Mạc Hàn Lâm anh đúng là đã quá sơ suất, trước đã bị Hàn Việt Tâm làm cho Mạc Phu Nhân mắng anh một trận, sau thì suýt nữa đã bị Hạ Nhạc Nghi cắm sừng.
Anh suy đi nghĩ lại vẫn là bản thân đã quá xem thường Hạ Nhạc Nghi này cô ấy vậy mà ở cái nơi thế này cũng có người theo đuổi, nếu không phải là do anh đột ngột trong lòng đứng ngồi không yên chạy đến đây sớm hơn dự định một lúc, thì anh đã bị Hạ Nhạc Nghi làm cho đầu cao lên mấy cm hay không ?
"Tại sao lại vậy?" Lạc Dương nhìn thấy người đàn ông đang bước đến có chút quen mắt, nhưng nghĩ mãi cũng không tài nào nghĩ ra được là người đàn ông kia cậu đã từng gặp qua ở đâu.
"Còn cần tôi phải nói ra sao?" Mạc Hàn Lâm đứng bên cạnh cỉa Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy gương mặt đang vênh váo nói chuyện với anh của câu trai kia liền không khỏi tức giận mà mà quát.
"Ê Ê...Lạc Dương, hoạt động hôm trước cậu nói muốn bàn bạc với tôi đó, đi thôi, chúng ta đi nói chuyện đó!" Giọng của Lâm Tuyến Tú vang vọng trong không trung, cô vừa lôi vừa kéo tay của Lạc Dương đi về hướng cửa lớp.
Lâm Tuyến Tú nhìn thấy ánh mắt của Mạc Hàn Lâm sớm đã bắt đầu thay đổi, cô lo sợ tên Lạc Dương không hiểu chuyện này, không may lỡ miệng nói ra thì đó thì sợ là không chỉ mình cậu ta gặp chuyện mà nói không chừng đến cả Hạ Nhạc Nghi và Lâm Tuyến Tú cô cũng không tránh khỏi tội liên can.
"Không phải, tôi vẫn còn chưa nói xong!" Lạc Dương vẫn còn chưa nhận ra sự việc trước mắt là đang xảy ra cái gì, cậu ta vẫn còn nuối tiếc vì vẫn chưa nghe được câu trả lời từ Hạ Nhạc Nghi liền muốn ở lại nơi nồng nặc mùi thuốc súng này.
Lạc Dương mặc dù có chút khó khăn nhưng rốt cuộc cũng bị Lâm Tuyến Tú kéo đi khỏi chỗ đó. Cậu ta không nguyện ý đi cùng với Lâm Tuyến Tú thì ai có thể chắc chắn Lâm Tuyến Tú sẽ muốn đi cùng cậu ta.
Từ khi cô ra khỏi câu lạc bộ đến một lời hỏi thăm cũng là không có, vậy mà khi gặp lại cậu ta lại muốn bàn bạc chuyện yêu đương với Tiểu Nhạc Nhà cô, loại người như cậu ta, nếu không phải lúc nãy chỗ đó còn có Mạc Hàn Lâm, thì có cho Lâm Tuyến Tú cô tiền, cô cũng không có ý định là gặp mặt cậu ta.
"Cậu ấy còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện, anh đừng..." Hạ Nhạc Nghi cũng không dám nhìn Lâm Tuyến Tú cùng Lạc Dương quá lâu, cô chỉ dám xác định rằng hai cô cậu kia đã khuất xa tầm mắt liền nhìn lên Mạc Hàn Lâm, Mạc Hàn Lâm anh ta lúc này vẫn còn giữ y nguyên đôi mắt kia mà nhìn chầm chầm bóng dáng của Lạc Dương sớm đã đi mất kia.
Hạ Nhạc Nghi nhìn anh, sau đó là muốn kéo anh đi về phía của cổng trường, dù sao nơi này cũng là trường học, loại ánh mắt này của Mạc Hàn Lâm khẳng định nếu bị người khác nhìn thấy được sẽ dọa bọn họ chết mất.
Chuyện tốt cô nên làm bây giờ là giúp Mạc Hàn Lâm gây ra càng ít sát thương càng tốt, tốt nhất anh ta đã từ đâu đến đây thì nên trả anh ta về nơi đó.
"Còn nhỏ...chắc chỉ mình em nghĩ như vậy nhỉ? " Hạ Nhạc Nghi vẫn chưa nói xong câu nói, chân của Mạc Hàn Lâm liền không đi theo cô nữa, anh đứng lại giữ sân trường, Hạ Nhạc Nghi kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
Sau đó anh nghĩ đến câu nói của cô, càng nghĩ càng thấy tức giận, cô như vậy mà lại muốn nói giúp cho một tên như vậy, tên đó có gì hơn anh chứ, mặc dù cậu ta đúng là có chút trẻ hơn. Nhưng không phải thứ Hạ Nhạc Nghi bao lâu nay theo đuổi là loại trẻ con như vậy đó chứ?
"Đàn ông chỉ cần nghĩ đến chuyện yêu đương thì đã chẳng còn nhỏ nữa rồi!" Mạc Hàn Lâm nói với Hạ nhạc Nghi.
"Nhưng tôi cũng không đồng ý…anh đừng có ức hiếp cậu ấy!" Giọng Hạ Nhạc Nghi nhỏ lại, gần như thì thầm với Mạc Hàn Lâm.
Cô là đang lo sợ cho Mạc Hàn Lâm anh, người ngoài không biết gì lại còn nghĩ anh là đang muốn đến đây bắt ghen, nhưng người khác lại cũng chẳng thể nào biết được anh ta vốn dĩ không phải loại quan hệ yêu đương gì đó với cô, người khác chỉ biết cô là em gái Hạ Nhạc Nhu, chứ chưa hề biết là cô dùng một ngày hôm đó để đăng ký kết hôn với anh ta.
Càng nghĩ càng quái lạ, nếu để người khác nhìn thấy anh rể cô vì thấy cô chuẩn bị yêu đương mà la mắng thì không được rồi.
"Vẫn chưa đồng ý? Vậy mà em đã bênh vực cậu ta? Em xem tôi là cái gì?" Giọng của Mạc Hàn Lâm không hề sợ hãi đối với người khác anh nói lớn hết mức có thể.
Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy Mạc Hàn Lâm như vậy, cô liền dùng tay che lại miệng của anh ta sau đó nhìn xung quanh, xác định là không còn ai nữa thì cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Không phải...tôi không phải có ý đó!" Hạ Nhạc Nghi nói với Mạc Hàn Lâm.
"Tiểu Nhạc, tôi là cảm thấy em dạo gần đây rất gan dạ, cảm giác có thể không cần ở cùng người khác nữa đâu nhỉ?" Mạc Hàn Lâm suy nghĩ rồi nói ra một câu không đầu không đuôi.
"Anh là đang có ý gì vậy?" Hạ Nhạc Nghi nghĩ một lúc lâu cũng chẳng thể nào nhìn ra được, ánh mắt và câu nói kia của Mạc Hàn Lâm anh ta là đang có ý niệm cái gì.
"Đi Thôi, tôi đưa em đi ăn tối!" Mạc Hàn Lâm lại chỉ nói ra một câu, sau đó liền không nói gì nữa, một câu chú thích cũng không có, cứ như vậy mà kéo tay Hạ Nhạc Nghi đi ra phía cổng lớn của trường học.
"Không phải...câu hỏi lúc nảy anh còn chưa trả lời tôi!" Mạc Hàn Lâm kéo tay cô kéo đi, cô cũng chỉ dám đi theo mà không dám nói một lời nào. Hạ Nhạc Nghi không hiểu câu nói kia của Mạc Hàn Lâm anh ta là đang muốn có ý gì, hiện tại lại nhìn thấy thêm hành động này của anh ta, cô lại càng thêm mù mờ.
"Đến nơi tôi sẽ nói với em!" Mạc Hàn Lâm chỉ trả lời qua loa.
Hạ Nhạc Nghi ngoan ngoãn nghe theo lời của Mạc Hàn Lâm, nghe theo lời ngồi yên trên xe của anh. Mạc Hàn Lâm đến cả một nét mặt cũng là không hề thay đổi, khiến Hạ Nhạc Nghi càng lúc càng khó hiểu, chẳng thể nào đoán ra được loại người đối tác như anh ta thì cô phải giao tiếp như thế nào thì mới có thể ổn thỏa.
Hạ Nhạc Nghi hiện tại là đang muốn vận dụng hết tất cả mọi thứ mà cô đã được học qua trên lớp để đối đãi với Mạc Hàn Lâm, nhưng vấn đề ở đây là đều nằm hết ở chỗ của Mạc Hàn Lâm, anh một sơ hở cũng không có, điểm yếu cũng không có, nói chuyện không nhiều. Hạ Nhạc Nghi ngồi trên xe chạy đi đã lâu cũng không thể nào giao tiếp nổi một câu nói với anh ta.
Cô theo thói quen nhìn xung quanh, xe của Mạc Hàn Lâm chạy không nhanh lắm, nhưng lại rất nhanh đã đến nơi mà anh ta muốn đến. Nơi này rất gần trường của cô, Hạ Nhạc Nghi nghĩ mãi mà chẳng nghĩ ra, trước mắt cô lúc này là khu nhà biệt lập nổi tiếng nhất thành phố Thanh Long.
Nó trước đó đã rất có tiếng tâm vì đã có rất nhiều người giàu có đến nơi này để mua đất mua nhà. Nhưng hiện tại lại còn có tiếng hơn, là vì ở nơi đây hiện tại vốn là nằm trong vùng trung tâm của thành phố, giá cả rất đắt đỏ.
Đến mức mà Lâm Tuyến Tú từng nói qua với cô là dù có tiền cũng chưa hẳn đã có mua được nhà ở đây, nếu là nhà thuê thì mỗi tháng có khi sẽ lên đến mấy trăm triệu. Người ở thành phố Thanh Long còn hay ví nơi này là đất có thể đào ra vàng.
Hạ nhạc Nghi cô từng nghĩ qua, nếu có thể đến nơi này thì chắc hẳn khi đó cô đã lão đến không di chuyển được, vì cho đến khi đó mới có thể mong mỏi con cháu đưa cô đến đây.
Nhưng hiện tại cô chỉ hai mươi mấy tuổi đã có thể một lần đi xe trót lọt vào nơi này, trong niềm vui kia còn xen lẫn chút bất ngờ.
Mạc Hàn Lâm đã nói sẽ dẫn cô đi ăn, lúc đầu cô còn nghĩ là sẽ được ăn ở nhà hàng hay là quán ăn gì đó, nhưng hiện tại nơi này là khu biệt thự biệt lập, Lâm Tuyến Tú cũng chưa từng nói với cô ở nơi này có nhà hàng.
Hạ Nhạc Nghi còn mù mờ chưa hiểu ra chuyện thì Mạc Hàn Lâm đã đậu xe trước cửa của một căn biệt thự lớn, tuy nhìn vào tất nhiên là sẽ không to lớn bằng cái biệt thự kia của Mạc Gia, nhưng nếu mang cái biệt thự trước mắt với mấy căn biệt thự lân cận trong khu nhà ở gần cạnh nhau thì nhà của anh và Hạ Nhạc Nghi đang đứng đã là nơi lớn nhất.
Mạc Hàn Lâm không cần gọi ai, chỉ cần nhấn vào kèn xe, thời gian gần như không cần qua hai phút liền có người từ bên trong căn biệt thự mở cổng ra. Nơi này không lớn như Mạc Gia, nhưng những thứ mà Mạc Gia có thì ở đây cũng có như mấy đóa hoa hồng màu đỏ kia cũng xuất hiện ở khu vườn nhỏ bên cạnh lối đi vào.
Hạ Nhạc Nghi vẫn còn mù mờ cái gì cũng không biết, cho đến khi Mạc Hàn Lâm đưa cô vào trong phòng khách của căn biệt thự xa hoa này, cô mới nhận ra đây vốn dĩ là một ngôi nhà của ai đó, không hề có chút dấu vết nào cho cô nhìn thấy nơi đây là nhà hàng hay quán ăn.
Hạ Nhạc Nghi đưa mắt nhìn xung quanh, so với một căn biệt thự toàn sự kiều diễm của sự hòai cổ mà sang trọng, thì nơi này chỉ mang mấy màu đen trắng xám, hoàn toàn là được thiết kế theo phong cách hiện đại, một chút hương vị của Mạc Gia cũng không có.
Mạc Hàn Lâm từ khi vào trong nhà đã sớm cởi ra chiếc áo khoác ngoài của bộ âu phục trên người, anh lúc này chỉ còn lại chiếc áo sơ mi được mở rộng hai cức áo trên, quần tây xám quen thuộc từ lúc nảy, chân đi tất tiến gần đến chỗ đứng của Hạ Nhạc Nghi.
"Đi thôi, ở trong này!" Mạc Hàn Lâm lướt qua chỗ mà Hạ Nhạc Nghi đang đứng ghé vào tai nói với cô.
"Đây là nhà của ai vậy? Anh không phải nói sẽ đi ăn tối sao? Sao lại đến đây?" Hạ Nhạc Nghi khó hiểu liền vừa đi vừa hỏi Mạc Hàn Lâm, nhưng sao cô lại có thể quên mất đi được, Mạc Hàn Lâm anh ta ghét nhất là người khác nói quá nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!