Lúc đầu, Diệc Thu cứ tưởng bữa cơm tối đầu tiên ở nhà U Nghiên có lẽ sẽ phải ăn chung với người cha xụ mặt của U Nghiên.
Nhưng sau khi làm xong đồ ăn, U Nghiên lại chia thành từng phần nhỏ rồi đặt ở trước cửa phòng ngủ, khẽ gõ cửa, nói: "Cha ơi, cơm nấu xong rồi."
Rồi sau đó quay về phòng của mình, và dưới ánh mắt tò mò của Diệc Thu nàng đóng cửa phòng lại.
Diệc Thu đứng ngẩn người ở cửa một lúc lâu, sau đó nàng chạy đến bên cạnh bàn với vẻ mặt ngạc nhiên: "Cứ... Cứ đặt ở cửa như vậy à?"
"Ừ... Ta đi thẳng vào cũng không được tốt cho lắm." U Nghiên trả lời, bưng chén đũa lên.
"Ngươi ăn trước đi." Diệc Thu nhỏ giọng nói thầm, đi đến cạnh cửa, sau đó dùng chân đẩy hé cánh cửa ra.
Nàng đứng bên khe cửa, nhìn chăm chú căn phòng đóng chặt cửa ở đối diện, qua một lúc lâu cũng vẫn chưa thấy người trong phòng mở cửa ra lấy cơm.
U Nghiên giương mắt nhìn bóng lưng tiểu Dương Đà, mày không khỏi nhíu lại: "Nếu còn chưa ăn, đồ ăn sẽ lạnh mất."
Diệc Thu lập tức hoàn hồn, đá tung cánh cửa lại, xoay người đi về phía bàn, cái miệng nhỏ mở to ra.
Sau khi ăn no nê, nàng đi ra khỏi phòng theo U Nghiên, đồ ăn đặt ở trước cửa đối diện đã trống không, xem ra người trong phòng đúng là có ra ngoài lấy cơm, hơn nữa còn ăn hết trong thầm lặng.
Thể loại cha gì đây, ngày thường không nói với con gái một câu, mỗi ngày cứ ru rú trong phòng đợi cơm bưng nước rót tận tay.
Hèn gì tiểu Hồng Hoa không thích hắn.
Tiểu Dương Đà cũng chẳng thích một người cha vô trách nhiệm như vậy!
Nghĩ thế, Diệc Thu nhìn về phía cửa phòng đóng chặt rồi trợn mắt tỏ vẻ xem thường. Sau đó nàng lại đi theo U Nghiên vào phòng bếp rửa chén đũa.
Cả ngày hôm nay U Nghiên đều rất vui vẻ, vui vẻ đến nỗi nàng vừa rửa chén nàng vừa ngâm nga một bài hát không rõ lời.
Đây chính là lần đầu tiên Diệc Thu nghe tiểu U Nghiên hát, nói thật U Nghiên ở tuổi 500 không khác U Nghiên ở tuổi 3000 là bao. Chí ít là khi ngâm nga bài hát muốn nhịp điệu không có nhịp điệu, muốn ngữ điệu không có ngữ điệu, khó nghe cực kỳ.
Nhưng khi nghe nàng lại sửng sốt không thôi, chẳng phải vì điều gì khác, mà là vì U Nghiên có hát khó nghe cỡ nào, nàng cũng có thể nhận ra làn điệu quen thuộc đến từ thế giới của mình.
Bộ không có lời nhạc thì nó không còn là bắt cá chạch sao?
Điểu nữ nhân nói không muốn học, vậy mà chẳng biết từ khi nào lại lặng lẽ ghi tạc giai điệu ấu trĩ kia vào trong lòng.
Tiểu Dương Đà ngửa đầu nhìn U Nghiên đang rửa chén, nghiêm túc hỏi: "U Nghiên, ngươi học ca khúc này từ đâu vậy?"
U Nghiên chợt nhíu mày, dường như đang cố gắng suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn chưa ra nàng bèn lắc đầu nói: "Ta không nhớ rõ." Nói xong, nàng ngại ngùng cười, "Có phải khó nghe lắm đúng không? Ta... Ta không biết hát, ca khúc này rất êm tai, là do ta hát không hay..."
Diệc Thu nghe xong, bật cười thành tiếng.
Nàng có nghe lầm không nhỉ, không ngờ cũng có ngày U Nghiên khen bắt cá chạch êm tai à?
Lúc trước, không biết là người nào chê bài hát này khó nghe, rồi lại luôn miệng bảo tiểu Dương Đà hát nghe một chút.
Quả nhiên, sau khi trưởng thành điểu nữ nhân trở nên khẩu thị tâm phi nhiều lắm, rõ ràng trong lòng rất thích nhưng cứ muốn bày ra dáng vẻ coi thường hết thảy.
"Ta không có ý ghét bỏ, ta chỉ muốn nói rằng bài hát này là đồng dao ở quê nhà ta." Diệc Thu nói, một tia ấm áp hiện lên trong mắt, "Nếu ngươi thích, ta có thể dạy cho ngươi."
Con ngươi U Nghiên bỗng chốc sáng lên một chút, nàng cúi đầu nhìn Diệc Thu, nghiêm túc hỏi: "Thật vậy chăng? Đây là đồng dao của quê ngươi à?"
"Đúng vậy! Còn có lời bài hát nữa!"
"Thế, sao ta lại nghe được nhỉ?"
"Có lẽ, có lẽ đây chính là sự sắp đặt của vận mệnh." Diệc Thu lại tiếp tục nói bậy, "Thế giới lớn như vậy mà ta có thể mơ thấy ngươi, ngươi có thể nhặt được ta, tựa như bài hát này chẳng hạn, rõ ràng đến từ nơi rất xa xôi nhưng lại cố tình đi vào tai ngươi."
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của U Nghiên là hơi ngẩn ra một chút, rồi sau đó khoé miệng không nhịn được mà nhếch lên, cười khẽ không một tiếng động. . Chí𝙣h chủ, 𝑟ủ bạ𝙣 đọc ch𝓊𝙣g ﹢ 𝗧𝙍Ù𝘔𝗧𝙍𝗨𝒀ỆN.V𝙣 ﹢
Mọi người thường nói, lời nói dối thật giả nửa nọ nửa kia, đôi khi nó còn có thể lừa gạt chính bản thân mình.
Lúc này đây Diệc Thu cũng có cảm giác như vậy, rõ ràng đang nói dối nhưng nàng lại cảm thấy lời của mình siêu có lý.
Nàng nghĩ, nàng và U Nghiên đã từng là người của hai thế hoàn toàn khác biệt.
Thế giới lớn như vậy mà nàng lại cứ khăng khăng dồn hết tâm tư để đọc cho xong cuốn tiểu thuyết đầu voi đuôi chuột kia. Và ở trong một đống bình luận hùng hùng hổ hổ ấy lại bị hệ thống vô dụng lựa chọn đưa đến thế giới này.
Nàng và bài hát này giống nhau, đều không thuộc về thế giới này, nhưng rồi dần dần lại bị U Nghiên của thế giới này đặt vào tim.
Nàng sẵn lòng tin tưởng đây là duyên phận, là vận mệnh đã được sắp đặt từ trước.
Có một số người sinh ra đã được định sẵn là sẽ gặp nhau, cách nhau cả thiên sơn vạn thuỷ cũng có thể tình cờ trông thấy đối phương.
Cho nên tiểu Dương Đà nằm sấp xuống bên cạnh U Nghiên, vui vẻ hát bài ca dao ở dị thế.
U Nghiên lắng nghe, theo giọng hát của Tiểu Dương Đà, vừa tẩy chén vừa rụt rè hoà giọng cùng nhau.
Cứ thế, các nàng hát bài ca ngắn ngủn đó từ phòng bếp ra đến ngoài sân, lại từ ngoài sân hát vào nhà ở.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, U Nghiên ngồi ở bên bàn, lấy Linh Đăng nàng mang về từ hốc cây ra, dùng pháp thuật theo ở giữa không trung.
Diệc Thu ghé vào bên chân nàng, đưa mắt nhìn vầng sáng u lục kia, trong mắt dường như có chút quyến luyến, mà suy nghĩ cũng không biết đã lạc về phương nào.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, ngón tay U Nghiên đột nhiên vươn ra, nhẹ nhàng khảy lỗ tai Diệc Thu.
Động tác ấy, lâu rồi chưa từng xuất hiện.
Diệc Thu hoàn hồn, ngơ ngác nhìn U Nghiên, mà U Nghiên lại chỉ cong mi cười.
Nụ cười ấy trong thoáng chốc dường như có chút trùng lặp với một U Nghiên khác.
"Ngươi ngây ra đó làm gì?"
Giọng nói thiếu nữ vang lên bên tai làm Diệc Thu mới nhớ sực ra nơi này là núi Côn Luân, người trước mắt là U Nghiên 500 tuổi.
"Ta... Ta đang nghĩ đến dáng vẻ sau khi ngươi lớn lên."
"Ta đã trưởng thành rồi." U Nghiên nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Diệc Thu lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ý ta là lớn hơn một chút nữa."
U Nghiên tò mò hỏi: "Liệu có khác biệt gì không?"
"Ừm... Có lẽ sẽ đẹp hơn bây giờ một chút."
"Ngươi đang khen ta hả?" U Nghiên vui vẻ hỏi.
"Cứ cho là vậy đi." Đáp xong, Diệc Thu nghiêng người nhích lại gần U Nghiên hơn, cái đầu xù xù lông khẽ tựa vào đùi U Nghiên.
U Nghiên thấy thế bèn vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ trên người tiểu Dương Đà.
"Diệc Thu." Nàng bỗng nhiên kêu tên Tiểu Dương Đà.
"Gì?"
"Gặp được ngươi thật là tốt."
Tiểu Dương Đà cười, có vẻ như nhớ đến điều gì, nàng nhẹ giọng hỏi: "U Nghiên, hôm nay ta hát cho ngươi nghe, ngươi có thể kể chuyện cho ta được không?"
U Nghiên đáp: "Ngươi muốn nghe chuyện gì?"
Diệc Thu nghĩ ngợi, ngước mắt nói: "Cha ngươi là một... Khâm Nguyên như thế nào?"
U Nghiên hơi nghiêng đầu, đáy mắt hình như có vài phần không xác định: "Cha ta ông ấy, ông ấy... Ông ấy không thích ta lắm, nhưng cũng chưa bao giờ bỏ rơi ta."
Nàng kể, cha nàng là một con Khâm Nguyên có thực lực khó lường trong núi Côn Luân, không những có tu vi cao mà vẻ bề ngoài cũng rất đẹp, quan trọng nhất chính là hắn rất thâm tình.
"Ta nghe nói, lúc cha còn trẻ được rất nhiều yêu tinh trong núi theo đuổi nhưng ông ấy chỉ yêu mẹ của ta." U Nghiên kể, "Mẹ ta cũng là một con Khâm Nguyên, bà ấy rất dịu dàng cũng rất xinh đẹp... Bà ấy và cha ta rất yêu nhau."
Có điều, sau này bà ấy lại rời khỏi thế gian này.
Nàng huỷ diệt hết mọi thứ giữa bọn họ, bao gồm tất cả tương lai.
"Ta hại chết mẹ của ta, kể từ khi đó cha cũng không nói chuyện với ta nữa... Nhưng ông ấy vẫn luôn bảo vệ ta, vẫn luôn bảo vệ, ta biết điều đó.." Nói đến đây, U Nghiên bắt đầu lặp đi lặp lại bằng cách nhấn mạnh, nhấn mạnh rằng cha của nàng vẫn luôn và vẫn luôn bảo vệ nàng.
Nàng nói: "Ta có thể cảm nhận được, cho dù cha không nói chuyện với ta nhưng ông ấy vẫn không nỡ bỏ rơi ta."
Nàng còn nói: "Ông ấy hận ta nhưng cũng rất yêu ta."
Giọng điệu ấy dường như muốn chứng minh điều gì, rồi lại không tìm được chứng cứ nào, khiến người nghe vô cùng đau lòng.
Nhất thời, Diệc Thu cũng không dám nói nhiều lời, chỉ tự trách mình vì đã gợi ra đề tài xấu làm U Nghiên không được vui.
Kỳ lạ là sau khi nói xong những lời ấy, U Nghiên cũng không tỏ vẻ buồn lòng gì.
Nàng đứng dậy đi đến mép giường, đẩy một cánh cửa sổ, nhìn thoáng qua căn phòng đóng chặt không một tia sáng ở đối diện, sau đó đóng cửa số lại, cười nói một câu: "Có lẽ cha đang ngủ, chúng ta nhỏ tiếng chút."
Nàng nói, ngón trỏ dựng thẳng lên, đặt ở bên môi "suỵt" một tiếng, thấy tiểu Dương Đà gật đầu đồng ý nàng nở nụ cười.
U Nghiên nhanh tay nhanh chân đến mép giường, cởi giày vớ, bò lên trên.
Diệc Thu chần chừ một lát mới đi từ từ đến bên giường của U Nghiên, nhìn sàn nhà lạnh lẽo và cứng rắn một lúc nàng cam chịu nằm xuống.
Hình như U Nghiên đã quên việc trải chăn ở dưới đất cho nàng ngủ, cơ mà vừa nãy nàng mới làm U Nghiên nhớ tới chuyện thương tâm, sao bây giờ có thể mặt dày mở miệng nhắc nhở được?
Ngay lúc tiểu Dương Đà đang do dự, U Nghiên đột nhiên duỗi tay khảy nhẹ lỗ tai nàng, nàng ngẩng đầu lên nhìn U Nghiên với đôi mắt chứa đầy vẻ khó hiểu.
"Đừng nói là ngươi định nằm ngủ dưới đất nhé?" U Nghiên hỏi rồi vỗ vỗ giường đệm, "Lên đây ngủ đi, giường thoải mái hơn mặt đất nhiều lắm."
Bất ngờ chưa! Ngủ giường á?
Tiểu Dương Đà mà cũng xứng được nghe lời này ư?
Cổ Diệc Thu duỗi dài ra, đôi mắt chứa đầy sự khó hiểu lúc ban đầu dần dần hoá thành vẻ khó tin.
"Ngươi, giường... Của ngươi, ta... Ta có thể lên đó ngủ à?"
"Ta không chiếm chỗ!" U Nghiên nói, nhích lại gần bức tường, nhường ra một nửa khoảng trống trên giường làm Dương Đà cảm thấy rất quen, nàng nhìn Diệc Thu nói tiếp, "Không nằm sát tường ta sẽ không ngủ được, thế nên ngươi xem đi, ngày thường ta chỉ ngủ có một chỗ nhỏ vậy thôi, ngươi lên nằm cũng không chật! Ừm... Ta còn có thể ôm ngươi, ngươi mềm như vậy nên nếu ôm ngươi ngủ chắc hẳn sẽ rất thoải mái."
Diệc Thu nghe xong, mắt chớp lia lịa.
Đang định bò lên trên giường theo bản năng, nàng đột nhiên nhớ đến một đêm nọ, mỗ điểu nữ chân dùng chân đá văng nàng ra, cơn giận trong lòng cũng lập tức bị bật lên.
Nàng là một con Dương Đà dễ dãi như vậy sao?
Lúc trước quan hệ không tốt thì đá nàng xuống giường, bây giờ quan hệ tốt lên thì lại mời nàng lên giường, còn muốn ôm nàng ấy hả?
Nằm mơ đi!
"Thôi, ta ngủ dưới đất cũng được!"
"Tại sao vậy?"
"Ta... Ta đã từng nằm mơ." Diệc Thu nói, nghiến răng nghiến lợi, "Trong mơ, ngươi cũng chỉ ngủ nửa bên giường, ta muốn đi lên ngủ, ngươi lại dùng chân đá ta xuống dưới!"
"Sao có thế chứ? Ta sẽ không làm vậy!" U Nghiên nói, nhích đến mép giường, duỗi tay ôm lấy cổ Diệc Thu, "Ngươi đi lên đi, bây giờ đang là mùa thu, vào đêm sẽ rất lạnh!"
"Không cần."
"Đi lên đi!"
"Không cần!"
Mày U Nghiên chau lại, còn Diệc Thu lại quay đầu sang nơi khác.
Giây tiếp theo, Tiểu Dương Đà đang giận dỗi đột nhiên bị một cỗ linh lực nâng lên khỏi mặt đất, sau đó cùng với tiếng kêu "ơ ơ" nàng bị đưa đến giường.
Làm gì đấy! Mua nài bán ép hả!