Sự khác thường của U Nghiên khiến mày Diệc Thu nhíu lại, nàng đưa mắt đánh giá từ trên xuống dưới như muốn tìm ra một ít manh mối.
Thiếu nữ ở trước mắt quả thật rất giống U Nghiên, nhưng nếu phân biệt kỹ càng sẽ phát hiện khuôn mặt ấy càng non nớt hơn, ánh mắt cũng hoàn toàn khác với U Nghiên, thật sự giống như một đứa trẻ tự ti mãi không lớn.
Diệc Thu từng nghe U Nghiên kể một chút về chuyện quá khứ, nàng vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Khi U Nghiên còn nhỏ, quả thật luôn bị xem như điềm xấu, bị người ta xa lánh khắp nơi.
Khoảnh khắc ấy, Diệc Thu chổng vó ngã quỵ xuống đất, trong đầu đột nhiên xuất hiện hai phỏng đoán.
Một, nơi này là ảo cảnh, người trước mặt không phải U Nghiên, mà nơi xa lạ kỳ quái này là ảo cảnh được hình thành từ ký ức của nàng.
Hai, nơi này là ảo cảnh, người trước mắt chính là U Nghiên, nói đúng hơn có lẽ bởi vì nguyên nhân nào đó mà bị hút vào ký ức của U Nghiên. Lúc này đây, người trước mắt nàng là U Nghiên khi còn nhỏ, là một U Nghiên hoàn toàn không quen biết tiểu Dương Đà nhà mình.
Nói thật, tâm trạng của nàng hiện tại vô cùng phức tạp, vừa hy vọng là điều trước nhưng cũng chờ mong là điều sau.
Nàng thật sự không muốn U Nghiên gặp nạn giống nàng. Nhưng sau đó lại không nhịn được mà suy nghĩ, nếu đêm hôm đó, U Nghiên thật sự chưa từng bỏ nàng lại và rời đi một mình, phải chăng đã bị hạt chậu kỳ lạ kia hút vào, trở thành thiếu nữ nhếch nhác trước mặt, mà nàng cũng chẳng hề cô đơn một người.
Nàng thật sự rất ích kỷ, rất sợ bản thân phải tồn tại ở nơi xa lạ này một mình, chờ đợi sự cứu giúp không biết khi nào đến.
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, tiểu Dương Đà sợ sệt chớp mắt, cơ thể vặn vẹo, nâng cổ, trố mắt, khàn giọng hỏi: "Đây... Là nơi nào?"
"Nơi này là núi Côn Luân." U Nghiên trả lời, nghiêng đầu nhìn về phía tiểu Dương Đà vẫn đang nằm mà không chịu đứng lên kia, tò mò hỏi, "Ngươi từ đâu đến? Núi Côn Luân lớn như vậy nhưng ta chưa bao giờ gặp dê con như ngươi."
"Ta không phải dê..." Diệc Thu khàn giọng lẩm bẩm trong miệng, trong lòng không ngừng suy nghĩ —— nơi này quả nhiên là núi Côn Luân, là nơi U Nghiên ở khi còn nhỏ!
Ánh mắt U Nghiên càng mờ mịt hơn, nói: "Ừ, thoạt nhìn cũng không giống dê lắm... Nhưng nếu ngươi không phải dê vậy ngươi là loài gì?"
Câu hỏi quen thuộc khiến Diệc Thu bất giác sững sờ một lát.
Lúc trước, U Nghiên cũng từng hỏi nàng những lời giống y hệt, có điều giọng điệu lại hoàn toàn khác hẳn với lúc này.
Suy nghĩ một lát, Diệc Thu đưa ra câu trả lời tương đồng với lúc trước: "Ta thuộc giống loài gì, khắp cả tam giới mênh mông này đại khái cũng chỉ có mình ta biết được. Ngươi muốn biết không?"
Đây có lẽ chỉ là một sự thăm dò theo tiềm thức, nàng thậm chí còn không biết mình muốn nghe câu trả nào.
U Nghiên nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu khẳng định: "Muốn."
Nhìn ánh mắt đầy nghiêm túc của thiếu nữ, Diệc Thu cảm thấy có đôi phần hoảng hốt, qua thật lâu dưới sự thúc giục của U Nghiên nàng mới hoàn hồn.
"Ta không phải động vật ở nơi này, ở quê hương cũ, loài động vật như ta được người ta gọi là —— Dương Đà." Diệc Thu nhỏ giọng nói, mắt nàng đỏ lên nói thêm một câu, "Ta lạc đường, không biết về bằng cách nào."
"Dương Đà? Chữ Đà nào?" Ánh mắt U Nghiên hơi hoang mang.
"Đà trong lạc đà!" Diệc Thu đáp.
"Lạc đà? Đó là con gì?" Ánh mắt U Nghiên càng thêm hoang mang.
Hay lắm, U Nghiên ở ngoài ảo cảnh dù sao cũng đã nhìn thấy lạc đà, mà U Nghiên sinh sống ở núi Côn Luân lại ngay cả lạc đà cũng không biết, nàng phải phổ cập khoa học như thế nào đây?
Cố suy nghĩ, Diệc Thu nghiêm túc giải thích: "Lạc đà, lạc đà là loài động vật có hai cục bướu lớn mọc ở trên lưng!"
U Nghiên nghe xong, không khỏi kinh hãi: "Hả?! Là ngực mọc trên lưng ư? Sau khi lớn lên ngươi cũng sẽ có dáng vẻ kỳ lạ ấy sao?"
Diệc Thu: "......"
Tại sao lại có người cảm thấy hai cục bướu chính là ngực hả? Hơn nữa, tại sao lại có người cam chịu xem ngực là hai cục bướu lớn vậy? Chẳng lẽ ngực không thể phẳng sao!
Bất chợt, Diệc Thu cảm thấy mình khó mà giao lưu bình thường với tiểu cô nương chưa hiểu việc đời này.
Tiểu Dương Đà không nói nữa, tư thế nằm hệt như một con cá mặn già đã mất đi ước mơ.
U Nghiên di chuyển vòng quanh để đánh giá nàng, đánh giá từ trên xuống dưới cả buổi mới nhịn không được mà đặt ngón tay lên miệng, vừa cắn vừa nhíu mày nói: "Như vậy thì kỳ lắm, ngươi đừng thành dáng vẻ ấy, trông bây giờ đẹp hơn."
Nói rồi, nàng lại chuyển đề tài về vấn đề cũ.
"Ngươi còn chưa trả lời, đêm qua ngươi ngủ tại sao vẫn luôn gọi tên của ta?" Ánh mắt thiếu nữ vô cùng kiên định, như thể đang nói —— Hôm nay không nói rõ ràng, ngươi đừng hòng chạy trốn.
Diệc Thu vô thức ngửa người ra sau một chút, sau đó lại tự hỏi với tốc độ ánh sáng, cuối cùng cảm thấy mình không thể nói thật.
Bất luận U Nghiên trước mặt là thật hay là giả, nếu nàng thẳng thắn nói ra sự thật, nhất định sẽ bị xem như là con dê điên bị người ta bỏ rơi!
Nhưng lúc nãy nàng còn tiến lên ôm đùi kêu to "U Nghiên".
Nên giải thích như thế nào mới hợp lý nhỉ?
Có rồi!
"Ta, ta không biết tại sao lại đi vào nơi này, nhưng từ khi đi vào nơi này, ta vẫn luôn nằm mơ!"
"Mơ?" U Nghiên hơi hơi nghiêng đầu.
Tiểu Dương Đà gật đầu thật mạnh, đôi mắt đẫm nước, bắt đầu giả vờ nói hươu nói vượn: "Trong mơ, ta vẫn luôn nhìn thấy ngươi, ngươi rất tốt với ta, còn biết bảo vệ ta nữa... Nơi này thật đáng sợ, ta sợ ta sẽ bị ăn luôn thế nên ta vẫn luôn tìm ngươi, vẫn luôn tìm kiếm..."
"Ta có thể bảo vệ ngươi?" U Nghiên hơi kinh ngạc, lắc đầu liên tục, "Nhất định là có chỗ nào đó sai rồi, ta chỉ biết hại người..."
Tiểu Dương Đà lập tức cuộn tròn, trở mình, sau đó lại nhào tới ôm lấy mắt cá chân của U Nghiên, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, lớn tiếng kêu la: "Là ý trời! Ý trời chỉ dẫn ta đến tìm ngươi! Ngươi đừng bỏ ta mà!"
Lúc này đây, U Nghiên không hề dùng chân đá văng tiểu Dương Đà, mà sau một lúc im lặng thoáng qua, nàng cúi người xoa đầu tiểu Dương Đà.
Mềm quá, thật thoải mái.
Xoa thêm một chút nữa.
Cổ cũng rất mềm, xoa xoa ở phía dưới nhiều chút.
Xoa một hồi, U Nghiên lại khẽ lấy cỏ dại và bùn đất dính trên lông tiểu Dương Đà ra.
—— Liệu ta có bẩn quá không?
Tiểu Dương Đà suy nghĩ, đột nhiên đứng dậy, dùng sức giũ sạch bùn đất trên cơ thể.
U Nghiên lập tức thụt bàn tay dơ của mình về, nhìn về phía tiểu Dương Đà đang giũ người dữ dội với vẻ mặt chấn kinh.
Sau một hồi im lặng, tiểu Dương Đà dừng lại biên độ run rẩy, U Nghiên mới cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng sờ lỗ tai của nàng.
Cuối cùng, nàng nhìn về phía cái hốc cây to lớn kia, như bỗng nhớ đến điều gì, chợt cau mày, hỏi: "Tại sao ngươi lại phun nước miếng vào tiểu Hồng Hoa?"
Diệc Thu: "......"
Tiểu Hồng Hoa, tại sao lại kêu con nhện có lông màu đỏ ấy là tiểu Hồng Hoa?
Nghĩ vậy, Diệc Thu đưa mắt nhìn thoáng qua phía sau hốc cây, thấy "tiểu Hồng Hoa" bị nàng phun nước miếng đến ướt nhẹp đang treo ngược ở cửa hang, cách nàng hơn hai mét, nàng sợ hãi mức bổ nhào lên người U Nghiên, bắt đầu kêu ô oa oa gọi bậy hệt như hệ thống bị mất chức năng ngôn ngữ.
U Nghiên nói, tiểu Hồng Hoa là người bạn duy nhất của nàng, khai linh trí, đã là yêu tinh, có thể khống chế kịch độc trong cơ thể, sẽ không dễ dàng đả thương người.
Hốc cây này chính là ngôi nhà nhỏ bí mật mà nàng dựng lên cho tiểu Hồng Hoa, tiểu Hồng Hoa ở nơi này nên nàng sẽ thường xuyên đến thăm.
U Nghiên vừa nói vừa kéo Diệc Thu vào hốc cây.
Diệc Thu nhìn mạng nhện bốn phía và tiểu Hồng Hoa đang theo trên mạng nhện, cảm thấy mình đang sống mà không bằng chết.
Cơ thể nàng run rẩy không ngừng, tần suất run rẩy cực kỳ nhanh, biên độ run rẩy cũng to lớn, ngay cả U Nghiên đứng bên cạnh cũng nhìn không được.
"Ngươi không cần phải sợ hãi như vậy, tiểu Hồng Hoa rất đáng yêu, bàn về độc tính nó thua ta rất nhiều."
Nghe xong, có vẻ như muốn chứng tỏ bản thân, tiểu Hồng Hoa phịch một tiếng rớt xuống mặt đất, sau khi tám cái chân chổng lên trời do ngã ngửa, nó nhanh chóng lật mình, dùng một cái chân trước viết ra một hàng chữ nhỏ trên đất.
—— Ta là tiểu Hồng Hoa, năm nay hai trăm linh bảy tuổi!
U Nghiên thấy vậy bèn nhìn Diệc Thu rồi nói: "Năm nay ta năm trăm tuổi, thành niên rồi, còn ngươi?"
"Ta, ta... Ta tên Diệc Thu, Diệc trong diệc bộ diệc xu [1], Thu trong mùa thu... Năm nay ta, hai, hai... Hai mươi tám." Diệc Thu nói, không khỏi rơi vào suy tư —— hai mươi tám tuổi, liệu có quá nhỏ trong hàng ngũ yêu tinh không?
"Ngươi nhỏ vậy!" U Nghiên kinh ngạc kêu lên.
Quả nhiên, hai mươi tám là độ tuổi nhỏ, nhỏ đến mức tiểu Hồng Hoa có kích thước cơ thể bằng nắm tay cũng viết một chữ "nhỏ" thật to trên đất.
Diệc Thu chép miệng, vừa định nói gì đó thì thấy tiểu Hồng Hoa tiến đến gần, cơ thể nàng lại không tự chủ mà bắt đầu run lên.
Tiểu Hồng Hoa trầm mặc một lát, sau đó lại lặng lẽ lui về.
"Xin, xin lỗi, ta sẽ cố khắc phục..." Diệc Thu nói, chiếc bụng cồn cào đột nhiên "Ọt ~~" một tiếng.
Tiểu Hồng Hoa ngước mắt nhìn lên, U Nghiên cũng sửng sốt trong chốc lát.
Sự ngượng nghịu thoáng chốc trôi đi, U Nghiên hỏi: "Ngươi đói bụng à?"
"Có chút..." Diệc Thu cúi đầu đáp lại.
"Ta có mang đồ ăn cho ngươi!" U Nghiên nghiêm túc nói.
Lập tức, Diệc Thu cảm động đến mức rơi lệ đầy mặt.
Trời ơi, U Nghiên tốt quá đi thôi, U Nghiên quả thật chính là ánh sáng của nàng!
Cho dù đang ở trong ảo cảnh, cho dù đã quên mất nàng là ai, U Nghiên vẫn mang nàng từ núi rừng hoang vắng về... Ừm, về một căn nhà thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Hơn nữa, rõ ràng là tiện tay nhặt một sinh vật không biết tên họ, U Nghiên vẫn chu đáo chuẩn bị đồ ăn cho nàng!
Ánh mắt của Tiểu Dương Đà sáng lên thấy rõ: "Món ngon nào vậy!"
"Có lẽ đều là món ngươi thích." U Nghiên nghiêm túc trả lời.
"Ta thích!" Diệc Thu càng cảm động.
Chẳng lẽ ở trong hoàn cảnh này, U Nghiên vẫn còn giữ lại một chút ký ức nhỏ nhoi, nhớ rõ món ăn mà nàng thích ư!
Nếu là thật, người trước mặt chính là U Nghiên không lệch được, nàng phải nghĩ cách để khôi phục trí nhớ cho U Nghiên, như vậy mới có thể chạy trốn cùng nhau.
Đang nghĩ ngợi, Diệc Thu liền thấy ngón trỏ lấm lem của U Nghiên khẽ gõ trên mặt đất một chút.
Một vầng sáng xanh lục lóe lên, một lượng lớn "thức ăn" đầy đủ hương vị, tốt cho sức khoẻ và thân thiện với môi trường nhanh chóng xuất hiện trước mặt tiểu Dương Đà.
Có cỏ xanh, cỏ khô, lá cây, cọng rơm...
"Tiểu Hồng Hoa nói dê là loài thích ăn cỏ." Thiếu nữ chăm chú giải thích, duỗi tay vuốt ve lông tơ sau cổ của tiểu Dương Đà, hào phóng nói, "Ngươi xem, ở đây có bốn vị, nếu thích cứ việc ăn nhiều một chút, đừng tiếc làm gì, ta còn nhiều lắm!"
Tiểu Dương Đà bất lực nhe răng, nét ngoan ngoãn vốn có trên mặt dần dần trở nên vặn vẹo.
Ai muốn ăn cỏ chứ!
Cái món cỏ này ngay cả chó nó còn không ăn!
- ---o o----
Tác giả có lời muốn nói:
Một giây trước: U Nghiên quả thật chính là ánh sáng của ta!
Một giây sau: Thảo (Đệch)...
Đoạn trên được trích từ《 Những năm tháng ta biến thành Dương Đà 》by Diệc Thu.
- ---o o----
[1] Diệc bộ diệc xu (nhắm mắt theo đuôi) là một câu thành ngữ bắt nguồn từ câu "phu tử bộ diệc bộ, phu tử xu diệc xu" trong《 Trang Tử · Điền Tử Phương 》. Có nghĩa là: thầy đi trò cũng đi, thầy chạy trò cũng chạy, ví với bản thân không có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác.