Tài xế của Mạc Gia đúng là danh bất hư truyền, chỉ mười phút đã có thể chạy đến đích trên con đường thông thường phải cần đến ba mươi phút đi xe.
Cái mẫu chuyện xe đi chỉ cần một phần ba thời gian thông thường này, Hạ Nhạc Nghi từ mình nói với bản thân cần phải note lại, nói không chừng mang cho Lâm Tuyến Tú xem cô còn được cậu ấy khen là bản lĩnh không tồi, không sợ chết mà mang tài liệu cho Mạc Hàn Lâm.
Tài xế của Mạc Gia để Hạ Nhạc Nghi ở một nơi cao lớn, tòa nhà chọc trời này Hạ Nhạc Nghi chỉ cần nhìn sơ qua cũng có thể nhìn ra được khẳng đi định là Mạc Hàn Lâm đã tốn không ít công sức để có nó.
Nơi này chỉ cần nhìn cái sảnh ở tầng trệt nơi mà Hạ Nhạc Nghi cô đang đứng hiện tại cũng có thể cảm nhận được, nếu hiện tại cô không phải vợ của Mạc Hàn Lâm, thì có là nằm mơ cũng không dám mơ bản thân cô được bước vào khu vực này.
Hạ Nhạc Nghi bản thân lúc này do sơ suất mà không hỏi trước chỗ để đi tìm Mạc Hàn Lâm, hiện tại cô cứ gọi thế nào anh ta cũng không nhấc máy, không biết là Mạc Tổng thân yêu của chúng ta đó đã chạy đi đâu mất. Hạ Nhạc Nghi đành lòng đi đến quầy lễ tân.
"Xin chào!" Hạ Nhạc Nghi nhìn một cô gái có gương mặt dễ mến nhất ở quầy lễ tân mà chào hỏi.
"Xin chào quý khách, quý khách cần gì ạ?" Cô gái ở quầy lễ tân có gương mặt khả ái, cười nói lễ phép với Hạ Nhạc Nghi.
"À...tôi cần tìm Mạc Hàn Lâm." Hạ Nhạc Nghi không nghĩ nhiều liền nói ra việc mà bản thân vẫn còn đang mù mờ cần người khác giúp đỡ.
"Không biết là tôi nên đi hướng nào?" Hạ Nhạc Nghi dừng lại một chút sau đó nhìn thấy sắc mặt của nữ tiếp tân ở quầy không thay đổi thì mới nói tiếp.
"Không biết quý khách đã hẹn trước chưa ạ?" Cô gái ở quầy tiếp tân nghe Hạ Nhạc Nghi nói xong thì lịch sự gật gật đầu, sau đó liền mở máy tính trước mặt ra, hỏi qua Hạ Nhạc Nghi.
"Chắc là đã hẹn qua rồi." Hạ Nhạc Nghi nghĩ đến Mạc Hàn Lâm anh ta chắc là không có ý định chơi xỏ cô đâu nhỉ? Đến cả cái hẹn cũng không có thì xem ra anh ta là đang muốn giở trò với cô thật rồi.
"Vậy cảm phiền quý khách cho tôi xin tên ,tôi sẽ kiểm tra lại." Nữ tiếp tân nhìn vào màn hình máy tính đang hiển thị sau đó nói tiếp.
"Họ Hạ, Hạ Nhạc Nhu." Hạ Nhạc Nghi đã lâu không nói ra cái tên này, nếu không phải là cô gái này bất thình lình hỏi đến cô cũng xem như quên mất. Hạ Nhạc Nghi vì lý do đó mà gần như là đánh vần trong miệng sau đó mới nói được ra ngoài.
"Xin lỗi nhưng thông tin không chính xác, vui lòng kiểm tra lại được không ạ!" Lễ Tân tìm qua một lúc lâu cũng vẫn là không tìm ra.
Hạ Nhạc Nghi lúc này là đang miệng cười như trong bụng đang là một bụng tức giận, cô không hề nghĩ qua Mạc Hàn Lâm hằng ngày cao cao tại thượng vậy mà dám lừa bịp một người như Hạ Nhạc Nghi cô.
"Tôi..." Ánh mắt của nữ tiếp tân lúc này là đang nhìn Hạ Nhạc Nghi với ánh mắt như là cô là một kẻ lừa bịp vậy, đến đây đứng cả một buổi đến cả cái họ giống cô cũng không có.
Bên cạnh Hàn Nhạc Nghi lúc này có một người đang đi đến, cô ta mặc trên người chiếc váy công sở bó sát vào đùi, trên người ở phía trên còn khoét ngực sâu, nhìn chẳng khác gì mấy cô gái mà trước đó Hạ Nhạc Nghi đã từng gặp qua ở trong căn phòng vip ở quán Bar kia.
"Có đó...là khách quý của Mạc Tổng, để chị giúp cho." Giọng của Hàn Việt Tâm lộ ra vẻ châm biếm thường có.
Hàn Việt Tâm là đang đi dạo một mình ở gần đây, cô ta chưa từng nhìn thấy qua Hạ Nhạc Nhu cửa trước đây, hiện tại chỉ là vô tình nghe thấy cái tên này có chút quen thuộc nên đến gần nghe qua thử, nghe thấy Hạ Nhạc Nghi nhắc lại cái tên kia đã vài lần, Hàn Việt Tâm mới xác định là bản thân không hề nghe nhầm.
"..." Hạ Nhạc Nghi nhìn cô gái trước mặt, cô không giỏi giao tiếp với người lạ, lại còn là người lạ chỉ cần nghe nói chuyện mà thôi cũng nghe ra được là không có mấy thiện chí muốn hỏi thăm.
"Xin chào...cô không biết tôi nhỉ?" Hàn Việt Tâm chìa cánh tay của bản thân ra muốn bắt tay với Hạ Nhạc Nghi.
"Khẳng định là như vậy rồi." Hạ Nhạc Nghi cũng lịch sự bắt tay lại với cô ta.
"Tôi là thư ký thân cận với Mạc Tổng họ Hàn, Hàn Việt Tâm." Hàn Việt Tâm nghe thấy Hạ Nhạc Nghi là không biết cô ta, cô ta trong công ty này danh tiếng không nhỏ, còn nếu muốn nói so về nhà họ Hàn và nhà họ Hạ thì nhà của cô ta vẫn cao hơn Hạ Gia vài bậc, vậy mà hiện tại cô ta lại bị Hạ Nhạc Nghi làm cho bẽ mặt liền ghi hận trong lòng.
"À...xin chào...thất lễ rồi." Hạ Nhạc Nghi cô cũng chỉ là có gì nói đó, ai lại đi hỏi một người vừa gặp lần đầu tiên là "Có quen tôi không?" Thì tất nhiên là không quen rồi, nếu đã gặp qua thì còn gọi là người lạ sao?
"Không có vấn đề gì, chắc cô đã từng nghe Mạc Tổng nhắc về tôi nhỉ?" Hàn Việt Tâm nhìn thấy mấy ánh mắt của mấy cô tiếp tân kia nhìn chầm chầm vào mình thì lại đổi cách hỏi khác.
"À cái này , thứ lỗi có thể là do bản thân tôi trí nhớ có chút kém, hình như chưa từng nghe qua." Hạ Nhạc Nghi cũng hết cách với loại người này, đúng là quá cố chấp rồi, trong câu nói kia của Hạ Nhạc Nghi cô vẫn còn chưa đủ rõ ràng hay sao, lại còn phải tốn mất một mớ thời gian để hỏi lại làm gì?
"Cô...à không sao." Hàn Việt Tâm nghe thấy câu nói kia của Hạ Nhạc Nghi thì liền không khỏi tức giận, nhưng hiện tại nơi này đang có không ít người qua lại, nên việc tức giận ở nơi này đúng là có chút không thông minh.
"Đi thôi, tôi đưa cô đi gặp Mạc Tổng." Giọng Của Hàn Việt Tâm lúc ban đầu đã không có chút thiện ý, hiện tại bởi vì tức giận mà càng thêm khó chịu, giọng nói cũng theo đó mà trở nên chói tai khó nghe.
"Mạc Tổng anh ấy ở tầng cao nhất, nên đi, lúc đi cẩn thận độ cao....đừng nghĩ quá nhiều tôi sợ rằng người như cô không quen thôi." Hàn Việt Tâm đi ở phía trước Hạ Nhạc Nghi bước theo ở phía sau.
Hàn Việt Tâm nếu chỉ an yên mà đi như vậy thì đã không có việc gì xảy ra, nhưng Hàn Việt Tâm lại chẳng thể an yên như vậy, cô ta miệng nói không ngừng lại được, mở miệng ra chẳng có việc gì tốt, mỗi một câu nói cơ hồ giống như là đang muốn ám chỉ điều gì đó với Hạ Nhạc Nghi.
"Không cần Hàn tiểu thư lo lắng thật ra thì tôi đi dần dần cũng sẽ quen thôi." Hạ Nhạc Nghi đang theo học là một ngành cần sự ăn nói, nếu nói nói về khoảng này, cô sợ bản thân sẽ doạ Hàn Việt Tâm chết khiếp, chỉ có điều mấy kỹ năng thế này lại chẳng thể áp dụng lên người Mạc Hàn Lâm mà thôi.
"Được!" Hàn Việt Tâm tức giận im lặng hồi lâu, sau đó liền mỉm cười một cách khó hiểu nhìn Hạ Nhạc Nghi nói ra một chữ.
Thang máy cuối cùng cũng đã bắt đầu di chuyển, nơi này quả thật rất đẹp, đến thang máy cũng rất đẹp và sang trọng. Từ nơi này thang máy đi chậm chậm, Hạ Nhạc Nghi cô có thể nhìn ra phía sau lưng để có thể nhìn ngắm thành phố Thanh Long dần dần thu nhỏ lại, nếu chỉ nhìn cảnh quang.
Cô có thể ở nơi này lâu một chút cũng không thành vấn đề, nhưng bên cạnh cô lúc này có có một cái cây xương rồng biết nói chuyện, mỗi một câu nói liền muốn như lấy gai của bản thân đâm chọt vào người khác.
Hàn Việt Tâm: "À tôi nhớ Mạc Tổng trước đây không hề nhắc đến việc bản thân có bạn gái, hay vợ, hai người quen nhau thế nào vậy?" Hàn Việt Tâm bắt đầu vào chủ đề mới, mấy câu hỏi như thế này cô ta đã âm thầm giữ lâu cho bản thân, chỉ đợi một ngày nào đó có thể tận mắt nhìn thấy cô gái may mắn được Mạc Hàn Lâm yêu thương này bị gặp phải cô ta, thì cô ta sẽ giúp người khác hỏi ngay.
"Tôi còn không biết là Hàn Tiểu Thư cô lại hứng thú với việc yêu đương của người khác, tôi nghĩ cô chỉ nên biết công việc cần làm thôi chứ!" Giọng nói của Hạ Nhạc Nghi đã từ lâu không sử dụng tới, rốt cuộc hôm nay chỉ bởi vì mấy câu nói vẩn vơ của Hàn Việt Tâm mà khiến cho Hạ Nhạc Nghi như muốn lập tức xù lông vương móng vuốt mà cào cô ta một cái.
"Hơ...tôi nói này Hạ Nhạc Nhu, cô đừng tưởng tôi cũng ngây thơ như bọn họ, không biết là các người sau lưng đã giở thủ đoạn gì." Giọng của Hàn Việt Tâm châm biếm mỗi lúc càng rõ ràng hơn, cơ hồ cô ta cũng chẳng còn lo lắng, người trước mặt cô ta lúc này là vợ của Mạc Hàn Lâm anh.
"Vậy sao, sao tôi lại không biết thứ tình cảm yêu từ cái nhìn đầu tiên của bọn tôi lại từ khi nào trở thành thủ đoạn vậy?" Hạ Nhạc Nghi chỉ cần nghe được mấy câu nói này của Hàn Việt Tâm thì liền hiểu ra vì sao ngay từ đầu Hàn Việt Tâm không hề ưa mắt cô.
Có lẻ bởi vì cô ta cũng yêu thích Mạc Hàn Lâm, cô cũng không biết cô ta đã biết Mạc Hàn Lâm bao lâu, có thể là nhiều năm hơn cô, nhưng cô ta đã được chứng kiến qua Mạc Hàn Lâm anh ta đáng sợ thế nào chưa nhỉ? Nếu anh ta biết được người bên cạnh anh ta có ý niệm gì đó không biết anh ta sẽ thế nào nhỉ?
Cũng có thể là người như Mạc Hàn Lâm đã sớm biết qua, nhưng Hàn Việt Tâm hiện tại có thể đứng ở nơi này nói chuyện với Hạ Nhạc Nghi cô, xem ra địa vị ở công ty này không nhỏ.
Nhưng nhân tài thế này mà ở cạnh anh ta, không phải là quá thiệt thòi cho Hạ Nhạc Nhu chị ấy rồi hay sao? Hạ Nhạc Nghi hiện tại là đang muốn giúp cho Hạ Nhạc Nhu lấy lại chút ít danh dự bị bỏ rơi kia, từng chút từng chút lấy lại.
"Ý của Hàn Tiểu Thư đây là đang muốn nói Mạc Hàn Lâm dùng thủ đoạn cưa cẩm tôi, hay là đang nói tôi dùng chút thủ đoạn ít ỏi này qua mặt anh ta vậy?" Hạ Nhạc nghi nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Hàn Việt Tâm nhìn cô, cô liền nhanh nhẹn nói thêm vài câu.
"Hai người là yêu nhau sao?" Hàn Việt Tâm tức giận đến cao hứng liền chẳng còn nghĩ nhiều nữa mà mang luôn cả người khác vào đây.
"Vậy không biết Hạ Nhạc Nhu cô từng nghe qua cái tên Điệp Doãn Doanh chưa?" Giọng nói của Hàn Việt Tâm càng lúc càng mất kiểm soát, may mắn lúc này thang máy chưa mở, nếu để Mạc Hàn Lâm nghe được mấy câu nói này thì sẽ không thương tiếc mà vứt cô ta về rừng.
"..." Hạ Nhạc Nghi nghe thấy câu nói kia của Hàn Việt Tâm còn đang nhắc thêm đến một người khác, cô liền sững sờ trong giấy lát.
Hạ Nhạc Nghi hiện tại cũng không còn biết phải nói gì, cô là nên xem như chưa nghe thấy, hay là nên nói với Mạc Hàn Lâm sau này ra ngoài cẩn thận gương mặt này của anh ta vậy, tốt nhất là đeo mặt nạ gì đó thì tốt hơn, nếu không sau này nói không chừng không phải là Hạ nhạc Nhu thì là Hạ Nhạc Nghi cô bị cấm cho mấy chiếc sừng cũng không hề hay biết.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!