chau mày.
“Anh xem nó sao? ” Hạ Nhạc Nghi nhìn lên mấy cái chữ cùng áp phích trên màn hình máy chiếu đang phát, sau đó nhìn về phía của Mạc Hàn Lâm đang ngồi bên cạnh.
"Tôi không có hứng thú đó, em có muốn xem không?" Mạc Hàn Lâm ngán ngẩm không muốn nhìn về phía cái áp phích trên màn hình kia nói.
"Ừm cũng được!" Hạ Nhạc Nghi không biết lúc này lấy ở đâu ra cái dũng khí này, nhất định là do Hạ Nhạc Nghi cô đầu bị úng nước rồi, cô còn ảnh chưa biết nội dung hay sao lại nói là sẽ xem.
Mạc Hàn Lâm anh dùng mấy ngón tay đặt lên day day chân mày, cơ hồ như Mạc Hàn Lâm là đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó, sau đó nhìn về phía Hạ Nhạc Nghi hỏi lại.
"Em chắc chắn muốn xem bộ phim này sao? " Mạc Hàn Lâm khó hiểu hỏi lại.
"Tôi không xem nữa có được không?" Hạ Nhạc Nghi sau khi nhìn thấy sắc mặt của Mạc Hàn Lâm liền lấy cánh tay của cô chặn lại nút bấm kia.
"Xem đi! " Vẫn là Mạc Hàn Lâm nhanh hơn cô một bước, chưa nghe xem là cô có đồng ý hay không thì đã nhanh chóng bấm nút bật rồi.
"Em cứ xem đừng quan tâm đến tôi." Mạc Hàn Lâm vừa nói vừa dồn trọng tâm lưng về phía sau.
"Tôi có thể không xem không?" Hạ Nhạc Nghi bắt đầu sợ hãi, cô liền ngay lúc mà bộ phim vẫn còn đang giới thiệu vẫn chưa phát thì liền muốn nói lại.
"..." Mạc Hàn Lâm đưa ánh mắt đen nhánh nhìn cô.
"Được thôi!" Hạ Nhạc Nghi nhìn Thấy Mạc Hàn Lâm lúc này có vẻ còn đáng sợ hơn bộ phim kia gấp nhiều lần.
Nói xong với Hạ Nhạc Nghi, Mạc Hàn Lâm liền ngả người lên sô pha, anh hiện tại là đang tìm cho bản thân một chỗ ngồi có thể thoải mái nhắm mắt lại, đợi đến khi bộ phim trên màn hình kia kết thúc.
Hạ Nhạc Nghi cầm một gói bánh hiếm hoi trên bàn trước mặt đưa vào miệng, cô là đang cố ý giữ chút khoảng cách với Mạc Hàn Lâm bên cạnh, rồi ngồi thẳng lưng, tay gác lên tay vịnh bên cạnh của sô pha. Kiểu nơi hoạt động dưới ánh đèn không rõ là sáng hay tối như thế này, Hạ Nhạc Nghi là đang nghĩ cô cứ cẩn thận thì hơn. Khi bộ phim trên màn hình cũng đã bắt đầu chiếu, cô lúc này bắt đầu mới biết tình tiết không như những gì trước đó cô đã tưởng tượng. Hạ Nhạc Nghi cứ nghĩ nó sẽ là bộ phim có nội đánh đấm gì đó rất kinh khủng. Cô chăm chú theo dõi mặc dù tình tiết của bộ phim này có chút dông dài.
Hạ Nhạc Nghi vẫn cố gắng nhìn về phía màn hình kia, bởi cô không muốn bản thân tập trung vào hai căn phòng cách vách kia. Trên màn hình, thân thể hai nhân vật chính cuồng nhiệt đến chói mắt, Hạ Nhạc Nghi lúc này vẫn còn có thể cắn răng chịu đựng.
Hạ Nhạc Nghi nhớ đến trước đây, khi Lâm Tuyến Tú rủ cô cùng đọc tiểu thuyết tình yêu, cũng có những cảnh như vậy, nhưng lúc đó cô luôn cảm thấy những cảnh thế này đúng là quá sức tưởng tượng, chắc hẳn chỉ có thể có trong truyện mà thôi.
Nhưng sau khi hôm nay được nhìn cảnh người thật diễn quả thực không giống như những gì mà cô đã từng nghĩ qua.
Trước mắt cô lúc này trên màn hình hiện rõ hai thân thể xếp chồng lên nhau, những nhịp thở gấp gáp của người đàn ông kia, những tiếng kêu rên của người phụ nữ trước mặt khiến đầu óc của Hạ Nhạc Nghi như muốn nổ tung hoang mang cực độ, mặt nóng bừng bừng như phát sốt.
“Làm sao phim hay không?" Giọng của Mạc Hàn Lâm thì thầm bên tai khiến Hạ Nhạc Nghi giật thót tim.
“Làm sao?” Hạ Nhạc Nghi hỏi lại.
“Tôi thấy em tập trung đấy chứ!” Mạc Hàn Lâm nở nụ cười khó hiểu nhìn cô.
“Không phải anh đã nói là không cần chú ý đến anh hay sao?” Hạ Nhạc Nghi hiện tại đỏ mặt hỏi lại.
Mạc Hàn Lâm anh ta lại chẳng thèm để ý đến câu nói kia của cô, anh chống tay lên sô pha để ngồi dậy, ánh mắt nhưng muốn nhìn xuyên qua lớp da thịt kia của Hạ Nhạc Nghi hỏi cô.
“Vậy là em là đang nhìn phim đó, làm sao? Hay không? ” Giọng Mạc Hàn Lâm lúc này không hề giống với người mà lúc chiều Hạ Nhạc Nghi cô đã gặp qua, giọng nói phóng đãng bởn cợt này làm Hạ Nhạc Nghi có chút lo sợ.
"Tôi không phải là tập trung xem, làm sao biết được?" Lúc này Hạ Nhạc Nghi không cần nhìn qua, cũng có thể nghĩ ra được gương mặt của cô lúc này nhất định có thể nhiệt độ trên mặt cô lúc này hẳn đã phải nóng đến có thể là được quần áo, vội vội vàng vàng dùng tay không ngừng quơ đi quơ lại giảm nhiệt.
"Vậy sao?" Mạc Hàn Lâm sau khi nghe hạ Nhạc Nghi nói vậy liền trả lời một câu.
Mạc Hàn Lâm không nói một câu nào nữa liền không đợi đến khi Hạ Nhạc Nghi phản ứng, nhanh chóng nghiêng người về phía của Hạ Nhạc Nghi, đưa hai cánh tay đến hai bên hông của cô.
Hạ Nhạc Nghi bị anh bất ngờ giữ ở trong một không gian chật hẹp thế này chẳng những có chút không quen lại còn thêm phần sợ hãi. Mạc Hàn Lâm không biết là đang nghĩ cái gì liền mặt của anh từ từ kề sát lại cô.
“Có muốn thử không?” Giọng nói kèm theo tiếng cười gợi tình thu hút của Mạc Hàn Lâm đột ngột phát ra, khiến cô không khỏi đỏ mặt tía tai.
Lúc Mạc Hàn Lâm nói ra mấy lời nói đó, hơi nóng lướt qua tai cô khiến cánh tay cô cứng lại, gói bánh cầm trong tay chỉ mới ăn được một miếng liền vì hành động này của Mạc Hàn Lâm mà rơi đầy xuống sàn.
Hạ Nhạc Nghi lúc này chỉ biết nhìn người trước mặt, hoàn toàn không còn giống Mạc Hàn Lâm mà cô quen biết nữa, từ đôi mắt gợi tình kia, lan tỏa ra luồng sức mạnh ham muốn cưỡng đoạt đến cuồng nhiệt, ánh mắt kia của anh cơ hồ có thể thể nuốt trọn Hạ Nhạc Nghi trong chớp mắt.
Nhưng mấy hành động kia vẫn còn chưa phải là đỉnh điểm, sau khi nói xong Mạc Hàn Lâm còn dùng môi hôn lấy vành tai ửng đỏ của cô, cảm giác ấm nóng từ môi anh truyền đến như thể đã tác động đến vô số giác quan của Hạ Nhạc Nghi, khiến Hạ Nhạc Nghi sợ hãi co người muốn né tránh nhưng vô ít.
Hạ Nhạc Nghi lại nghĩ đây còn chẳng phải là do ban đầu cô là đang tự chui đầu vào rọ hay sao, cái gì mà bị bắt, cái gì mà bị thương, mọi thứ đều là do cô đã suy nghĩ quá nhiều mà thôi, sớm nghĩ đến là bản thân là sẽ bị Lưu Bách lừa thế này, lúc đầu Hạ Nhạc Nghi cô nên ở yên trong Mạc Gia mà mặc Mạc Hàn Lâm anh ta sống hay chết mới phải.
Khóe miệng của Mạc Hàn Lâm hơi nhếch lên, mày cũng cong lên, nụ kia bắt đầu muốn kích thích cô.
“Em yên tâm, chỉ cần thả lỏng tôi sẽ không làm em đau đâu." Giọng nói của Mạc Hàn Lâm lúc này đầy ý niệm chiếm hữu vô hạn, khiến cho Hạ Nhạc Nghi không khống chế nổi liền nuốt nước bọt, hơi thở ngắt quảng, khiến cô càng thêm cảm nhận rõ ràng trước ngực hiện tại vì hơi thở không đồng đều mà đang căng lên, cơ thể cơ hồ như bị hơi nóng của Mạc Hàn Lâm bao vây ảnh hưởng mà trở nên nóng theo.
Hạ Nhạc Nghi bắt đầu suy nghĩ đến câu nói vừa rồi của anh, Hạ Nhạc Nghi cô đã bao nhiêu tuổi đầu rồi, cô còn bị lừa bởi mấy câu nói dụ dỗ này của Mạc Hàn Lâm anh hay sao.
Nghĩ là như vậy, Hạ Nhạc Nghi không trả lời đầu lắc liên hồi cô không muốn. Cô hiện tại bây giờ không phải lúc suy nghĩ vấn đề đau hay không. Anh ta là đang muốn làm việc của trách nhiệm vợ chồng với cô.
Không thể được, nếu cả thể xác này mà Hạ Nhạc Nghi cô cũng trao cho anh thì mọi việc sẽ không kiểm soát được nữa, đến khi Hạ Nhạc Nhu quay lại thì cô phải làm thế nào. Hạ Nhạc Nghi là đang không thể tưởng tượng nổi cạnh tượng khi đó.
“Tôi không hiểu anh là đang nghĩ cái gì, nhưng tôi..."
Hạ Nhạc Nghi là đang cố nghĩ phải nói như thế nào thì Mạc Hàn Lâm lúc này đã hạ trọng tâm cả người nằm xuống, anh một tay ôm vòng lấy cơ thể cô, giữ chặt cô trong lòng anh, vẫn như cách mà anh ta từng ôm lấy cô ở trong căn xưởng bỏ hoang khi đó.
Nhưng hành động sau đó đã không còn đơn thuần là ôm cô như vậy, Mạc Hàn Lâm một tay nhấc chân cô đặt lên sô pha, lần mò từ bắp chân lên đùi của cô, sau đó chuyển dần vào bên trong, luồng thẳng vào trong chiếc váy ngắn màu xanh đậm của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!