Trên tầng cao này, người qua người lại cũng ít ỏi tới đáng thương, vì lý do đó mà tiếng bước chân của Hạ Nhạc Nghi càng rõ ràng hơn trên nền gạch láng bóng, nhưng chẳng có một ai có thể lên đây để chiêm ngưỡng nó.
Tiếng bước chân của Hạ Nhạc Nghi vì đi giày cao gót mà nện xuống sàn nhà cộc, cộc. Tiếng đi trong không gian rộng lớn nhưng không có ai như thế này lại làm cho những âm thanh bước chân thông thường của cô, sau khi lọt vào tai của người khác cũng có thể xem như rất khó nghe, hay nói cách khác có chút chói tai.
Hạ Nhạc Nghi không hề nói trước hay lịch sự gõ cửa, bản thân cô hiện tại tâm tình không được tốt mà cái người gây ra cái chuyện này không ai khác là người đàn ông đang ở trong căn phòng chủ tịch này.
Cô trong đầu lúc này đã nghĩ ra được vài cái viễn cảnh chẳng mấy tươi đẹp. Có thể Hạ Nhạc Nghi cô sẽ bị Mạc Hàn Lâm mắng cho một trận, nhưng cô vẫn phải nói ra, cho dù là anh ta có vì nhân tình mà đánh chết cô đi chăng nữa cô cũng phải nói ra. Còn nếu không phải như vậy, thì Mạc Hàn Lâm anh ta có thể nhẹ nhàng hơn một chút là tìm cách giải thích.
Nhưng nếu như vậy thì cô cũng không thể chấp nhận được, cuộc hôn nhân này suy cho cùng cũng là Hạ Nhạc Nhu đứng đầu, chị ấy mà biết tới mấy việc này xảy ra thì sẽ bị chọc cho giận mà ngất đi mất. Hạ Nhạc Nghi cô phải từ đây mà giúp chị ấy ra tay chấm dứt.
Hạ Nhạc Nghi càng nghĩ đến mấy việc này, bước chân ngày càng dồn dập cô bước nhanh đến cánh cửa kia, không nói một lời trước mà đẩy thẳng nào, không cần nhìn xung quanh liền hét lớn.
"Mạc Hàn Lâm, tên khốn kiếp nhà anh anh dám lừa lão nương, dám cắm sừng lên đầu tôi sao?!!!!" Giọng của Hạ Nhạc Nghi hét lớn trong không trung, nhưng ngược lại với những gì cô nghĩ trước đó, Mạc Hàn Lâm hiện tại giống như bị bốc hơi vậy, gọi điện thoại không nghe máy.
Lúc này cô đến đây cũng không thấy anh ta đâu, tâm tình của Hạ Nhạc Nghi càng lúc càng thêm loạn, cô chỉ hận hiện tại không thể cải nhau với anh ta một trận.
Nơi này cũng chỉ có một mình cô, Hạ Nhạc Nghi nghĩ vậy liền nhìn xung quanh căn phòng, quả thực đến cái bóng ma cũng không có. Ánh mắt của cô lúc này lại di chuyển đến cái bình chứa nước trà ở trên bàn.
Hạ Nhạc Nghi liền không nghĩ nhiều vô đi đến cái ghế sô pha ở gần đó ngồi xuống, sau đó là tự mình rót trà uống hết cả một ly. Giống như đã bị chết khát từ tận khi nào, Hạ Nhạc Nghi uống liên tục ba ly nước trà, lúc này cô mới cảm thấy tâm tình bình ổn hơn.
Cô ngồi xuống sô pha tự mình không khỏi không nhớ lại gương mặt đắt ý của Hàn Việt Tâm lúc nảy mà không khỏi cảm thấy giận Mạc Hàn Lâm, anh ta vì cô không làm tròn trách nhiệm của một người vợ nên mới ra ngoài với người khác sao? Hay là trước khi kết hôn với cô đã chính là qua lại với người khác trước đó rồi, vậy có hà cớ gì mà mẹ Mạc chưa bao giờ nhắc đến cô gái kia?
"Sáu năm" con số nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ thì không hề nhỏ này cứ lẩn quẩn mãi trong đầu ốc của Hạ Nhạc Nghi, cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy may mắn vì lúc nãy không có Mạc Hàn Lâm ở nơi này, nếu không anh ta sẽ vì cơn tức giận không rõ lý do của cô làm cho giận đến chết mất thôi.
Hạ Nhạc Nghi bình tĩnh nghĩ lại vẫn thấy cô không có tư cách tức giận với người khác, mối tình kia sáu năm, vậy so với người vừa được kết hôn vài tháng như cô thì đó là gì, chẳng phải nói ra thì cũng là trò cười của người khác hay sao?
Hạ Nhạc Nghi càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng loạn, cô quyết định để lại tập tài liệu lên chiếc bàn Tổng Giám có viết tên của Mạc Hàn Lâm ở trên cái bản đen để ở trước bàn kia.
Hạ Nhạc Nghi đi gần đến cái bàn đó, sau đó đặt đống tài liệu mà cô đã mang đến một lượt đặt hết lên bàn cô nhìn lại xung quanh, rất rõ ràng là Mạc Hàn Lâm đã đi đâu đó, vậy mà lại bảo với cô là đang cần tài liệu này rất gấp gáp.
Cái gì mà hai mươi phút, lúc này đã trễ hơn mười lăm phút rồi, đến cái bóng ma ở trong phòng này cũng là không có.
Hạ Nhạc Nghi tức giận chẳng thể trút lên ai, liền chỉ biết thở dài trong vô vọng. Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy đóng tài liệu bị cô mang đến đây nguy hiểm trùng trùng cũng được giữ nếp thẳng tắp mà khi mang đến rồi thì chỉ nhân của nó lại chẳng cần nó nữa.
Cô càng nhìn càng chẳng khỏi khó chịu, cô là đang muốn vò nát tụi nó để Mạc Hàn Lâm tốt nhất là không dùng được nữa, nhưng cô cũng chẳng có dũng khi để làm việc đó.
Đúng lúc Hạ Nhạc Nghi bước chân đi thì ở bên ngoài có ai đó vội vội vàng vàng đầy cánh cửa kia đi vào, thân một tây trang, âu phục trên người thẳng đấp, làm tôn lên được vẽ đẹp tao nhã, lịch lãnh của người đàn ông trước mặt, nhưng đó là những gì mà mấy cô gái khác nhìn thấy, còn đối với Hạ Nhạc Nghi lúc này, anh ta chỉ là một thân là kẻ ngoài tình thẳng tay cấm cho cô một cái sừng không thua không kém.
Mạc Hàn Lâm từ bên ngoài đi vào, cầm trên tay chiếc điện thoại đã sập nguồn từ lâu, anh đi thẳng vào phòng, rồi thấy có gì đó không đúng lại nhìn lên đến chiếc bàn kia của mình có một cô gái đang đứng ở đó liền nhếch miệng mỉm cười với Hạ nhạc Nghi.
"Em đến rồi sao?" Giọng Mạc Hàn Lâm dịu dàng đến khó tin nói với Hạ Nhạc Nghi.
Mạc Hàn Lâm nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi là đang đứng ở chỗ cách bàn làm việc của anh không xa liền mỉm cười với cô.
"Ừm...mang tài liệu đến cho anh rồi, tôi thấy anh bận đến như vậy…" Hạ Nhạc Nghi không nhìn thẳng Mạc Hàn Lâm chỉ nhìn vào mấy tờ tài liệu trên bàn mà nói, nhưng vẫn còn nữa vế sau, nhưng cô lại không biết là đang nghĩ cái gì lại ngập ngừng.
"Không biết là có còn cần nó nữa hay không?" Giọng Hạ Nhạc Nghi nhàn nhạt, làm cho người đối diện với vô lúc này khó mà nhìn ra là Hạ Nhạc Nghi cô là đang tức giận anh ta.
"Cần chứ, lúc nãy em gọi cho tôi sao?" Mạc Hàn Lâm đi gần đến chỗ Hạ Nhạc đang đứng, anh nói một câu.
Mạc Hàn Lâm hiện tại nhìn ra được là Hạ Nhạc Nghi là có một chút khác thông thường, nhưng anh chỉ đoán chừng là cô là đang giận anh vì chuyện anh không nghe điện thoại của cô mà thôi, chứ không hề nghĩ sâu xa đến những chuyện phi thường khó lộ mà vô tình nó lại đến tai cô kia.
"Ừm..." Hạ Nhạc Nghi nghe đến mấy cuộc gọi trước đó cô đã gọi anh ở dưới quầy lễ tân kia liền trả lời lại một chữ.
Hạ Nhạc Nghĩ qua lúc nảy chính là cô đã gọi hẳn mười cuộc gọi nhỡ, nhưng anh không nghe lấy một lần, hiện tại lại còn hỏi cô, anh ta lại còn chưa biết cô đã trong thời gian đó đã gặp ai, đã nghe qua chuyện nhỉ?
Cũng đúng chính bởi vì như vậy nên có thể Mạc Hàn Lâm anh ta vẫn còn nghĩ cô cái gì cũng không biết là lúc nãy anh ta là đang làm cái gì. Không biết là đã qua lại với bao nhiêu cô rồi.
"Ừm lúc nãy tôi có cuộc họp khẩn với ban quản lý...Điện thoại cũng như vậy mà hết pin khi nào cũng không hay." Mạc Hàn Lâm không nghĩ qua là Hạ Nhạc Nghi lại nghĩ nhiều như vậy, anh đơn thuần chỉ nghĩ là Hạ Nhạc Nghi giận anh vì đã không nghe máy cô, nên đã cố tình giải thích một chút.
"Hơ...vừa khéo nhỉ?" Hạ Nhạc Nghi không giữ vững nổi vai diễn trước đó của mình mà liền cảm thán một câu.
"Hửm? Em nói gì?" Mạc Hàn Lâm không nghe thấy khẩu âm này của Hạ Nhạc Nghi, chính bởi vì có chút lạ mà anh không thích nghi được.
"Không có gì!" Hạ Nhạc Nghi cũng tự mình giật thót tim với câu nói lúc nảy của bản thân là đã quá lộ liễu, may mắn là Mạc Hàn Lâm anh ta không nghe thấy, nếu không thì Hạ Nhạc Nghi cô còn chưa tiêu diệt được trà xanh thì đã bị Mạc Hàn Lâm xiên chết mất.
"Hì...vất vả cho em rồi!" Giọng Mạc Hàn Lâm lúc đầu đã dịu dàng, nay còn thêm nụ cười cưng chiều này, nếu không phải Hạ Nhạc Nghi vẫn còn đang tức giận, thì chỉ sợ là đến cả Hạ Nhạc Nghi cô cũng ngã ngũ mất.
Mạc Hàn Lâm nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi có tâm tư, liền không hỏi gì mà đặt tay lên định đầu của Hạ Nhạc Nghi mà xoa xoa.
"…" Hạ Nhạc Nghi nhìn nụ cười kia của Mạc Hàn Lâm mà không khỏi mặt nóng tai rát.
Cô không hiểu nổi là do loại hormone nào xúc tác mà làm ra, nhưng cô chỉ biết là mấy thứ này đảm bảo chỉ cần cô quay mặt đi thì sẽ không còn được nhìn thấy nữa, hay nói cách khác Mạc Hàn Lâm anh ta vốn dĩ trước giờ là như vậy một lúc thì đối xử rất tốt với cô, một lát sau cứ như bị con quỷ nào nhập vào vậy, muốn mắng muốn chửi cô cũng không làm được gì anh ta.
"Tôi hiện tại vẫn còn một cuộc họp nữa, em ở đây đợi tôi, một lúc nữa sẽ cố gắng kết thúc sớm một chút, đưa em đến một nơi." Mạc Hàn Lâm sau hành động kia, liền nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi mặt đỏ như trái cà chín mọng mà không khỏi thích thú, nhưng anh lại xem qua đồng hồ đeo tay một lần, nhìn thấy hiện tại là không còn nhìn thời gian nữa, liền nói với Hạ Nhạc Nghi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!