Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiểu Công Chúa Muốn Gả Cho Anh Trai - Thuần Thuần

Sau khi rời khỏi doanh trại cô tới bệnh viện quân đội được phân vào khoa ngoại bệnh viện. Thuần Thuần ngày đầu tiên đến bệnh viện mua chút hoa quả ra mắt.

"Chào mọi người em là Bạch Thuần Thuần mong sau này được mọi người giúp đỡ."

"Chào cô, tôi Trần Tuệ là trưởng khoa ngoại."

"Chào anh rất vui gặp anh mong giúp đỡ."- Thuần Thuần cúi ngươi lễ phép nói.

"Mọi người làm quen với đồng nghiệp mới đi."- Trần Tuệ nói mọi người đều mỉm cười chào hỏi cô nhiệt tình.

Theo cảm nhận Thuần Thuần mọi người đều rất nhiệt tình chào đón cô. Tối đó mọi người tổ chức chúc mừng cô đến bệnh viện. Thuần Thuần không có lý do từ chối chỉ có thể cùng họ tới quán bar chơi một lần. Dưới ánh đèn mập mờ Trần Tuệ nhân lúc mọi người không để ý chuốc say cô. Ánh mắt anh ta nhìn cô chính là sói nhìn mồi. Đợi đến lúc cô gần như không phân biệt đất trời mò tay vào váy cô sờ đùi cô còn định tiến tới hôn môi cô thì một bàn tay nắm cổ áo anh ta không nhân nhượng vung nắm đấm khiến hai cái răng cửa Trần Tuệ đi chơi không quay về. Mọi người nghe tiếng động lớn mấy người gần đó hét lên. Ánh mập mờ chỉ thấy Trần Tuệ nằm trên đất ôm mặt.

"Chết tiệt mày vừa làm gì con bé hả?"- Dật Minh nắm lấy cổ anh ta không hề thương lượng tặng kèm hai cú đấm.

Đám người con gái xung quanh hét lớn không biết chuyện gì chỉ thấy Thuần Thuần ngồi trên ghế mê mang quần áo không chỉnh tề. Thấy vậy không ai ra ngang cản. Chuyện này ở quán bar rất bình thường mọi người thì thầm to nhỏ. Dật Minh không hề để ý quay lại bế bổng Thuần Thuần rời đi.

Dật Minh có một căn hộ nhỏ là do Bạch Lão Lão trước khi mất để lại tài sản cho anh căn hộ này là một trong số đó. Rất ít khi anh ở đây chỉ lúc nghỉ phép mới về. Đặt cô xuống giường Thuần Thuần ôm lấy cổ anh.

"Nóng...nóng quá! Khó chịu... khó chịu lắm!"- Khuôn mặt cô đỏ rực nhìn qua biết bị đánh thuốc.

Chết tiệt tên khốn nạn đó muốn thịt con cừu non này đây mà. Bạch Thuần Thuần đúng nhưng cái tên đơn thuần đến ngốc nghếch. Không ngờ cô rời khỏi quân doanh rồi vẫn có thể gây chuyện cho anh. Trong lúc không để ý Bạch Dật Minh bị cô hôn lên môi, nụ hôn vụng về không kinh nghiệm nào lại khiến hạt đậu nhảy mầm thành cây con nhỏ trong lòng anh.

Hai chân cô kẹp chặt lấy eo anh, đôi mắt nhõng nhẽo nhìn anh, môi đỏ hơi chu ra vô cùng dễ thương. Có thể là do men rượu trong người hay là bản thân anh thực tâm động lòng trước quả trứng anh luôn ghét bỏ. Đơn giản mà nói ghét cũng là kiểu cảm xúc, vì ghét mà mới để tâm.

Dật Minh chạm tay vào đùi cô mềm mại mịn màng chỉ vậy là cô thành công đốt nhà rồi! Anh lao tới hôn lên môi cô ngấu nghiễn trái dâu tây mà bản thân thèm khát từ lâu. Bàn tay linh hoạt nhanh chóng cởi bỏ lớp vải vướng víu trên người . Rất nhanh hai người đã trần như nhộm cuốn lấy nhau.

"Muốn không?"- Dật Minh thì thầm vào tai cô giờ giọng anh khàn đặc mê mị đến chết người.

"Muốn"- Thuần Thuần e thẹn đáp trả.

Sự liều lĩnh cô trong phút chốc đổi lại cảm giác đau đớn đến nộ phèo cả tim gan.

Ánh nắng đầu tiên trong ngày chiếu qua ô cửa phản chiếu lên hai cơ thể trên giường. Bạch Dật Minh chau mày xoay người nhận ra cơ thể mềm mại khác đang cuộn trong lòng mình.

Từng đoạn ký ức vỡ vụn chấp vá lối liền lại với nhau. Tối qua anh có hẹn với hai đứa em đi bar uống rượu sau đó Tiêu Thành bị phát hiện Hiểu Phong đưa thằng em chạy trốn còn mình anh ở lại quán uống vài chén thấy bóng quả trứng nhỏ mà hàng đêm vẫn mơ về cơ thể mềm mại. Ai ngờ có kẻ lại muốn ăn tươi nuốt sống quả trứng, anh liền ra tay cướp về sau đó thì thịt luôn quả trứng đó.

Dật Minh vò đầu dứt tai sao anh lại có thể ăn trứng của em trai mình cơ chứ? Thuần Thuần cũng mơ màng tỉnh dậy thấy cả người giống như bị ai đó lấy đi nửa mạng nhỏ của mình. Đầi óc chóng váng, cơ thể đau nhức lúc cô chưa nhận thức được thấy khuôn mặt mặt gọi tiếng.

"Anh."- Tiếng gọi làm Dật Minh giật mình. Thuần Thuần an tâm cọ cọ ngực anh ngủ tiếp.

Khoan cô có ba người anh, anh là anh nào? Sao anh lại ở đâu? Đây là đâu?

Thuần Thuần ngước nhìn anh đưa tay véo mà anh xác nhận hiện thực chui vào lòng anh tiếp tục lười biếng nhận ra bản thân trần như nhộm anh cũng vậy. Thuần Thuần nhìn anh, anh cũng nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau.

"Ahhh."- Thuần Thuần hét lớn.

"Thuần Thuần em nghe anh giải thích đã."- Dật Minh vội vàng giữa cô lại.

"Anh là ai?"- Cô không thể phân biệt nổi anh là Hiểu Phong hay Tiêu Thành.

"Dật Minh."

"Hả?"

"Anh là Dật Minh."

Câu trả lời khiến cô trở lên nghi ngờ nhân sinh trước mặt mình. Từng mảnh ký ức như cuốn băng tua chậm cô đi ăn rồi cùng đồng nghiệp đến quán bar chơi, sau đó trưởng khoa Trần đưa cô nước uống nói là nước hoa quả cô cũng tin và uống nó sau đó đoạn băng bị cắt một đoạn chỉ thấy hai cơ thể quẫn lấy nhau anh thì thầm vào tai cô hỏi "Muốn không?", cô không ngại ngần trả lời " Muốn.". Nghĩ đến đây đầu cô nhưng muốn phát nổ. Thuần Thuần liền ngồi bật dậy.

Nhấn Mở Bình Luận