Dưới phòng khách lúc này là Mạc phu nhân vẫn còn đang xem tivi rất vui vẻ, sau khi thấy gương mặt của vú Lâm nhìn bà có chít không đúng liền tắt chiếc ti vi kia đi.
Vú Lâm từ phía trên của chiếc cầu thang kia chậm rãi bước xuống. Bà đi đến bên cạnh chiếc bàn thủy tinh cạnh ghế sô pha nơi Mạc Phu Nhân ngồi, cẩn thận đặt khay chứa chiếc cốc sữa ban nảy xuống bàn.
Sau đó ngồi cạnh Mạc Phu nhân, người ăn kẻ ở trong nhà này không ai lại không biết Mạc phu nhân rất tốt với bà, chưa từng xem bà là người ăn kẻ ở mà đối đãi, cho nên càng là những việc thế này, bà càng chẳng thể nào giấu nổi Mạc phu nhân bà ấy.
"Phu Nhân!" Vú Lâm đi gần lại đến bên cạnh của Mạc phu nhân, ngồi xuống cạnh bà nói.
"Làm sao vậy? Tiểu Nhạc có chuyện gì sao?" Mạc phu nhân nhìn thấy sắc mặt của vú Lâm rõ ràng là không bình thường, bà lại còn vừa trước đó bước xuống từ phòng ngủ của Hạ Nhạc Nghi cô nên điều khiến cho Mạc Phu Nhân lo lắng lúc này là Hạ Nhạc Nghi có phải là xảy ra chuyện hay không?
"Người biết lúc nãy Thiếu Phu Nhân cô ấy hỏi tôi cái gì không?" Vú Lâm ngồi gần tới Mạc Phu Nhân nhỏ tiếng nói bà.
"Là chuyện gì?" Mạc Phu Nhân lúc đầu chỉ nghĩ qua là chuyện liên quan đến Hạ Nhạc Nghi thì đã rất lo lắng, lúc này lại còn được Vú Lâm nói như vậy, thì đã là chính xác là chuyện của Hạ Nhạc Nghi nên bà càng thêm phần lo lắng.
"Cô ấy hỏi tôi có quen biết cô gái họ Điệp kia hay không!" Vú Lâm lúc này nhìn ngó xung quanh, xác định là không có ai đó không biết an phận mà nghe lén thì mới bắt đầu kề sát lỗ tai của Mạc Phu Nhân nói với bà ấy.
"Là Điệp Doãn Doanh?!" Mạc Phu Nhân hốt hoảng trong ánh mắt hỏi lại vú Lâm.
"Là cô gái sáu năm trước đó..." Vú Lâm lại nói thêm với Mạc Phu Nhân.
"Là ai nói với tiểu Nhạc?" Mạc Phu Nhân tức giận hỏi lại người đã cùng Hạ Nhạc Nghi trò chuyện một lúc lâu.
Tôi cũng không biết tôi có hỏi nhưng Thiếu Phu Nhân cô ấy nhất quyết không nói." Vú Lâm cũng khó xử mà trả lời lại, bà lúc đầu và sau đó cũng đã cố gắng như cũng không thể nào có thể làm gì được.
Hạ Nhạc Nghi quả thực rất tốt, đến cả cái tên của người nói ra thông tin này cô đã biết trước đó cũng không hề nói, mặc dù đã biết rõ người đó lừa cô, cô cũng không nhắc đến.
"Đúng là độc ác, muốn lôi cả Tiểu Nhạc vào đây...con bé thế nào rồi, ta lên giải thích với nó!" Mạc Phu Nhân muốn đứng dậy đi lên phòng gặp Hạ Nhạc Nghi, suy cho cùng trong cái căn nhà này mấy mươi năm qua cũng chỉ có Hạ Nhạc Nghi là khiến bà yêu thương không ngớt, bà không muốn vì mấy việc chết tiệt này mà làm bà mất đi một đứa con gái.
"Không cần, tôi đã nói là không biết, Thiếu Phu Nhân cũng đã tin rồi!" Vú Lâm nắm lấy tay của Mạc Phu Nhân kéo lại về phía ghế ngồi.
"Như vậy thì được rồi!" Mạc phu nhân nghe thấy vú Lâm nói như vậy liền không khỏi an tâm, bà chỉ mong trời tối nhanh một chút để bà được gặp người cần gặp.
Cả một ngày Mạc Phu Nhân cho dù là có làm việc gì cũng là không vừa ý, bà khó khăn để muốn quên đi câu chuyện lúc sáng mà bà nghe được, bà chỉ hận ngay lúc này chẳng thể mang đầu của hai cha con đó về đây làm ghế ngồi cho hai mẹ con bà.
Rốt cuộc buổi tối như những gì Mạc phu nhân mong muốn củng đến, Mạc Hàn Lâm cùng với Mạc Hàn Vũ ông ấy rốt cuộc cũng về đây.
Mạc phu nhân không giống như mọi khi mà đi ra đó đón bọn họ, mà ngay lập tức đi nhanh vào bếp chỉ để lại lời nhắn với vú Lâm nếu bọn họ vào nhà thì bảo vào bếp dùng cơm tối.
Vú Lâm cũng nghe theo lời nói của Mạc Phu Nhân bà, nói với Mạc Hàn Lâm cùng ba của anh vào phòng ăn luôn.
Trong phòng ăn, Mạc Hàn Lâm đã ngửi thấy mùi của không khí vô cùng nặng nề, nhưng vẫn còn cố gắng chịu được, thức ăn đã sớm được dọn lên nhưng vẫn còn có người chưa xuống. Mạc Phu Nhân nhờ người chuyển lời cho Hạ nhạc Nghi.
Hạ Nhạc Nghi trên phòng nằm lăn lộn một lúc mới có thể thiếp đi vậy mà còn có người không biết tốt xấu liền gõ cửa phòng ngay lúc này. Hạ Nhạc Nghi khó khăn mở mắt, cô không mở cửa chỉ lên tiếng nói.
“Ai vậy?" Giọng Hạ Nhạc Nghi lười biếng nhếch nhác.
"Thiếu Phu Nhân, lão gia cùng thiếu gia đã về rồi, Phu Nhân gọi người xuống dùng cơm tối." Người làm ở bên ngoài lớn tiếng vọng vào trong.
"Có cả Mạc Hàn Lâm sao?" Hạ Nhạc Nghi nghe thấy hai từ thiếu gia thì liền tỉnh ngủ chạy ra xem.
"Dạ thiếu gia cũng đang ngồi ở dưới đó!"
"Cô là người mới sao?" Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy cô gái trước mặt có chút lạ mặt liền hỏi.
"Dạ!"
"Cô xuống đó cứ nói là tôi ngủ rồi!" Hạ Nhạc Nghi nghĩ càng mới càng tốt, tốt nhất là loại chưa nhìn qua Mạc Phu Nhân tức giận thì cô càng dễ nhờ vả hơn.
"Nhưng mà..." Người làm cũng là đang cảm thấy có chút khó xử.
"Mẹ tôi trách cô, tôi sẽ nói giúp cô!"
Dưới phòng ăn, sau khi người làm xuống nói lại với vú Lâm, vú Lâm lại nói qua tai với Mạc Phu Nhân, Mạc Phu Nhân nghe được liền đập mạnh đôi đũa trên tay xuống bàn ăn, Mạc Hàn Lâm ngồi phía trước mặt của bà mà không khỏi vì hành động đó làm cho giật mình, anh là đang cầm thức ăn trên tay liền bỏ xuống nhìn chầm chầm Mạc Phu Nhân trước mặt.
"Bà sao lại tức giận vậy, con bé nó...?" Mạc Hàn Vũ chỉ thấy Mạc Phu Nhân tức giận mà không nói nặng gì, ông liền nghĩ đến bà trước đó cũng không có gì, chỉ khi nghe thấy Hạ Nhạc Nghi không xuống dùng cơm tối liền trở mặt như vậy, rất có thể trong chuyện tức giận kia của Mạc Phu Nhân thì nguyên nhân có Hạ Nhạc Nghi là chiếm đa phần.
"Tôi không nói đến Tiểu Nhạc!" Mạc Phu Nhân tức giận nói chuyện với Mạc Hàn Vũ nhưng ánh mắt thì lại không đặt lên người ông, mà lại ở trên người của Mạc Hàn Lâm trước mặt bà đang thản nhiên gấp thêm đồ ăn cho vào bát.
"Vậy mẹ đang giận ai vậy?" Mạc Hàn Lâm nghe thấy Mạc Phu Nhân lên tiếng nói như vậy, liền không khỏi nhìn về hướng của bà.
Không biết là vô tình hay hữu ý mà khi anh nhìn lên cũng vô tình chạm phải ánh mắt rực lửa giận kia của Mạc Phu Nhân. Mạc Hàn Lâm ở bên ngoài có thể giương giương tự đắc cái gì cũng làm được, nhưng khi anh ở trong nhà thì người lớn nhất vẫn là mẹ Mạc. Nghĩ đến ba anh cũng phải kiên dè bà vài phần chứ đừng nói gì đến Mạc Hàn Lâm anh.
"Anh còn hỏi tôi là đang giận ai?" Mạc Phu Nhân hỏi lại Mạc Hàn Lâm.
"Tôi không biết cũng không muốn biết cha con anh ở bên ngoài làm ra những việc gì." Mạc Phu Nhân gằn giọng nói ra từng câu từng chữ.
Bà là từ ngay lúc ban đầu đã rất ít khi muốn nhắc đến những việc thế này, vì suy cho cùng việc của Mạc Hàn Lâm làm cũng không liên quan gì đến bà.
Như câu nói trên bà không quan tâm, cũng rất không muốn quan tâm, vì thật ra mà nói Mạc Hàn Lâm và Mạc Hàn Vũ ông ấy nếu ngày nào còn có thể mang mạng sống quay về dùng cơm với bà thì bà đã an tâm ngày đó. Ranh giới giữa sống và chết trong căn nhà này từ khi Mạc Hàn Lâm quay về đây lần đầu tiên đã không còn nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!