—— Cho dù xảy ra chuyện gì, xin ngươi hãy tin nàng.
Sau khi nói xong những lời ấy, Diệc Thu cảm nhận được sự bàng hoàng và hoảng loạn hiện lên trong đôi mắt Lạc Minh Uyên.
Có lẽ là do lời nói khó hiểu này làm hắn nhận ra tình hình hiện tại không ổn.
Nhưng hắn không hề hỏi thêm gì, chỉ im lặng kéo lê cơ thể chồng chất vết thương, không ngừng đi về phía trước.
"Ngươi... Có để tâm đến những lời nói của ta không?" Diệc Thu đi sát sau lưng Lạc Minh Uyên, dong dài tựa như mẹ hắn.
Lạc Minh Uyên im lặng một lâu mới hít sâu một hơi, trầm giọng đáp: "Cảm ơn, người nào tốt với ta, trong... Lòng ta hiểu rõ."
Trả lời như vậy làm Diệc Thu không còn lời nào để nói.
Nàng nghĩ, trong nguyên tác nam chủ cũng không biết tình cảm nữ chủ dành cho hắn, thậm chí tự ti đến mức không dám tưởng tượng, cho nên sau khi mọi chuyện xảy ra, lòng tin giữa hai người mới mỏng manh như cánh ve sầu.
Nhưng lần này không giống nhau, từ ngày Lạc Minh Uyên bị thương, Giang Vũ Dao vẫn luôn chăm sóc hắn bằng mọi cách, ngay cả khúc gỗ cũng có thể cảm nhận được chứ huống gì là con người.
Dù có nói thế nào đi chăng nữa thì mọi thứ cũng sẽ không đi theo hướng ban đầu đâu nhỉ?
Diệc Thu chạy theo Lạc Minh Uyên suốt một quãng đường, tâm nàng rối loạn như ma, muốn nói trước điều gì đó nhưng khi lời nói đến bên miệng lại do dự không nói nên lời.
Bây giờ nàng không thể tiết lộ kịch bản được, bởi vì những chuyện phát sinh tiếp theo, cho dù có thật sự nói ra thì cũng chẳng có ai tin tưởng.
Khoảng cách càng lúc càng kéo gần, Diệc Thu cũng thấy được ma khí ở phương xa.
Nó giống như một trận sương đen đủ để cắn nuốt hết thảy, mang theo cảm giác áp bách nặng nề, trong bầu trời đêm vốn nên có ánh trăng và vì sao thưa, nó dần dần tụ lại, càng ngày càng nồng đậm.
Lạc Minh Uyên nhanh chóng gia tăng bước chân, như thể muốn chạy vội về phía trước.
Tốc độ ấy so với người bình thường khoẻ mạnh cũng được xem là rất nhanh, Diệc Thu đuổi theo sau ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút cố hết sức.
Nàng thấy quần áo trên người Lạc Minh Uyên đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Là bởi vì chống gậy đi quá vội khiến các miệng vết thương còn chưa lành ở trên vai và bụng hắn bị rách ra.
Rõ ràng bị thương rất nặng, vậy mà hắn lại chạy nhanh và gấp gáp như vậy, hắn sợ chậm một giây hắn sẽ hối hận cả đời.
Nam chủ trong nguyên tác và Bạch Kiến U bị ma khí lôi kéo chạy qua.
Nguyên nhân này thuận theo tự nhiên đến nỗi nhiều độc giả xem cũng chưa phát hiện ra chỗ hỏng trong đó.
Bây giờ ngẫm lại mới thấy nó buồn cười tới cỡ nào.
Lạc Minh Uyên quan tâm đến dưỡng phụ dưỡng mẫu hắn như thế, hơn nữa còn có năng lực cảm ứng nơi phát ra ma khí, sao có thể đi theo Bạch Kiến U đến hướng ngược lại?
Thế giới tiểu thuyết, xứng đáng bị tan vỡ.
Vai chính cũng được, vai ác cũng thế, tác giả sáng tạo máu thịt cho bọn họ rồi lại cô phụ linh hồn bọn họ.
Nàng nghĩ, tối nay qua đi, nàng sẽ buông bỏ thành kiến ban đầu, không hề chán ghét thiếu niên trước mặt nữa.
Tối nay qua đi, nàng sẽ tìm mọi cách để ngăn cản hết tất cả những bi kịch có thể xảy ra.
Tất cả đều là... để bù đắp cho sự ích kỷ của mình vào đêm nay.
Phía đông thành Mạch Thuỷ.
Ma khí khuếch tán bao trùm khắp bốn phía.
Nhân loại bị ma chủng ăn mòn nằm ngã xuống đất trong hình thù dị dạng.
Tay Giang Vũ Dao cầm trường kiếm, đâm xuyên qua trái tim nó, dòng máu màu lục đậm chảy ra từ miệng vết thương thấm vào bùn đất theo mũi kiếm, tanh tưởi mà lại đặc sệt.
Một đôi vợ chồng già run rẩy ôm chặt lấy nhau.
Bọn họ nhìn về phía hai nữ tử đã cứu mình, đáy mắt lại không có cảm kích, chỉ có sợ hãi.
"Ma chủng này cực kỳ âm độc, một khi đã gieo vào tâm mạch sẽ không có thuốc nào cứu chữa được, nó sẽ sinh trưởng theo mệnh hồn, ma hoá ba hồn bảy phách của người phàm, nếu không giết trước khi ma hoá hoàn toàn, kẻ bị ma hoá sẽ thoát khỏi lục đạo, không thể tiến vào luân hồi." U Nghiên nhàn nhạt nói, giọng điệu tuy là gợn sóng bất kinh nhưng ánh mắt nhìn về phía hai nhân loại mắt lại ẩn chứa vài phần phức tạp.
"Giang cô nương..." Phụ nhân nhìn Giang Vũ Dao đang cầm kiếm, ánh mắt có chút hoảng hốt, hoảng hốt qua đi, không khỏi phiếm đỏ, "Ta và ông nhà ta... Không cứu được nữa phải không?"
Giang Vũ Dao không dám trả lời nhưng cái tay cầm kiếm lại bất giác run lên.
Sự yên tĩnh lúc này không thể nghi ngờ là một câu trả lời chắc chắn.
Phụ nhân nhìn thoáng qua nam nhân nàng gắt gao che chở mình, hít hít cái mũi, duỗi tay lau nước mắt một phen, hỏi: "Có thể cho bọn ta thêm một chút thời gian được không? Không cần quá nhiều, chỉ một lát thôi."
Khi nói, nàng nhìn trượng phu nhà mình một cái, hai người nâng đỡ nhau đứng dậy khỏi mặt đất rồi vội vàng đi vào trong phòng, vừa mài mực vừa giục nam nhân đi tìm một tờ giấy mới.
U Nghiên đứng ở cửa, Giang Vũ Dao đi theo vào.
Phụ nhân thấy, sợ thời gian không đủ nên rất sốt ruột, vội thì thầm lặp lại: "Nhanh lắm, nhanh lắm, ta viết một bức thư cho Minh Uyên, nhờ Giang cô nương chuyển cho nó giúp bọn ta, chỉ cần nói... Nói ngươi tới thăm bọn ta, phát hiện bọn ta dọn đi rồi, chỉ để lại một bức thư trong phòng này."
"Minh Uyên từ nhỏ đã rất thông minh, nếu hắn hỏi cái khác, ngươi chỉ cần nói không biết, cái gì cũng không biết... Nếu không, hắn nhất định sẽ nghi ngờ."
Phụ nhân nói, xoay người cầm lấy tờ giấy trượng phu đưa tới, cái tay càng thêm run rẩy kia cầm lấy cây bút không dùng hồi lâu.
Đôi tay kia đã bắt đầu chuyển sang màu đen, đây là điềm báo ma hóa.
Nhưng phụ nhân vẫn cố gắng kiểm soát bàn tay và đặt bút viết vài câu vô cùng đơn giản trên tờ giấy kia.
Trong thư, nàng nói với Lạc Minh Uyên rằng công việc làm ăn bên nhà mẹ đẻ phát triển lớn, nàng cũng muốn sống những ngày tháng tốt đẹp nên khuyến khích cha hắn đi qua, đợi đến khi ổn định sẽ gửi thư về.
Nhà mẹ đẻ ở đâu, nàng chưa nói, bao lâu thì gửi về cũng không nhắc đến.
Giang Vũ Dao nhìn bức thư quyết biệt chỉ vỏn vẹn vài chữ kia, không khỏi rũ mi im lặng, sự giãy giụa bị đè nén dưới đáy lòng khiến nàng cắn chặt môi trong vô thức.
Phụ nhân buông lỏng cây bút trên tay, đáy mắt hiện lên một tia vui mừng.
Nàng nói, như vậy là đủ rồi, cứ để đứa bé kia cho rằng bọn họ đã bỏ rơi hắn, thời gian qua lâu, tự nhiên sẽ không còn để bụng.
Đợi đến khi nói xong, nàng nhào vào lòng nam nhân, bật khóc không thành tiếng.
Trong căn phòng không được coi là trống vắng, có hai người phàm đang khóc thảm thiết trước khi chết.
Mà khi bọn họ rời khỏi vòng tay ôm ấp của nhau, lại phát hiện một thiếu niên máu me khắp người đang đứng lẳng lặng ở cửa.
***
Trên chiếc bàn tròn bên trong quán trọ, Diệc Thu nằm bò ở bên cạnh U Nghiên, nàng híp mắt nhìn cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời chói mắt rực rỡ.
Ma khí ở thành Mạch Thuỷ đã tan đi, phía đông của thành có ba người chết, nhưng bởi vì là những kẻ râu ria, lại có dính dáng với ma nên để tránh gây khủng hoảng, tất cả tin tức đều bị ép xuống.
Mấy thứ đó thật ra đều là chuyện của ba ngày trước, đối với toàn bộ thành Mạch Thuỷ mà nói, vào buổi tối cách đây ba ngày không hề xảy ra chuyện gì cả.
Người chết đi trong lặng yên không một tiếng động, thậm chí còn không thể trở thành đề tài câu chuyện của những người rảnh rỗi khi uống trà uống rượu.
Cái này làm cho Diệc Thu hoàn toàn không biết cách phải hình dung cảm thụ trong lòng mình như thế nào.
Hơn nữa hệ thống đã nhắc nhở nàng thành công vượt qua tình tiết mấu chốt không thể tránh khỏi, nhưng cách thức vượt qua này lại khiến nàng không thể nào hoàn hồn lại được.
Nàng vốn tưởng rằng, Lạc Minh Uyên sẽ giống như trong tiểu thuyết viết, tận mắt chứng kiến Giang Vũ Dao giết chết dưỡng phụ dưỡng mẫu chưa bắt đầu ma hoá của hắn.
Nhưng khi nàng một đường đuổi theo Lạc Minh Uyên đến căn nhà nhỏ kia thì cơ thể đôi vợ chồng già đang ôm nhau khóc ấy đã bắt đầu ma hoá rồi.
Bọn họ tiếp nhận sự thật không thể tránh khỏi cái chết, đồng thời cũng để lại một lời nói dối cho đứa bé họ xem như con ruột suốt mười mấy năm qua —— đó là lời nói dối, chưa kịp gửi đi đã bị đánh vỡ.
Trong sự lặng im, bọn họ và đứa trẻ kia nhìn nhau thật lâu, dường như mất đi tất cả khả năng ngôn ngữ.
Cuối cùng, thiếu niên lấy thanh kiếm trong tay sư tỷ, tự tay tiễn bọn họ một đoạn đường, chính mình cũng ngất theo sự đau xót quá độ kia.
Kỳ thật, U Nghiên hay Giang Vũ Dao đều có thể là người chấp kiếm thay hắn.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn cách tự mình tiếp nhận sự thật.
Đêm đó qua đi, miệng vết thương vỡ toang trên người hắn đã bị nhiễm trùng dẫn tới sốt cao, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh.
Tất cả hiểu lầm đều không tồn tại.
Diệc Thu lại có chút không hiểu, kết quả ấy đối với Lạc Minh Uyên mà nói thì rốt cuộc là xấu hay là tốt?
"Còn đang suy nghĩ đến chuyện đêm đó?"
"Dạ..." Tiểu Dương Đà gật gật đầu.
"Đó là ma chủng ta luyện chế." U Nghiên nói, rũ mi nhìn về phía Diệc Thu, "Ngươi có nghi ngờ ta không?"
Tiểu Dương Đà lắc lắc đầu: "Ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta, ngươi từng nói ma chủng phát tác cần phải có đủ thời gian... Thời gian ngươi rời khỏi cho đến khi ma chủng phát tác ở trên người bọn họ quá ngắn."
U Nghiên lại hỏi: "Nếu có đủ thời gian, ngươi sẽ hoài nghi ta sao?"
Diệc Thu quay đầu nhìn U Nghiên, nghiêm túc nhìn chăm chú một lát rồi hỏi: "Ngươi sẽ gạt ta sao?"
U Nghiên trầm mặc mấy giây, nhắm mắt đáp: "Lười gạt."
"Vậy là được rồi." Diệc Thu nói, cúi đầu, nhẹ giọng nói, "Ta tin ngươi."
U Nghiên sau khi nghe xong, khẽ "ừ" một tiếng.
【 Độ thiện cảm của U Nghiên +10 】
Nghe thấy tiếng nhắc nhở từ hệ thống, Diệc Thu quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy U Nghiên hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, sau ngắn ngủi lặng im, vẫn chưa mở mắt, nàng nói: "Ta không đuổi kịp cái bóng đó."
"Vậy... Có thấy rõ là thứ gì không?" Diệc Thu hỏi.
"Không thấy rõ." U Nghiên nhàn nhạt nói, "Nhưng với tốc độ ấy, hẳn là chim Ế."
Diệc Thu không khỏi mím môi, hơn nửa ngày mới hỏi tiếp: "Vậy, vậy kế tiếp, ngươi có tính toán gì không?"
"Thần nữ Xà Sơn, chim Ế Úc Tố, dám dùng đồ vật của ta, phạm tội ngay dưới mí mắt ta." U Nghiên đột nhiên cười lạnh một tiếng, mở mắt nói, "Ta muốn nhìn xem, nàng rốt cuộc muốn giở trò gì."
"Ý của ngươi là, chuyện của tiểu trư chân... Ngươi muốn xen vào?" Diệc Thu nghiêng đầu hỏi.
"Tiểu tử kia sống hay chết không liên quan gì đến ta." U Nghiên khinh thường mà hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói, "Ta chỉ muốn trừng trị tên hề dám nhảy nhót ở dưới mí mắt ta."
Diệc Thu nghe xong, nhịn không được phá đám: "Nhưng buổi tối hôm ấy, ta thấy được sự phẫn nộ bên trong đôi mắt ngươi."
"Nói bậy gì đó?"
"U Nghiên, ngươi tức giận!" Diệc Thu nhìn vào đôi mắt U Nghiên, lớn tiếng hét lên, "Ngươi cũng sẽ bởi vì người khác mà tức giận!"
"Ngươi nhìn lầm rồi." U Nghiên nhíu nhíu mày.
Diệc Thu lại không thuận theo không buông tha: "Ta chắc chắn mình không nhìn lầm, ngươi đừng chối, ngươi rõ ràng có tức giận!"
U Nghiên: "......"
Diệc Thu vội vàng thay đổi tư thế, xoay người đối mặt với U Nghiên, nghiêm túc nói: "U Nghiên, ngươi đừng luôn giả bộ như không có chuyện gì liên quan đến ngươi, ngươi để ý rất nhiều thứ, vậy tại sao lại cứ cất giấu ở trong lòng chứ? Không biết nói với ai, ngươi có thể nói với ta nè, ta có thể ừm ứm, ưa ưa~ ớ ớ ớ...?"
U Nghiên: "Ồn ào."
Diệc Thu: "Ớ???"
Một lời không hợp liền cấm nói?
Mặt Diệc Thu xụ xuống, thấy U Nghiên xem như không có việc gì mà duỗi tay vuốt ve nàng, nhịn không được mà hung hăng gào lên một tiếng, đứng dậy, quay đầu, bước nhanh đến góc giường nằm sấp xuống, im bặt không nói chuyện.
【 Độ thiện cảm của U Nghiên +10 】
Tiểu Dương Đà vặn vẹo duỗi dài cổ, quay đầu trừng mắt liếc xéo U Nghiên.
"Hứ!" Ngài làm người được không?!
Thật sự thành lập sự vui vẻ trên nỗi uất nghẹn của ta sao?
- ---o o----