Lúc tài xế quay lại cũng sửng sốt, ba đứa nhóc này là ông chở từ trung học nhất thành phố qua.
Hệt như bị đổi đầu giữa đường vậy.
Quả thực là bạch diện thư sinh hóa Chung Quỳ, trên đất bằng vang rền tiếng sét.
hTrần Tổngps://vi.wikipedia.org/wiki/Chung_Qu%E1%BB%B3
“Cảm ơn chú ạ.” Khương Cách Tử nhếch bờ môi đỏ thẫm của nhỏ, cười cười móc tiền ra đưa cho tài xế.
“Để mình.” Thành Việt rốt cuộc phản ứng lại, từ nhỏ khi cậu ra ngoài đã không để con gái trả tiền, nhưng vừa móc tiền ra mới phát hiền tất cả đều là đô Mỹ.
“Anh em à cậu được lắm đó! Đô Mỹ cơ!” Trần Tổng như con lừa hoang trông thấy đồ ăn mà vui mừng, đi qua cầm tiền từ tay Thành Việt.
Sau khi xuống xe, khuôn mặt Thành Việt hồng hồng nói câu ‘thật ngại quá’ với Khương Cách Tử.
“Không sao mà.” Khương Cách Tử cũng đỏ mặt.
“Hai người có thôi đi không.” Trần Tổng không chút nể nang cười nhạo “Khách sáo tới lui mãi, dứt khoát dập đầu quỳ lạy đê, xem xem đầu ai đập vang hơn.”
Trần Tổng nói xong chỉ sang cô bạn tóc ngắn mặc váy da “Cát Kỳ, trang bị cho Thành Việt một phần luôn, kẻo lát nữa bị cản lại.”
Cát Kỳ nghe vậy thì cho tay vào túi nhỏ vẫn luôn mang theo, móc ra mười cái dây chuyền vang thật to, vừa ngượng ngùng đưa cho Thành Việt vừa nhỏ giọng bảo: “Bạn chọn đại đi.”
“Hở?” Thành Việt nhìn mớ dây chuyền trên tay nhỏ mà sững ra, nghiêng đầu nhìn Trần Tổng “Đây là…làm gì thế?”
“Hầy…nói ra dài lắm…” Trần Tổng vờ vịt chấm nước mắt, chỉ vào cửa hàng trà sữa sơn màu hồng phấn cách đó không xa mà lên án “Họ không cho mặc quần áo đàng hoàng lịch sự đi vào!”
Thành Việt nhìn cửa hàng trà sữa hồng phấn nho nhỏ kia, lại nhìn quần áo của những người ở ngoài trừ cậu.
Thành Việt bây giờ thực sự rất muốn kéo Kê Từ tới đây, để anh thấy những người này mặc cái gì, quần áo trước kia của cậu so với những bạn học trước mắt này thực sự không đáng nhắc tới, lo lắng đề phòng, gan to bằng trời.
Nói xong Thành Việt mới phát giác mình dùng thành ngữ cũng ổn ra trò.
Lúc dây chuyền vàng bị Trần Tổng đeo lên cổ, Thành Việt cả người như chùn xuống, cậu ưỡn thẳng lưng, bấy giờ mới xem như hiểu được những người đeo dây chuyền vàng người này so với người kia càng phách lối hơn.
Cmn không hung hăng đâu có được, mệt cái cổ đây này.
');}
Đến gần tiệm trà sữa màu hồng phấn rồi Thành Việt mới phát hiện không có nhân viên phục vụ.
Thành Việt còn đang thắc mắc nghĩ thế làm sao uống trà sữa thì trông thấy Khương Cách Tử kéo mở cánh cửa hình trái tim màu hồng phấn bên tường ra.
Trần Tổng thấy Khương Cách Tử mở cửa xong, đẩy mấy người họ đi xuống dưới.
Thành Việt tiến vào đường hầm thì mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc, lúc đó mới phản ứng được đậu xanh rau má hóa ra là quán rượu.
Cả ngày hôm nay của Thành Việt quả thực nhìn mà muốn thở dài, Trần Tổng bên cạnh cậu còn đang mang ánh mắt hưng phấn.
Tên cậu bạn này nói không chừng thực sự có chữ tài trong đó.
“Bên này bên này!” Trần Tổng ra sức gọi mấy người đi sau, trước hết đem hai bạn nữ và Thành Việt đi tìm ghế ngồi.
Thành Việt nhìn cảnh tượng hết sức quen thuộc đến không thể quen hơn, trong đầu một nửa là hưng phấn, nửa kia là suy nghĩ nên về nhà sớm một chút.
Cậu liếc nhìn trên cái bàn trước mặt họ, được rồi, tất cả đều là nước trái cây và sữa bò, cũng thật sự là uống trà sữa mà ha.
“Nào nào nào, đứng lên đứng lên đi, chuẩn bị làm thơ nào!” Trần Tổng la lên.
Bảy người cùng hò reo theo tiếng nhạc, Thành Việt nhìn họ chơi một vòng nhưng vẫn không hiểu gì.
Bọn họ bên này chủ yếu hô hào vài câu mà Thành Việt vốn chưa từng nghe.
Lúc đến vòng thứ hai Thành Việt bị cưỡng ép kéo vào vòng tròn, thua không ngoài dự đoán.
Cậu nghĩ chỉ là nước trái cây thôi, nên không do dự nhiều, đưa lên miệng nuốt vào toàn bộ.
Chất lỏng cay nồng chảy vào khoang miệng trôi chảy cuống họng thì Thành Việt đã trợn to hai mắt.
Chim lợn gặm tỏi!
So với hoàn cảnh ầm ĩ bên này thì cách đó không xa, một bàn năm người ngồi ghế sa lông gần như thu hút một nửa ánh mắt của trai gái trong quán rượu.
Ngoại trừ người mập đang đứng nâng ly rượu kia.
Còn hai nam hai nữ, đặc biệt là người đàn ông mặc âu phục cao ráo ngồi bên trái, gần như hấp dẫn hơn phân nửa hỏa lực.
“Hiếm thấy mọi người tập hợp với nhau.” Đường Cảnh cầm rượu trên tay lần lượt rót cho từng người “Chúc mừng một chút nào.”
“Chúc mừng ông vinh quang đăng cơ lên 100kg hả?” Mục Giai nhìn ly được rót đầy rượu, cười nói.
Đường Cảnh cấp tốc chuyển mục tiêu, cười cười chạm cốc với Kê Từ một cái “Chúc mừng Kê đại luật sư của chúng ta độc thân tròn 30 năm! Ba ông chắc sầu muốn chết rồi, mắt thấy đầu ba tới nơi mà vẫn lẻ bóng, con trai ông cụ cũng sắp sửa tìm bạn trai tới nơi rồi!”
“Đường béo cầm thú, con gái tôi mới ba tuổi thôi!” Nhậm Tinh ngồi một bên Đường Cảnh mắng, quay sang lời lẽ đanh thép nói “Kê Từ, nha đầu nhà tôi còn hỏi cậu có cần nó giới thiệu bạn gái cho cậu không, bạn trai cũng được luôn!”
Đường Cảnh nghe xong cười đến ngã ra ghế sa lông, bưng ly rượu để trên cái bụng tròn vo của mình, rượu trong ly bị tiếng cười của hắn sánh một nửa ra ngoài.
Kê Từ cười theo, ngẩng đầu hắng giọng một tiếng.
Đường Cảnh lập tức ngậm miệng ngồi nghiêm chỉnh.
Nhậm Tinh bên cạnh cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không lo chuyện bao đồng, ra vẻ như cái gì cũng không biết.
Các bạn học cũ ngồi ở đây không một ai nói lại Kê Từ, hôm nay hai người họ chẳng qua là nhân lúc Kê Từ tâm trạng tốt mới trêu anh đôi câu.
Kê Từ thấy hai người như thế cũng lười mở miệng, chỉ cười nhẹ rồi nhấp hớp rượu.
Đường Cảnh thấy Kê Từ lưu manh hôm nay không có hứng thú tính toán với gã, lập tức vỗ bụng chào hỏi giao lưu vòng đầu tiên.
Thành Việt cùng các bạn học bên này làm thơ thua đến là thảm, nhưng mấy bạn học kia không nhất định bắt cậu phải uống, chỉ là lúc đầu Thành Việt không biết trong bình là rượu nên uống hơi nhiều.
Bởi vậy dù sau đó không uống mấy nhưng đầu óc cậu đã bắt đầu chuếnh choáng.
Đầu óc Thành Việt mơ màng được Trần Tổng đỡ đi toilet, lúc hai người quay về chỗ ngồi đi ngang qua bục nhảy thì bị dòng người trong quán rượu tách nhau ra.
Thành Việt nỗ lúc lắc đầu cố gắng chen ra khỏi đám đông nhảy múa điên cuồng này, nhưng một giây sau đó bỗng dưng bị người nào kéo lấy.
Thành Việt kinh ngạc nhìn cô gái kéo cánh tay cậu, vội vã hô lớn: “Nhầm người rồi!”
Cô gái kia quay đầu nhìn cậu một cái, không biết nói gì trong miệng rồi cười cười kéo cậu tới giữa bục nhảy.
Thành Việt thấy tình hình không ổn thì muốn xoay người đi, nhưng chỉ trong nháy mắt, xung quanh cậu có bảy, tám cô gái vây cậu vào giữa.
Dù đi hướng nào cũng đều đụng phải người ta, nhất thời tay chân lúng túng không dám động đậy, chỉ có thể trợn mắt tìm bóng dáng Trần Tổng.
Trần Tổng bây giờ cũng đang tìm Thành Việt, tìm một vòng không thấy người liền cuống lên.
Cậu ta mang bạn học mới đi chơi không thể làm người ta lạc được, tìm một vòng nữa vẫn không thấy người, đúng lúc thấy Khương Cách Tử vừa ra khỏi phòng rửa tay thì kéo lấy nhỏ cùng đi tìm người.
Thị lực Khương Cách Tử tốt, xoay người đã thấy được Thành Việt bị một đám con gái ăn mặc thiếu vải vây quanh, chỉ tay hô lớn: “Đằng kia phải không!”
Trần Tổng lúc này cũng nhìn thấy, lập tức chửi thề một câu, đám con gái trên đó đều là người của quán bar này, cái bọn họ đang làm chính là hoạt động truyền thống trong bar, một đám con gái chọn một người nam bất kỳ, sau đó cởi quần áo người ta rồi vây quanh mà sờ mó.
Loại hoạt động này chỉ có vào ngày 15 mỗi tháng, phỏng chừng vì hôm nay quán bar này khai trương nên mới làm để hâm nóng nhiệt độ.
Trần Tổng nhìn Thành Việt bây giờ đang bị một đám người đẩy tới đẩy lui, đầu óc cuống lên, lập tức dẫn Khương Cách Tử đi ngược dòng người tới chỗ sàn nhảy.
“Uầy, nhìn trên sàn kìa, thằng nhóc nào vóc người đẹp phết, cặp chân dài kia, cái eo nhỏ kia.” Đường Cảnh nhìn nam sinh bị mấy cô gái dây dưa xung quanh trên sàn nhảy, rồi nghiêng đầu nhìn Kê Từ đang cúi đầu nhìn chằm chằm di động, cười khả ố, hắn biết Kê Từ xưa giờ giữ mình sạch đến độ hơi biến thái, nhưng hắn lại cố ý trêu chọc anh.
Đường Cảnh nhấp hớp rượu, nói: “Không phải ông thích loại hình này à? Có muốn gọi xuống tán gẫu chút không kìa.”
Kê Từ gửi tin nhắn bảo Thành Việt về nhà sớm rồi mới ngẩng đầu nhìn lên sàn nhảy.
Trên sàn có một nam sinh mặc sơ mi trắng, đội mũ lưỡi trai đen, hơi quen mắt.
Mí mắt Kê Từ giần giật, nhìn kỹ hơn, chờ sau khi thấy rõ thì vẻ mặt đen sì trong nháy mắt.
Đường Cảnh ngồi bên cạnh tràn đầy hưng phấn kích động: “Thích không hả! Thích thì mấy anh đây giúp ông một tay!”
Kê Từ lạnh mặt lấy di động gọi một cuộc cho Thành Việt, đầu kia điện thoại mãi không có người nhận rồi tự động ngắt kết nối.
Lúc mới đầu Thành Việt bị những cô gái này sờ mó còn cảm thấy không sao, tuy bị vây lại có hơi sốt ruột nhưng chỉ có thể từ chối bảo muốn đi xuống.
Nhưng Thành Việt đánh giá thấp mấy cô gái nhiệt tình này rồi, khi chiếc cúc áo thứ hai trên sơ mi cậu bị một cô gái tháo ra, cậu thực sự hoảng sợ.
Thành Việt ngăn được cái tay thứ nhất nhưng không ngăn được cái tay thứ hai, lúc áo sơ mi mặc trên người bị gió lùa vào thì sắc mặt cậu không giữ được bình tĩnh nữa.
Kê Từ bình tĩnh dựa vào ghế sa lông nhìn Thành Việt bị một đám con gái vây lại bắt đầu cởi quần áo, ánh mắt cũng lạnh đi.
Anh nhìn tin nhắn một tiếng trước Thành Việt bảo đi uống trà sữa, thực sự tức đến bật cười.
Không biết là ai nhéo lấy eo mình tận mấy cái, Thành Việt đau đến nỗi nhảy dựng, trong hốc mắt cũng rướm nước mắt sinh lý.
Hiện tại bởi cậu chuếnh choáng say, cảm giác xung quanh trái phải đều là người, vòng vo một lúc bị giọng nói của mấy cô gái vây quanh làm cho trước mắt đen thui.
Chuyện xảy ra trong một nốt nhạc, cậu không biết mình đá phải chân ai, tiếp đó ngã xuống đất.
Thành Việt theo bản năng chống tay xuống nhưng bàn tay bỗng tiếp xúc mạnh với mặt đất nên phát ra tiếng ‘rắc’, đau đến mức Thành Việt bật ra tiếng kêu.
Mà nhóm người vây quanh Thành Việt căn bản không biết cậu bị sao, tiếng nhạc trong trên sàn quá lớn, không gian lại tối mờ, còn có vài người dùng sức lôi kéo cậu dậy.
Thành Việt tức giận muốn đẩy người ra, bỗng trước mắt tối đi như có bóng người đứng chắn ngay trước mặt.
Không đợi Thành Việt kịp phản ứng thì xung quanh liên tiếp vang lên tiếng thét chói tai.
Trong nháy mắt bị người khiêng lên mất đi trọng lực, Thành Việt còn không quên mắng một tiếng ‘bà già nó’.
Mặt Kê Từ đen sì, toàn thân toát ra vẻ lại gần khắc chết với đám người vây quanh, che chở cho Thành Việt bị mình vác trên vai.
“Thả tôi xuống! Cmn ai vậy hả!” Thành Việt nôn nóng chửi hai câu “Thả tôi xuống! Bà già nó chứ!”
Kê Từ lạnh mặt nghe cậu mắng xong vỗ thật mạnh lên mông cậu một cái, trầm giọng bảo: “Câm miệng.”
Giọng nói u ám của đàn ông trực tiếp xuyên qua tầng tầng tiếng nhạc ầm ĩ và tiếng thét chói tai ở chung quanh truyền thẳng vào lỗ tai Thành Việt.
Thành Việt im lặng trong nháy mắt.
Cùng lúc lặng im với cậu còn có bốn người bên dưới ghế sa lông dài.
Biểu tình của Mục Giai và Nhậm Tinh quả thật là sợ hãi không thôi.
Chuyện xảy ra đối với họ cũng như họ chỉ vừa chớp mắt một cái mà Kê Từ đang ngồi bên cạnh đã xông lên sàn nhảy đoạt người về.
Những người đang ngồi đây đều là nhân viên nòng cốt kiên trì chính trực và công chính trong lực lượng tư pháp bảo vệ chính nghĩa của nhân dân.
Cơ mà ngay giờ phút này trong lòng họ người thì đang phỉ nhổ, người thì giả mù hận không thể tự chọt hỏng hai mắt mình.
Đường Cảnh trực tiếp bị tình huống này dọa cho rơi cả cốc rượu trên tay, nhìn Kê Từ vác người trên vai nhanh chóng bỏ đi, trợn mắt ngoạc mồm nhìn bóng lưng anh mà lẩm bẩm: “Một luật sư không mặc âu phục thì chẳng phải người nữa, nói vác đi là vác đi…”
Tác giả:Thành Việt: Hôm nay tên tôi là Đậu Nga