Nỗi đau này ăn đến tận xương tủy của bà, hiện tại mẩu chuyện kia đã đi qua bao lâu rồi, trong căn nhà này chẳng ai mà dám nhắc đến, đến khi tuyển người làm, vú Lâm còn cẩn thận tỉ mỉ đến mức lựa người sẽ lựa của cả tên, cho dù là một ký âm cũng không được giống với cô gái kia.
"Tôi vẫn còn đang không biết ai lại muốn khơi lại!" Mạc Phu Nhân trong cơn tức giận, phải cố gắng lắm mới không để bản thân tức giận đến gục ngã.
"Ôi nói cho hai cha con ông biết, tôi chỉ có một đứa con gái, nếu cha con ông dám làm ra chuyện gì đó tổn thương Tiểu Nhạc, thì đừng về cái nhà này nữa!" Nói xong câu nói này, người liền đi ra khỏi phòng ăn, không nói không rằng gì, cả bữa cơm đến động một đũa cũng là không động đến.
Mạc Hàn Lâm và Mạc Hàn Vũ ông ấy chỉ ngồi yên một chỗ nhìn nhau, một lúc sau Mạc Hàn Vũ mới lên tiếng nói.
"Chuyện đó...con lo đi...nhớ nhanh tay một chút, đừng đợi nữa!" Mạc Hàn Vũ phải đợi khi mấy người làm trong nhà đi hết mới bắt đầu lên tiếng nói.
"Dạ con sẽ xem xét!" Mạc Hàn Lâm cũng suy nghĩ rất nhiều về câu chuyện này, thức ăn trên bàn vốn toàn là sơn hào hải vị nhưng cha con anh đến ăn một miếng cũng chẳng còn cảm giác muốn ăn nữa.
Mạc Hàn Lâm cả một quá trình chỉ đang nghĩ đến quả thực mà nói anh vẫn còn có chút sơ suất, lúc sáng ở công ty đáng lẽ anh không nên để Hạ Nhạc Nghi một mình đến tìm anh, đáng lẽ ra anh nên để tâm đến trạng thái của cô khi đó nhiều hơn.
Mạc Hàn Lâm nghĩ đến đây lại nghĩ đến lúc ở phòng chủ tịch quả thực mà nói thì từ ánh mắt và cả mấy câu nói của Hạ Nhạc Nghi có chút không giống thông thường, nhưng lúc đó anh chỉ nghĩ là cô vì bị Mạc Hàn Lâm anh gọi đến quá đột ngột nên mới tức giận mà thôi, một chút cũng không nghĩ đến Hạ Nhạc Nghi cô lại nghĩ như vậy.
Mạc Hàn Lâm sau bữa ăn liền đi lên phòng ngủ, anh nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng ngủ ra, lúc này Hạ Nhạc Nghi đã ngủ thiếp đi từ khi nào. Trên giường lúc này Hạ Nhạc Nghi đang nằm ở trên bên cạnh là không biết bao nhiêu là chăn gối bị đạp tứ tung ra phía ngoài, có cái gối nằm còn đang nằm một mình dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Mạc Hàn Lâm không cần nghĩ cũng có thể đoán ra được, đây khẳng định là tác phẩm trong giấc ngủ không ngon của Hạ Nhạc Nghi cô.
Mạc Hàn Lâm đi gần đến bên mép giường nhặt chiếc gối nằm lên đặt lại trên giường, sau đó là giúp Hạ Nhạc Nghi kéo chăn lại đắp kín người giúp cô. Hạ Nhạc Nghi bị tiếng động của Mạc Hàn Lâm ở phía sau muốn trèo lên giường ngủ làm cho tỉnh giấc.
Hạ Nhạc Nghi dụi dụi mắt trở người, liền ngay lập tức đối diện với Mạc Hàn Lâm, Hạ Nhạc Nghi hiếm hoi không giật mình bởi cạnh tượng của người trước mắt cô lúc này cứ lén lén lút lút cứ như mấy tên trộm vậy.
"Anh làm gì vậy?" Giọng Hạ Nhạc Nghi chính bởi vì vừa mới tỉnh dậy nên không khỏi khàn khàn nói chuyện với Mạc Hàn Lâm.
Hạ Nhạc Nghi nhìn Mạc Hàn Lâm là đang lén la lén lút ở phía sau cô trèo lên giường.
Khó hiểu ở đây là chỗ, cái giường này vốn dĩ là của Mạc Hàn Lâm anh ta, vậy mà khi ngủ lại phải làm như ăn trộm vậy.
"Tôi làm em tỉnh giấc sao?" Mạc Hàn Lâm nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi vì bị hành động không mấy nhẹ nhàng này của anh mà làm cho thức giấc liền không khỏi khó xử.
Anh vốn dĩ muốn từ mình nhẹ nhàng chậm chậm mà tiến lên giường ngủ, một chút cũng không muốn làm cho Hạ Nhạc Nghi đang từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, nhưng hiện tại thì Hạ Nhạc Nghi và điều mà anh không muốn cũng đã xảy ra.
"Nếu không thì còn gì nữa?" Hạ Nhạc Nghi nghe được tiếng nói của Mạc Hàn Lâm thì liền yên tâm vì bản thân cô không nhìn nhầm tên trộm nào đó thành Mạc Hàn Lâm nên có thể nói một câu rồi quay lưng lại với Mạc Hàn Lâm nhắm mắt lại.
"Ngủ đi, tôi không làm ồn nữa!" Giọng của Mạc Hàn Lâm nhàn nhạt.
"Ừm! " Hạ Nhạc Nghi trả lời trong vô thức.
Hạ Nhạc nghi trong đầu cô hiện tại chỉ mong muốn được ngủ lại, bởi sáng mai chính thức cô đã phải quay lại trường học, để chuẩn bị cho kì thi cuối kỳ, Hạ Nhạc Nghi không hề có ý định mong muốn sáng mai khi tỉnh dậy trên mắt hiện lên rõ hai chữ mất ngủ thì không tốt rồi.
"Tiểu Nhạc em ngủ chưa?" Mạc Hàn Lâm thì không nghĩ vậy, anh nhìn thấy mí mắt của Hạ Nhạc nghi vẫn còn chưa ổn định nhắm xuống, nên xác định là cô vẫn còn chưa ngủ được liền hỏi.
"Vẫn chưa⁓" Hạ Nhạc Nghi đúng là vẫn còn chưa ngủ được trả lời anh.
Cô nghĩ qua, chỉ cần là những đêm ngủ cạnh Mạc Hàn Lâm thì chẳng khi nào cô có thể ngủ yên được, nếu không phải là do hôm đó anh ta bất thình lình về nhà, cả nhà vì vậy mà náo nhiệt một phen vài ba phút, sau đó mới lại trở lại trạng thái thông thường.
Còn không thì như hiện tại, khi cô chuẩn bị cho giấc ngủ tốt nhất thì anh ta lại ôm cô sau đó giọng nói mang theo hơi thở phả vào sau gáy của cô, thử hỏi ai lại có thể dễ dàng ngủ được với tư thế này của anh ta.
Hạ Nhạc Nghi cô trước giờ làm việc rất ít khi hối hận, nhưng từ khi gặp Mạc Hàn Lâm, tần suất cô nói ra câu hối hận mỗi lúc một nhiều, trên lớp giảng viên dạy dỗ rất tốt, cô làm bài thực hành giao tiếp khách hàng cho dù có là khách nước ngoài cũng chưa bao giờ thua ai, vậy mà khi về nhà một câu nói lại Mạc Hàn Lâm cũng không nói được, xem như chẳng khác nào uổng phí hết công lao của giảng viên trên lớp.
Nói đến câu nói hối hận nhất của cô hiện tại không thể nào không kể đến việc cô gọi Mạc Hàn Lâm vào ngủ cùng, nếu không nói không chừng lúc nảy cô cũng sẽ không bị anh ta làm cho tỉnh giấc giữa đêm, hại cô từ đã nhắm mắt lâu đến vậy cũng không quay lại giấc ngủ được.
"Lúc sáng ai đã hướng dẫn em đến tìm tôi vậy? Tiếp tân?" Giọng Mạc Hàn Lâm dịu dàng hỏi qua Hạ Nhạc Nghi.
Nếu người nghe câu hỏi này là một người khác, có thể kể đến Điệp Doãn Doanh, thì nhất định sẽ nghe ra ngay là Mạc Hàn Lâm hiện tại là muốn dò xét tìm kiếm thứ gì, nhưng đối với một người đơn thuần như Hạ Nhạc Nghi thì cô lại chẳng biết một thứ gì, đến cả khuất mắc trong câu nói cũng không có.
"Không phải...là thư ký của anh!" Giọng Hạ Nhạc Nghi vì còn buồn ngủ nên lười biếng không ít, trả lời.
Cô vì buồn ngủ mà còn phải nghe câu hỏi kia của Mạc Hàn Lâm liền không nghĩ gì, những thứ mà cô nghe lúc trong thang máy cũng quên đi hết sạch, trong đầu chỉ còn lại hình bóng mờ mịt của Hàn Việt Tâm lúc nói với cô cô ta là thư kí thân cận của Mạc Hàn Lâm anh thôi.
"Em không phải nhận nhầm người rồi đó chứ...Tôi không có thư kí." Giọng Mạc Hàn Lâm lúc này chẳng khác gì là đang dụ dỗ người khác, giọng anh vừa dịu dàng vừa cười nói với cô.
Mạc Hàn Lâm anh từ trước giờ quả thực là chưa hề có dùng qua thư ký gì đó, nếu không phải là tên Phiên làm việc cho anh ở tổ chức, thì là Lưu Bách đến phòng thí nghiệm, trước giờ anh chưa từng nghĩ qua sẽ dụng đến nữ nhân giúp đỡ cho mình ở tổ chức.
Nhất là từ sau khi sự việc của mấy năm trước đó xảy ra thì đã là như vậy, anh cũng không nghĩ qua nếu so nam nhân với nữ nhân thì nữ nhân có bao nhiêu tàn nhẫn, nếu đã không tàn nhẫn thì không thể dùng.
"Không có, tôi không có nhận nhầm người, chính cô ấy nói là thư kí của anh!" Hạ Nhạc Nghi trong cơn ngái ngủ vẫn còn có thể cải lại.
Hạ Nhạc Nghi cô nhất định là không nghe nhầm, còn có thật người kia là thư kí hay không thì phải xem lại hệ thống an ninh của công ty các anh rồi.
"Ừm..vậy em nói tên ra xem!" Mạc Hàn Lâm hỏi đến đây liền có chút ngập ngừng.
Anh chưa từng thử qua việc dò xét người bên cạnh, lại còn là người cùng chung chăn gối với anh như Hạ Nhạc nghi cô lại càng không. Nhưng cũng bởi vì trước đó cô đã cố tình không muốn nhắc đến người đã nói ra Điệp Doãn Doanh kia là ai, nên anh cũng chỉ là bất đắc dĩ mới phải dùng đến hạ sách thế này.
"Họ Hàn, Hàn Việt Tâm!" Hạ Nhạc Nghi một chút cũng chưa từng suy nghĩ qua là vì sao Mạc Hàn Lâm lại phải hỏi cô. Cô chỉ nghĩ là anh muốn thưởng phạt gì đó với người kia đã giúp cô nên liền nói ra.
"À, cả buổi sáng là cô ta đi với em?" Nói đến đây cả gương mặt Mạc Hàn Lâm đanh lại, giọng nói cũng bắt đầu lạnh đi vài phần.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!