Lúc nãy ở quán Bar thì cực lực mà chống đối, hiện tại thì lại thế này, chỉ mong mỏi khi Hạ Nhạc Nhu quay lại thì đừng cười cô, cô chỉ là không muốn chiếm dụng riêng tư một căn phòng của người khác, nếu hiện tại anh ta đuổi cô ra khỏi phòng thì cô cũng đồng ý, chỉ có điều cô biết là Mạc Hàn Lâm sẽ không làm như vậy.
"Em..." Mạc Hàn Lâm khó hiểu nhìn Hạ Nhạc Nghi.
"Tôi không có vấn đề gì." Hạ Nhạc Nghi không nhìn đến Mạc Hàn Lâm nữa mà nhanh chóng đắp chăn lại.
"Được!" Mạc Hàn Lâm đưa tay tắt đèn trong phòng, cả căn phòng đang sáng trưng hiện tại lại tối hù một màu, sau đó là ánh đèn mờ mờ ảo ảo của đèn ngủ được Mạc Hàn Lâm mở lên.
Mạc Hàn Lâm leo lên giường, Hạ Nhạc Nghi từ một góc giường cảm nhận được phía sau đang bị nhấn xuống, cô cảm giác được người đàn ông lúc nảy bị cô hất hủi hiện tại lại là đang nằm cạnh cô.
Hạ Nhạc Nghi nín thở chờ vòng tay của Mạc Hàn Lâm sẽ ôm cô như những ngày trước đó, nhưng cô chờ mãi cũng chẳng thấy đâu. Lúc này Hạ Nhạc Nghi quay đầu nhìn lại, đối diện với cô lúc này Mạc Hàn Lâm đã quay người về phía cửa sổ, từ góc độ này của cô, chỉ có thể nhìn thấy được tóc và lưng của Mạc Hàn Lâm.
Hạ Nhạc Nghi chính bản thân cô cũng không thể lý giải được là vì sao bản thân cô lại mang chút hụt hẫng. Mạc Hàn Lâm kia khi nãy còn nhiệt tình hứng thú, nhưng vì sao khi về đây lại có thể ngoan ngoãn như vậy. Hạ Nhạc Nghi lúc này thoáng chút vui mừng, cô nghĩ: "Nếu anh ta có thể như thế này suốt thì quả thực rất tốt."
Đó chính là những gì mà Hạ Nhạc Nghi đã nghĩ qua, cô hiện tại không muốn tiếp xúc da thịt với Mạc Hàn Lâm, cũng không muốn chiếm dụng phòng của anh ta, cho nên suy cho cùng ngủ chung thế này cũng tốt, cô vừa có thể không làm ra chuyện thương thiên bại lý vừa có thể làm người tốt mà cho anh ta vào ở cùng phòng.
Mấy ngày hôm sau đó vẫn còn tiếp tục là ngày nghĩ của cô, nên ngoài việc ăn và ngủ ở nhà họ Mạc ra thì còn lại cũng chỉ là thỉnh thoảng sẽ xem lại bài học một chút.
Hạ Nhạc Nghi của buổi sáng hôm nay cũng là như vậy, sau khi cùng Mạc Phu Nhân ăn uống no say, nói chuyện cũng đã chán chế xong cả mới quay lại căn phòng kia.
Hạ Nhạc Nghi buổi sáng ở nhà thường hay mở hết cửa sổ của căn phòng này ra, đến tối nhân lúc Mạc Hàn vẫn còn ở lại công ty chưa quay trở về cô liền nhanh chóng đóng nó lại.
Mọi việc cứ như vậy dần dần Hạ Nhạc Nghi cũng xem nó như một thói quen khó bỏ của cô.
Hôm nay cũng vậy, căn phòng vì thu hút được một lượng ánh sáng to lớn từ hướng của mặt trời mà làm cho sáng sủa hơn hẳn.
Hạ Nhạc Nghi cao hứng không ngồi học ở phòng sách nữa, cô đứng cạnh cửa sổ đi đi lại lại hồi lâu, xem xét một lúc cuối cùng cũng đã có thể tìm ra được một vị trí thích hợp để bản thân có thể nhanh chóng ngồi học.
Cô tìm kiếm trong phòng sách rất lâu mới tìm ra được một chiếc bàn nhỏ. Chuyện là trước đây cô thường vào phòng sách học tập thì trong lúc tìm kiếm mấy quyển sách dưới chân kệ thì liền tìm ra chiếc bàn nhỏ này, hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội để dùng nó.
Hạ Nhạc Nghi đặt một chiếc bàn xuống tấm thảm dưới chân, chiếc bàn nhỏ chỉ đủ để Hạ Nhạc Nghi ngồi bệt xuống nền thảm, không cần có ghế, Hạ Nhạc Nghi vui vẻ ngồi luôn xuống tấm thảm được trãi sẵn dưới nền nhà.
Tấm thảm bông này từ lâu là vật cô yêu thích nhất trong căn phòng này, vừa mềm lại vừa rất ấm, rất hợp với ý muốn của cô.
Hạ Nhạc Nghi sau đó bày biện hết tất thảy mọi thứ lên bàn, máy tính bản cũng đặt lên chính giữa, thời gian cách đó không lâu, tay của Hạ Nhạc Nghi cũng nhanh chóng mỏi rã rời vì mấy bài tập mà giảng viên đưa ra.
Cô đang nghĩ là bản thân muốn làm gì đó cho khuây khỏa thì lúc này chuông điện thoại bên cạnh không biết điều vang lên.
"Alo?" Hạ Nhạc Nghi nhấc máy mà chán nản không xem trước người gọi, đến khi người kia lên tiếng thì cô mới bắt đầu hối hận, suy cho cùng là cô trách nhầm chiếc điện thoại, muốn trách chỉ có thể trách Mạc Hàn Lâm anh ta mới là người không biết điều, mới sáng ra đã bắt người khác làm việc cho mình, còn không sợ thất đức sao?
"Em mang tài liệu trên bàn làm việc đến công ty cho tôi ngay đi." Giọng Mạc Hàn Lâm trầm thấp nói với Hạ Nhạc Nghi.
Mạc Hàn Lâm hiện tại là đang ở YiLin để xử lý công việc, anh và ba anh dạo gần đây lại quay lại quỷ đạo của trước kia, nhưng hiện tại anh chẳng thể như trước không về nhà được nữa, chỉ có thể cả một ngày bận rộn với công việc, sau đó là dành trạng thái tốt nhất để khi về nhà không làm cho Hạ Nhạc Nghi và mẹ Mạc lo lắng.
Chính là vì lý do đó mà cứ hễ buổi tối nào Mạc Hàn Lâm anh mang công việc về nhà xử lý là y như rằng sáng hôm sau sẽ bỏ lại ở phòng sách mà quên mang theo.
Mấy lần trước đó thông thường sẽ là Mạc Hàn Vũ ba anh về nhà lấy mang đến, nhưng hôm nay đến cả Mạc Hàn Vũ ông ấy cũng bận việc ở xưởng 923 để chuẩn bị cho hàng mới, làm cho anh hiện tại phải đi làm phiền đến Hạ Nhạc Nghi.
"Lại còn phải đi ngay sao?" Giọng Hạ Nhạc Nghi âm vang cả một căn phòng, lớn nhỏ nếu ở trong này đều có thể nghe thấy.
Cô hiện tại là đang cảm thấy bất công bằng trong cái nhà này, dựa vào cái gì mà Mạc Hàn Lâm anh nói cái gì thì Hạ Nhạc Nghi cô liền phải nghe theo cái đó, mấy việc trách nhiệm này không phải là của anh hay sao?
Cô không thể lý giải được, đều là Phu nhân ở đây, mẹ Mạc luôn nói là giữa vợ chồng của hai người họ, không hề có ranh giới, bà nói gì thì Mạc Hàn Vũ ông ấy đều phải nghe theo, nhưng đối với Mạc Hàn Lâm thì Hạ Nhạc nghi cô lại phải nghe theo lời của anh ta, anh ta muốn cô đi đằng đông thì cô tuyệt đối không dám hướng mắt về đằng tây.
"Làm sao, không được?" Giọng của Mạc Hàn Lâm mang không ít dụng ý trong câu nói.
Anh ta là đang giả vờ khổ sở với Hạ Nhạc Nghi.
"Làm sao lại có thể không được chứ, chỉ có điều tôi lúc này..." Hạ Nhạc Nghi càng nghe anh ta nói mấy lời thế này thì càng không thể nào từ chối được, chỉ còn có cách tự cô năn nỉ ngược lại.
"Nếu đã không có gì thì mang đến đây nhanh đi." Vẫn là Mạc Hàn Lâm nhanh hơn cô một bước, câu nói còn chưa nói xong liền bị Mạc Hàn Lâm cướp mất, chỉ trả lại cho cô một câu nói không lạnh lùng cũng không ấm áp, chỉ là đang muốn ra lệnh cho cô.
"Tôi còn lại hai mươi phút nữa cần nó để họp." Mạc Hàn Lâm nhìn lại đồng hồ đeo tay, lúc này trên kim đồng hồ đã điểm đến cận sát giờ cuộc họp diễn ra, Mạc Hàn Lâm suy nghĩ một lúc liền nói ra một câu.
"Cái gì, anh có biết từ đây ra ngoài kia bao nhiêu phút không?" Hạ Nhạc Nghi không biết lúc này lấy từ đâu ra dũng khí hét lớn vào điện thoại.
Đúng là dù cho có là người ngoan ngoãn hiền lành như Hạ Nhạc nghi cô, chỉ cần một ngày trôi qua sống cùng với Mạc Hàn Lâm thì liền sẽ bị anh ta làm cho tức điên lên, đến khi đó dù ai đi chẳng nữa cũng sẽ nhanh chóng biến thành cô như lúc này.
"Làm sao? Vậy là em không giúp được?" Mạc Hàn Lâm nói vào điện thoại.
Anh lúc này liền nhớ đến gương mặt đáng thương của Hạ Nhạc nghi lúc xin anh cho cô được ở lại kí túc xá của trường học, rõ ràng khi đó giọng nói rất dịu dàng hoàn toàn không hề giống với cách nói chuyện của Hạ Nhạc nghi cô hiện tại.
Mạc Hàn Lâm lúc này liền nghĩ, nếu bản thân anh không nhanh chóng nhắc lại, sợ là Hạ Nhạc Nghi sẽ quên mất là cô còn đang đợi sự cho phép từ anh.
"Tôi tất nhiên..." Hạ Nhạc Nghi nghe đến đây liền muốn nói là cô không giúp nữa, nhưng sao đó bị câu nói của Mạc Hàn Lâm dọa cho chết khiếp.
"Vậy chuyện ký túc xá..." Mạc Hàn Lâm nói nhỏ vào điện thoại.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!