Cùng lúc này Bạch Dật Minh nhận ra biết đâu nói ra vấn đề nhảy cảm này cô nhóc không hiểu sự đời này lại thấy sợ mà rút lui.
"Tôi muốn đi vệ sinh." - Không ngoài dự đoán anh vừa nói ra khuôn mặt cô liền đỏ ửng.
"Anh muốn đại hay tiểu."
"Tiểu."- Dật Minh cảm thấy bản thân sắp đạt được mục đích, Thuần Thuần đi vào wc lấy ra đồ chuyên dụng cho anh. Dật Minh ngẩn người sao anh lại quên mất vụ này nhỉ.
"Có cần em giúp anh không?"- Thuần Thuần e thẹn hỏi.
"Cô không ngại sao?"- Dật Minh bất bình hỏi ngược lại cô.
"Chuyện này bình thường mà chúng em học y không có phân biệt nam nữ chỉ có bệnh nhân hơn nữa đây là như cầu hoàn toàn bình thường con người."- Thuần Thuần mặc dù khuôn mặt đỏ ửng còn thấy khói bay từ đầu cô lên vẫn rất chuyên nghiệp giải thích cho anh hiểu cô không ngại mấy vấn đề nhảy cảm này.
Dật Minh ức đến nghen họng hét lớn.
"Không đi nữa!"
"Nhưng vậy không tốt đâu sẽ hại bàn ..."
"Ra ngoài, cô ra ngoài ngay cho tôi."- Dật Minh hét lớn người ngại ngùng không phải cô mà ngược lại là anh. Dật Minh phát hiện ra từ lúc cô xuất hiện cảm xúc bản thân anh ngày càng mất bình tĩnh.
Trải qua sự việc vừa rồi Dật Minh quả thực không nghĩ tới việc sẽ nạp thêm thức ăn vào cơ thể nữa.
Vấn đề chưa đưng lại đó, buổi chiều Thuần Thuần giúp anh lau người phía trên thì thôi đi đến phía dưới Dật Minh lại lần nữa nổi giận với cô quát cô ra ngoài đợi tự anh giải quyết. Thuần Thuần biết anh ngại lên đã thuê thêm một hộ sĩ nam cho anh, hai người chia công việc rõ ràng cô sẽ lo khoảng uống thuốc men của anh còn cậu hộ sĩ kia giúp anh làm những việc mà cô không thể giúp anh mới khiến Dật Minh miễn cưỡng chấp nhận.
Bạch Dật Minh nằm trên giường nhìn dáng vẻ vừa ăn trứng vừa xem phim tình cảm sướt mướt không biết ai mới thực sự là bệnh nhân. Dáng vẻ ăn trứng của cô không khác gì mỹ vị nhân gian khiến người khác nhìn vào cũng thấy thèm.
"Này cô ăn trứng suốt vậy không thấy chán sao?"- Đã hôm thứ năm cô ăn trứng liên tiếp rồi.
"Không có rất ngon mà! Sao anh lại không thích trứng vậy?"- Thuần Thuần tò mò nhìn anh.
Mặc dù không công nhận nhưng quả thực anh không thích trứng là do cô. Mỗi lần nhìn thấy trứng khiến anh liên tưởng dáng vẻ mỏng manh dễ vỡ cần người khác nâng lưu của cô. Đối người con gái mới gặp lần đầu đã khiến một món ăn bình thường trở thành món đáng ghét đến nỗi anh chả muốn nó xuất hiện trên khay cơm của mình.
Ăn trứng luộc mãi quả thực có chút nhàn chán nha! Bỗng nhiên cô thèm trứng cuộn hành quá trời. Thuần Thuần liền vất anh ở lại trong phòng bệnh xuống căn tin hỏi mượn bếp xem có thể cho cô làm món trứng cuộn hành không.
Yên bình chưa được bao lâu Dật Minh đã thấy Thuần Thuần quay về trên tay cầm một đĩa trứng cuộn hành còn to hơn cả mặt cô. Anh liền chau mày cô nhóc này cuồng trướng đến phát điên luôn rồi!
"Anh trai, anh ăn thử miếng đi đây món tủ của mẹ đó! Ở nhà mẹ vẫn hay làm cho em ăn mặc dù không ngon được bằng mẹ nhưng cũng được tám chín phần."- Thuần Thuần gắp miếng trứng đưa đến miệng anh.
"Tôi không ăn ."- Dật Minh quay mặt đi bày tỏ thái độ quyên quyết mình.
Thuần Thuần cũng không chịu thua cô đã chia sẻ món ngon với anh lại còn kiêu với cô. Thuần Thuần được nước tiến tới ấn miếng trứng vào miệng anh. Dật Minh dẫy dụa muốn tránh nhưng không được ai nói anh đang bị treo giò. Miếng trứng vào khoang miệng vừa mềm lại có vị hành chín vừa trứng cuộn bên trong hơi âm ẩm quả thực hương vị rất ngon.
Thì ra món trứng cũng không đáng ghét như anh nghĩ, mặc cảm của anh với cô cũng không sâu sắc đến vậy. Thuần Thuần gắp thêm miếng trứng nữa đưa đến miệng anh Dật Minh lần này đã tự nguyện ăn trứng. Cô rất vừa lòng gật đầu mỉm cười. Giống như cô đã thuần hoá được con ngựa đứt cương.
Bạch Dật Minh treo giò hai tuần được hạ xuống mặc dù đã có thể ngồi dậy đi lại rất bất tiện ít ra anh không phải tự giải quyết mọi vấn đề trên giường. Bạch Dật Minh ở lại bệnh viện thêm một tuần rồi được đặc cách về nhà tĩnh dưỡng một tháng dù sao đây cũng là lần trấn thương nặng nhất từ trước tới giờ của anh.
Tư Tư thấy con trai ngồi xe lăn trở về đã khóc như mưa thiếu chút nữa là lụt cả căn biệt thự. Trở về căn nhà xa lạ trong lòng anh ngổng ngang không ít cảm xúc. Trước giờ Tư Tư luôn giữa riêng cho anh một căn phòng hướng ra biển. Màu chủ đạo là màu xanh cổ vịt giữa phòng chiếc giường lớn êm ái đối điện là màng hình chiếu lớn bên trái là tủ đồ lớn với nhà tắm, bên phải có chiếc bàn làm việc và một ban công lớn nhìn ra biển. Đơn giản mà đầy đủ chỉ là anh đã quen nằm giường cứng trong quân đội giờ nằm giường lò xo có chút không quen. Tư Tư muốn tự tay chăm sóc con trai bà không muốn ai làm thay. Bà mang thêm cho anh mấy chiếc gối đặt bên dưới nhẹ nhàng kê chân anh lên.
"Con có thấy khó chịu không? Có cần thêm gì không?"- Tư Tư nhẹ nhàng hỏi con trai khi nghe tin anh sẽ về nhà một tháng bà tự tay dọn dẹp lại căn phòng của anh.
Trước giờ anh không ở bên cạnh bà nên bà chả biết anh thích gì chỉ dựa vào cảm nhận của người mẹ mà bố trí căn phòng cho anh. Tư Tư rất hồi hội cuối cùng sau hai mươi mấy năm có thể đón con trai về nhà.