"Con xem đi, xem bạn cùng bàn của con kiểm tra bao nhiêu điểm, còn con bao nhiêu? Lần nào con cũng vậy, chẳng lẽ không thể cố gắng để cho nhà mình nở mày nở mặt được hả?"
"Con xem mình đậu vào trường gì đây? Tiệc chúc mừng lên đại học mẹ cũng chẳng có mặt mũi để mời người ta."
"Tốt nghiệp xong thì đừng cứ ở nhà mãi, trơ trơ ra không ngại mất mặt à."
"Lương 3000 một tháng thì sao? Đây là công việc ba con nhờ người tìm hộ, bây giờ sinh viên ra trường khó kiếm việc, con còn đi học trường gì nữa, chút bản lĩnh nhỏ của con thì chọn tới chọn lui làm gì? Đi làm với chú Dương mấy năm đi, sau một thời gian sẽ ổn định lại, cố gắng chút rồi tiền lương sẽ tăng lên."
"Cô con gái của dì Trương con đi du học ở Anh về, bây giờ đang đi làm ở công ty lớn, một tháng có thể kiếm hơn 1 vạn tệ, tương lai còn có khả năng thăng chức nữa!"
"Con xem lại mình đi, khi còn nhỏ không học giỏi, bây giờ thấy khổ chưa..."
"Đã hai bảy hai tám rồi sao còn chưa tìm một người đàn ông để dựa vào? Thằng nhóc có nhà ở kinh đô vào lần gặp mặt trước không phải cũng tốt hả? Người ta cũng có chút ấn tượng tốt với con đó, nhân cơ hội có người muốn con nhanh tiến tới đi, đừng kén cá chọn canh!"
Phiền chết mất, có thể đừng nói nữa được không!
Nói hoài nói mãi, ngày nào cũng nói tới nói lui! Nói từ nhỏ đến lớn, nói có làm người ta thành công được không!
Người tồn tại khó quá, chỉ muốn làm cá mặn thôi mà, có gì sai sao...
Tiếng nhắc nhở ồn ào bên tai dần dần biến mất, thay thế là tiếng kêu râm rang của ve sầu đêm hè.
Im lặng qua đi, thoải mái hơn nhiều —— ít nhất tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Nhưng chóng mặt quá, tại sao lại chóng mặt như vậy?
Diệc Thu cố gắng nhớ lại mới miễn cưỡng nhớ được những chuyện đã xảy ra trước khi té xỉu.
Nàng và U Nghiên đến căn phòng mà Triều Vân từng ở vào lúc trước, sau đó nàng tìm thấy một hạt châu kỳ lạ, rồi đột nhiên hạt châu kia bắt đầu phát sáng, kế tiếp nàng...
Nàng không còn nhớ được gì khác.
Chóng mặt, buồn nôn, không dễ chịu chút nào.
Thân thể không thoải mái, phải chăng đang chứng tỏ rằng mình vẫn còn sống?
Nghĩ vậy, Diệc Thu cố mở mắt phải.
Lúc này đã là ban đêm, nhưng bốn phía xung quanh lại khiến nàng cảm thấy xa lạ vô cùng.
Nơi này không phải thành Mạch Thủy, cũng không phải là nơi mà nàng đã từng đi ngang qua.
Mọi người đều nói trăng sáng sao thưa, nhưng lúc này đây phía trăng trời lại có trăng sáng tròn trịa, những vì sao toả sáng dày đặc như thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Diệc Thu chưa từng nhìn thấy bầu trời đầy sao như vậy bao giờ. Mà bóng đêm nơi này lại không chỉ có như vậy.
Phía trên dốc núi cách đó không xa có một con sông, nước sông lại không giống vật phàm, nó mang theo ánh sáng trong vắt tựa như ngân hà vô tận.
Hai bên bờ sông có đầy bướm phát sáng, không ngừng bay múa lượn lờ giữa dòng sông và những bụi hoa mọc hai bên bờ.
Mà ở đằng xa xa có núi cao đứng sừng sững trong đám mây, vầng sáng nhu hoà tựa như lụa mỏng bao phủ khiến chúng càng trở nên thần bí hơn.
Mọi thứ nơi này đẹp đến mức không giống cảnh sắc của nhân gian.
"Đây là đâu?" Diệc Thu nhỏ giọng nói thầm, đang định nâng tay xoa huyệt Thái Dương thì chợt phát hiện một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Tay nàng đã không còn là tay!
Đó là một cái chân, là cái chân chỉ có hai ngón của Dương Đà!
Giờ này khắc này, tình cảnh này, nàng quỳ rạp trên mặt đất, tứ chi cuộn tròn, cái mông xù xù chổng lên, trên mông còn có một cái đuôi vừa ngắn vừa nhỏ!
Sao nàng lại biến thành Dương Đà nữa rồi!
U Nghiên đâu? U Nghiên đi đâu rồi!
Tiểu Dương Đà từ từ bò dậy, cổ dài duỗi ra để quan sát khắp nơi xung quanh, đôi mắt tròn xoe tràn đầy sợ hãi.
"U Nghiên! U Nghiên ——"
"Điểu nữ nhân —— Quỷ Kiến Sầu —— Ngươi đâu rồi!"
Nàng nôn nóng chạy vội khắp nơi ở khu không người này, ngoại trừ những loài hoa cỏ và côn trùng mình chưa từng gặp, nàng không hề nhìn thấy bất kỳ một bóng người nào.
Chuyện gì thế này, chẳng lẽ bị cái hạt châu kìa hút vào thế giới kỳ quái?
Có một nói một, cái này thật sự rất giống những giả thiết thường xuất hiện trong tiểu thuyết huyền huyễn. Nhưng nàng chỉ là một con Dương Đà, để nàng chơi trò sinh tồn hoang dã một mình là một điều cực kỳ khủng khiếp!
"Bảo tài, bảo tài!"
【T... Đây 】
Sao lại xuất hiện cái tiếng chói tai này?
"Đây là đâu? Tại sao ta lại trở về hình dạng này? U Nghiên đâu!"
【 Ký... một chút... đừng nóng vội... đang... kiể... Tình hình! 】
"Ngươi có thể nói tiếng người sao?"
【 Vô —— cùng —— xin —— lỗi ——】
Tốc độ nói như con lười này là muốn đùa kiểu gì đây?
【 Tín hiệu kém, liên tiếp ngắt quãng. 】
Hay thật, câu nói duy nhất có thể nghe rõ ràng không ngờ lại là liên tiếp ngắt quãng!
Ai có thể nói cho nàng, trong quá trình xuyên thư, hệ thống liên tiếp bị ngắt quãng là có ý gì? Nếu không thể kết nối, nàng sẽ chết sao?
Diệc Thu hoảng loạn lôi bảng thuộc tính ra, may là vẫn có thể lấy thứ rách nát này ra xem, ít nhất cũng chứng minh rằng hệ thống không bị thứ sức mạnh kỳ quái kia tróc khỏi cơ thể, coi như tạm thời nàng vẫn còn cơ hội sống sót.
Nhưng cái bảng thuộc tính này...
【 Thuộc tính hiện tại 】
Chỉ số thông minh:???
Sức mạnh:???
Linh căn:???
Nhanh nhẹn:???
Sức khoẻ: 100
Thể lực: 60
Độ thiện cảm của U Nghiên: 0
Thảo Nê Mã!!!
Số 0 này là ý gì đây!!!
Khó lắm độ thiện cảm mới tăng mà giờ đây đột nhiên lại trở về 0, thà rằng nàng bị năm loại sét đánh chết còn hơn!!!
Diệc Thu cảm thấy mình điên mất thôi.
Rõ ràng ban ngày U Nghiên còn nói sẽ nướng cá cho nàng ăn, nhưng sao bây giờ độ thiện cảm lại mất sạch như vậy được?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Diệc Thu suy nghĩ, tầm mắt dần bị nước mắt che đi.
Nàng không muốn khóc một chút nào, nhưng khó chống lại sự yếu đuối của bản thân mình. Cứ nghĩ đến chuyện phải trở về như lúc ban đầu khi mà điểu nữ nhân đã mở lòng bắt đầu trở nên dịu dàng với nàng, nàng lại cảm thấy cực kỳ khổ sở.
Nàng thẫn thờ đứng khóc tại chỗ một lúc, sau đó mới hít hít cái mũi, cố bình tĩnh lại.
Kết nối của hệ thống bị ngắt quãng liên tiếp nên chắc chắn các chỉ số của hệ thống cũng sẽ không chính xác!
Giả, chắc chắn là giả!
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Độ thiện cảm mà điểu nữ nhân U Nghiên dành cho nàng sao có thể về 0 được?
Dù nàng có làm chuyện sai trái tội ác tày trời với U Nghiên, thì với tính cách cực đoan của U Nghiên, độ thiện cảm sẽ biến thành số âm, sau đó sẽ lập tức mang nàng đi hầm!
Diệc Thu có thể cảm nhận được huyết ngưng châu U Nghiên tặng nàng vẫn còn trong cơ thể, nàng biến được người hay không đều do U Nghiên khống chế, bây giờ biến thành Dương Đà, có lẽ U Nghiên đã xảy ra chuyện gì đó...
Bên trong bóng đêm, nương theo ánh trăng, dọc theo bờ sông, tiểu Dương Đà mê man chạy vội giữa rừng núi hoang vắng.
Nàng lớn tiếng gọi tên U Nghiên, chạy bao nhiêu sẽ thở hổn hển kêu bấy nhiêu. Mãi đến khi khàn cả giọng, cả người mới nằm sấp xuống, bất lực nhìn về phía bầu trời đêm.
Nàng nghĩ, có lẽ U Nghiên không ở nơi này, dù sao U Nghiên lợi hại như vậy, nếu nguyện ý buông tay nàng ra, chắc hẳn sẽ không đến mức bị hạt châu hút vào nơi này với nàng.
Có lẽ U Nghiên bị thương nặng chạy thoát rồi, có lẽ khi vết thương lành hẳn sẽ trở về cứu nàng... Sẽ mà, U Nghiên sẽ không bỏ rơi nàng.
Cho nên, nếu mệt mỏi chi bằng ngủ đi.
Dù sao chỉ dựa vào bản thân cũng khó mà thoát khỏi nơi này...
Tiểu Dương Đà nghĩ vậy, đôi mắt đẫm lệ nhắm lại.
Có lẽ vì đã quá mệt mỏi, mắt vừa nhắm nàng liền ngủ say.
Đột nhiên nàng nằm mơ, trong mơ nàng về tới con suối nhỏ nơi nàng đã tắm rửa ở ngoài thành Mạch Thuỷ, sau đó nàng cột lấy làn váy, xắn tay áo bắt cá trong suối.
Nàng tóm được một cá rất to, to đến nỗi suýt chút nữa nàng không thể cầm được.
Nàng mang cá lớn đến bên chỗ U Nghiên, U Nghiên nở nụ cười, nói với nàng: "Không tệ, đêm nay nướng ăn."
Nàng cực kỳ vui vẻ, nhảy quanh cá lớn nửa ngày, rồi chợt thấy con cá lớn kia mở to mắt nhìn nàng, dùng giọng nói của nàng khóc thét cầu xin: "Đừng, đừng ăn ta, ta không ăn được đâu!"
Giọng nói của nàng...
Tại sao lại là giọng nói của nàng?
Diệc Thu bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Lúc mở mắt, cũng không biết bị ai đưa đến một hang động có đầy tơ nhện giăng kín, cả cơ thể xù lông của nàng bỗng chốc run rẩy dữ dội. Nàng ngước mắt nhìn sang bên phải liền thấy cái đầu nhỏ lớn bằng nắm tay, tám chân mọc lông màu đỏ của "đại bảo bối", lập tức dùng giọng nói khàn khàn phát ra tiếng la thảm thiết còn hơn cả tiếng heo bị giết mổ.
Chết mất thôi! Đây là nơi nào!
Nàng sợ nhện nhất trên đời, rốt cuộc là đứa mắc dịch nào ném nàng vào "Động Bàn Tơ" nhân lúc nàng đi một mình hả!
"U Nghiên, cứu mạng ——"
Tiểu Dương Đà khóc la, té ngã lộn nhào chạy khỏi cái "động" kia, lúc xoay người mới phát hiện đó là một cái hốc cây rất lớn, là một cây đại thụ đã héo chết, hơn mười người vòng tay cũng khó ôm hết, giờ đây nó chỉ còn cành khô trụi lá cùng với thân cây bị đào rỗng.
Bên trong hốc cây, đại bảo bối chậm rãi bò ra.
Tứ chi bủn rủn của Diệc Thu run rẩy kịch liệt không ngừng, nàng cứng đờ lui về phía sau, khóc thành tiếng, mở miệng mức nở với chất giọng khàn khàn: "Đừng đến đây, đừng đến đây, ta nặng lắm, ta to hơn ngươi rất nhiều, coi chừng ta dẫm chết ngươi!"
Nàng nhớ rồi, nàng còn biết nhổ nước miếng!
Giây tiếp theo, không biết lấy dũng khí từ đâu, tiểu Dương Đà bắt đầu phun nước miếng dữ dội vào con nhện màu đỏ kia.
Bị nàng phun, con nhện có vẻ sửng sốt một chút, vội vàng lùi vào bên trong hốc cây.
Diệc Thu nào dám đưa lưng mình về phía đại bảo bối, nàng căng thẳng thở gấp không ngừng, sau đó cảnh giác cẩn thận lui về sau từng bước một, trong đầu cũng vô cùng hỗn loạn.
Rồi đột nhiên, mông nàng dường như đụng phải thứ gì...
Giữa rừng núi hoang vu thế này có thể đụng phải thứ gì chứ? Mặc kệ là thứ gì, chúng nó đều có khả năng ăn sống một con tiểu Dương Đà...
Quả nhiên, một thoáng sợ hãi trôi đi, thật sự có một đôi tay tóm lấy gáy nàng.
Cảm giác như bị vận mệnh bóp nghẹn này khiến nàng ngừng thở trong chốc lát, cả người... Không đúng, là toàn bộ Dương Đà đều run rẩy điên cuồng.
Không đúng, không đúng, đây là tay người, là người...
Nói lý lẽ, có thể nói lý lẽ!
"Đừng, đừng ăn ta, ta không ăn được đâu!" Tiểu Dương Đà nghẹn ngào lớn tiếng xin tha.
Cứu mạng! Lời này sao mà quen quá!
Quả nhiên, người là dao thớt, ta là thịt cá, nằm mơ cũng không được mơ lung tung!
Nàng muốn làm nũng tỏ vẻ dễ thương với người phía sau, nhưng giọng nói của nàng đã khàn đặc đến mức nói không thành tiếng.
"Ngươi..." Phía sau truyền đến giọng nói của một thiếu nữ. Chẳng biết tại sao, Diệc Thu lại cảm thấy có vài phần quen tai, đầu óc vì bị dọa sợ nên vẫn chưa nhớ ra giọng nói đó tương tự với ai.
Sau một hồi im lặng, thiếu nữ buông lỏng cổ tiểu Dương Đà ra, mở miệng lần nữa: "Tại sao lại phun nước miếng vào người tiểu hồng hoa?"
Tiểu hồng hoa gì chứ, nghĩ sao kêu con nhện hù chết người không đền mạng kia là tiểu hồng hoa!
Khùng hả!
Tiểu Dương Đà nhe răng trợn mắt xoay người sang chỗ khác, sau đó cả người lập tức trở nên sững sờ.
Thiếu nữ phía sau dường như ở độ tuổi 15 - 16, trên mặt lẫn trên tay đều lấm lem, quần áo cũng rách tung toé, mái tóc đỏ được tết thành hai cái bím tóc bù xù, nhưng dù có lôi thôi lếch thếch cỡ nào cũng chẳng thể che giấu được vẻ đẹp khuynh thành.
Quan trọng nhất là nàng biết rất rõ gương mặt này!
"Sao không trả lời?" Thiếu nữ thấy dê con không nói, lại tiếp tục hỏi, "Đêm qua ngươi ngủ, sao vẫn luôn gọi tên của ta?"
Không lệch đi đâu được! Thật sự là U Nghiên!
"U Nghiên!" Tiểu Dương Đà lập tức nhào về phía trước, muốn ôm lấy cái đùi trước mắt mình.
Giây tiếp theo, người trước mắt lại dùng một chân đá văng nàng ra.
Tiểu Dương Đà đẫm lệ hai mắt té lăn quay trên đất, hai cẳng chân che lại eo nhỏ bị đá, lộ ra vẻ mặt như mất đi niềm tin vào cuộc sống.
"Ta, ta không cố ý đá ngươi..." Thiếu nữ không kiềm được sự sợ hãi nên bắt đầu giải thích, "Chúng nó đều nói, ta là điềm xấu, nếu ở quá gần ta thì sẽ chết..."
Ớ?!
Giọng điệu này! Chưa từng nghe bao giờ!