Hiểu Phong ngồi trong xe ra ngoài ô thành phố khảo sát tình hình công trình lúc đi qua một cô nhi viện vô tình anh nhìn thấy bóng hình quen thuộc trong sân của một nhà từ thiện.
"Dừng xe ."-Hiểu Phong hét lên.
Chiếc xe dừng lại bên đường. Anh bước xuống xe chạy sang bên kia đường. Mạc Nhu và anh cách nhau một cánh cổng sắt anh có thể nhìn rõ bản thân không hề nhìn nhầm đó là cô
Mạc Nhu trong sân vườn trông đám trẻ nghịch ngợm thỉnh thoảng lại xoa nhẹ bụng mình qua lớp áo, có đứa trẻ bị ngã cô mới đứng dậy để lộ chiếc bụng của mình đỡ đứa bé đứng dậy. Phủi bụi trên quần áo đứa bé mỉm cười dịu dàng, đứa bé ôm lấy cổ cô. Vô tình Mạc Nhu cũng nhìn thấy anh khuôn mặt cô trắng bạch đầy lo lắng đưa tay chạm vào bụng mình. Hiểu Phong khó hiểu chau mày không phải đứa bé đã mất rồi sao? Sao cô lại? Trong đầu anh đầy câu hỏi mà bản thân muốn tìm ra đáp án vì vậy không cần sự cho phép anh liền mở cổng bước vào. Mạc Nhu thấy vậy chút sợ hãi tính quay người chạy nhưng cô lại quên mất bản thân đang mang thai nặng nề có chạy cũng không được. Hiểu Phong rất nhanh ôm chọn lấy cô vào lòng. Cô gầy đi rồi cảm giác khi ôm không giống trước đây nữa.
"Em còn dám chạy xem tôi xử em thế nào?"
Mạc Nhu còn có ý định vùng vẫy ra khỏi tay anh nhưng cô biết anh có tiền có thế lực, mẹ con cô mẹ goá con cô như cô có thể làm gì cơ chứ có khi lại gây phiền phức cho me việng trưởng. Thấy cô ngoan ngoãn hơn anh mới tháo lỏng tay dù sao cô cũng đang mang thai không thể mạnh tay được. Từ trong nhà đi ra một người phụ nữ ngoài năm tuổi mái tóc đã bạc nửa đầu trong tay cầm chiếc muôi lớn thấy anh hét lớn.
"Này cậu kia cậu là gì con gái tôi thế hả? Không thấy nó đang mang thai sao?"- Bà lao tới dơ cao chiếc muôi lên không khác gì con gà mái mẹ bảo vệ con.
Mạc Nhu nhân cơ hội thoát khỏi tay anh chạy phía sau lưng bà.
"Mẹ."
"Này cậu kia cậu tính bắt nạt con gái tôi hả? Cậu đừng tưởng mẹ con tôi dễ ức hiếp."
"Không phải bác nghe con nói đã con chỉ muốn nói chuyện với Mạc Nhu mà thôi!"
"Nói chuyện, mẹ con tôi không có gì để nói hết. "
"Đứa bé trong bụng cô ấy là của con."- Hiểu Phong lần này không để tuộc mất cơ hội nữa anh phải tự nắm bắt lấy hạnh phúc của bản thân.
Nào ngờ mẹ cô nghe xong càng tức giận hơn thì ra anh chính là tên đàn ông tệ bạc đó làm con gái bà có bầu rồi chối trách nghiệm làn khổ con bà. Lần này bà không nhương tay nữa, dơ muôi lên đập vào đầu anh mấy cái máu chảy ra. Mạc Nhu hoảng hốt kêu lên.
"Mẹ, me đừng đánh anh ấy nữa."- Mạc Nhu lao tới chặn giữa hai ngăn cản bà .
Hiểu Phong tỏ ra đau đớn làm Mạc Nhu càng sợ hãi cô muốn xem thử vết thương anh nhưng máu chảy đày mặt.
"Anh có sao không ? Chúng ta tới chạm xá được không?"- Mạc Nhu lo lắng ra mặt đỡ lấy tay anh.
"Mẹ à con đưa anh ấy tới chạm xã đã mẹ trông đám nhóc nha!"
Mạc Nhu đưa anh tới chạm khử trùng vết thương rồi băng lại, bác sĩ có xem qua chỉ bị thương ngoài da nên không phải nằm lại . Mạc Nhu đưa anh về lại cô nhi viện vào phòng mình. Một căn phòng nhỏ chỉ có hai mươi mét vuông kê một chiếc giường và tủ quần áo và vài đồ cho trẻ sơ sinh. Hiểu Phòng nhìn căn phòng nhỏ cảm thấy cô nhóc này chịu khổ không ít, mùa hè trời nóng trong phòng chỉ có chiếc quạt nhỏ điều hoà không có. Lúc này Mạc Nhu không để tâm đến lo lắng anh sẽ kiện mẹ cô ra toà tội hành hung người dù sao anh cũng không phải người mẹ con cô có thể đụm vào.
"Giám dốc vừa rồi mẹ viện trưởng quá kích động anh đừng trách bà được không? "
"Mẹ em đánh tôi vỡ đầu thế này."
"Giám dốc mẹ tôi chỉ kích động thôi! Tôi xin anh đó anh đứng làm gì bà dù sao mẹ tôi cũng tuổi cao rồi! Tôi xin anh."
"Vậy em đền cho tôi đi."
"Đền, anh muốn đền thế nào? Chỉ cần anh bỏ qua cho mẹ tôi."
Hiểu Phong tỏ ra suy nghĩ rồi mặt dày nói:
"Em có tiền không?"- Mạc Nhu nghe xong cúi đầu lấy ra quyển sổ tiết kiệm bản thân dành để sinh con đưa cho anh. Bên trong số tiền không nhiều.
"Một ít thế này, còn không đủ tôi mua vỉ thuốc."
"Anh muốn bao nhiêu tôi sẽ đi làm kiếm tiền trả cho anh."
"Đi làm ai sẽ nhận phụ nữ mang thai sáu tháng cơ chứ!"
"Vậy anh muốn sao?"- Mạc Nhu cúi đầu nước mắt ngăn lại được hỏi anh. Mẹ viện trưởng người thân duy nhất cô, bà không thể có chuyện được.
"Em lấy thân đền đáp đi."- Hiểu Phong nắm tay cô kéo cô vào lòng mình
"Anh..." - Không đợi cô nói anh đã cưỡng hôn cô.
"Em dám mang con tôi chạy lung tung, đợi về rồi tôi xử em thế nào?"
"Giám dốc..."
Hiểu Phong hút lấy giọt nước mặt của cô dịu dàng ôm lấy cô.
"Tiểu Nhu để em chịu khổ rồi! Trở về bên tôi được không? Cho tôi cơ hội chăm sóc mẹ con em."- Hiểu Phong riết chặt vòng tay ôm lấy cô vào lòng.
"Anh sẽ chấp nhận đứa bé sao?"
"Trước giờ tôi chưa từng nói sẽ không châp nhận nó. Là em quá vội vàng cái gì cũng tự quyết hết."
"Thật sao? Em tưởng?"- Mạc Nhu nói đến đây bật khóc thật tốt quá rồi đứa trẻ không bị bố nó từ chối.
"Ngoan đừng khóc. Ngốc quá đi! Giờ em nói tôi nghe ruốc cuộc sảy ra chuyện gì?"