Thừa dịp Kê Từ đang lái xe, Thành Việt cẩn thận nhét tờ giấy kia vào túi quần, cậu không yên lòng hơi ngọ nguậy cái mông, ngồi nép qua một bên.
Trong ngực cậu đang ôm hũ tro của ba mẹ nên trọng tâm toàn thân không ổn lắm, đúng lúc xe rẽ vào một góc cua, cậu ngay lập tức bị ngã sang một bên.
Kê Từ một tay vịn vô lăng, tay kia nhanh chóng bộp lên đầu cậu một phát đẩy người trở lại, cả khuôn mặt đều là sự thiếu kiên nhẫn: “Tật xấu gì thế này hả.”
Thành Việt cũng biết vừa rồi có hơi nguy hiểm, chỉ có thể oan ức lấy tay sờ sờ chỗ vừa bị bộp, đỏ mặt tía tai cẩn thận ngồi lại.
Kê Từ lái xe vào sau tiểu khu nhà ba anh, giảm tốc đậu xe rồi nghiêng đầu liếc nhìn Thành Việt bên cạnh, hỏi: “Đầu không sao chứ?”
“Hơ…” Thành Việt mệt rã rời mới vừa híp mắt, nghe anh nói thì lập tức ngồi thẳng, mà nghĩ không ra anh vừa hỏi gì, không dám hỏi lại, chỉ có thể ngồi yên nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đánh ngu luôn rồi à?” Kê Từ dừng xe lại, quay sang nhìn kỹ cậu.
Trên đầu cũng không có gì, nhưng cái bộp đầu vừa rồi thực sự rất vang.
“Sao…có chuyện gì…”Thành Việt nuốt nước miếng, co rụt cả người về sau vì bị anh dọa sợ.
“Không có gì, xuống xe đi, không phải đói bụng rồi sao.” Kê Từ thấy cậu không sao thì không nói gì thêm, anh đẩy cửa ra xuống xe.
Thành Việt nghiêng đầu nhìn ra trước cửa sổ, thấy có mấy cụ ông cụ bà bên cạnh chiếc bàn bày đầy quân cờ tướng, cùng mấy đứa bé chạy lung tung khắp sân.
Kê Từ dỡ các vali hành lý sau cốp xe xuống, thấy người ngồi trong xe vẫn không có động tĩnh, anh chau mày đẩy vali tới mở cửa xe bên cạnh, gõ gõ lên cửa sổ xe: “Xuống xe.”
“Đây là đâu?” Thành Việt nhìn thấy tay anh cầm vali “Nhà chú hả?”
“Coi như là vậy.” Kê Từ hờ hững trả lời, đưa tay chỉ sau cửa xe “Nhóc tự mang cái vali còn lại xuống.”
Thành Việt đi qua lấy vali xuống, hao gần hết sức mà xách theo, một tay ôm hũ ngọc có chút mỏi nhừ, mới đỡ mệt hơn thì đã thấy Kê Từ đẩy vali đằng trước sắp bước đi xa, cậu không thể làm gì hơn mà đuổi theo sát tới, vừa chạy chậm tới vừa hỏi một câu: “Sao mà xem như là vậy chứ! Đây xem như là nhà chú vậy là có phải nhà chú hay không!”
“Kê Từ!” —
“Ba.” Kê Từ gọi một tiếng.
“Xách gì trên tay thế?” Kê Sơn vươn tay muốn xách hộ anh thì Kê Từ lại tránh đi.
');}“Con mang cho người một nhóc con.” Kê Từ nghĩ nghĩ trong đầu, anh nghiêng đầu nhìn Thành Việt đang mất sức kéo vali ở đằng xa, không biết nên giải thích chuyện này thế nào mới ổn.
Chuyện Kha Mâu bỏ trốn cùng đàn ông đã tổn thương ba mẹ anh sâu sắc, nhưng suy cho cùng vẫn là đứa con gái nuôi mấy năm rồi, nói tình cảm ít là giả, nếu cứ nói huỵch toẹt là cô đã chết, anh sợ ông cụ không thể chịu nổi.
“Nhóc con?” Kê Sơn giật mình trừng hai mắt “Mi sao lại hiếm lạ con gái rồi? Làm người ta to bụng…”
“Ba, con là loại người như vậy à.” Kê Từ hơi bất đắc dĩ nói, anh nghiên đầu nhìn Thành Việt đã tới nơi, bảo cậu: “Chào ông ngoại đi.”
“Hả?” Thành Việt ngẩn người, nhưng sau đó lại ngoan ngoãn hơi cúi mình chào một tiếng ông ngoại.
“Ô tốt lắm tốt lắm, chào cháu.” Kê Sơn nói rồi lại gần muốn lấy vali từ tay Thành Việt qua.
“Đừng đừng, cháu tự xách được ạ.” Thành Việt đỏ mặt, nghiêng người né tránh.
“Đây là ba tôi.” Kê Từ nói với Thành Việt.
“À.” Thành Việt nháy mắt một cái không biết nói gì tiếp.
Từ nhỏ đến lớn cậu không có kinh nghiệm tiếp xúc với người già, bây giờ lại có một ông cụ cười thân thiết nhìn cậu, khiến đôi mắt Thành Việt không biết nên đặt đâu mới lễ phép.
Hay là cười lại, nhưng mà nhìn ngu lắm, thôi không cười, cơ mà cứ như không biết lễ phép ấy.
“Vào nhà đi, vào nhà trước đi.” Kê Sơn cười híp mắt ôm lấy Thành Việt đi vào cửa tiểu khu.
Chính ông cũng không hiểu tại sao vừa nhìn thằng bé này lại cảm thấy thân thiết, chắc là có duyên.
Sau khi lên lầu, Kê Sơn vừa định lôi kéo thằng bé lại hỏi han một chút thì đã bị Kê Từ mời vào thư phòng.
Thành Việt ôm hũ tro ba mẹ cậu, dè dặt ngồi trên sofa đánh giá khắp căn nhà.
Nhà tuy rằng không lớn nhưng rất sạch sẽ, khoảng sân nhỏ trước phòng khách có treo bốn năm chiếc lồng chim, chim nhỏ đang hót ríu ra ríu rít.
Thành Việt nhìn tách trà trên khay trà, rồi cúi đầu nhìn tầng màu sắc rực rỡ trên da ghế sofa, lại nhìn chiếc tivi kiểu cũ đặt trong tủ kính ở phía trước, bỗng dưng thở dài.
Có lẽ nhận người rồi lại không nỡ đi.
Đương lúc Thành Việt muốn ra bên kia ban công chọc ghẹo mấy con chim thì cửa thư phòng mở ra.
Kê Từ ra ngoài trước tiên, liếc nhìn Thành Việt một cái, sau đó cầm lấy áo khoác đặt trên ghế sofa.
Kê Sơn bước ra sau, nhìn thấy cậu thì thở dài một hơi, muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời, cuối cùng cầm lấy tay cậu, ôm cậu vào ngực rồi dùng sức vỗ vỗ lên lưng cậu.
Khuôn mặt Thành Việt tràn đầy vẻ lúng túng, hoàn toàn chưa kịp phản ứng được chuyện gì xảy ra, một giây sau ông lão lại dùng giọng nói khàn khàn trung khí mười phần ghé vào lỗ tai cậu: “Không có chuyện gì cả! Ông ngoại nuôi cháu! Có ông ngoại đây!”
Thân thể cứng đờ của Thành Việt chậm rãi thả lỏng, giơ tay ôm lại ông lão trước mặt.
“Con người đều phải học cách tự gánh vác, không có gì ghê gớm cả!” viền mắt Kê Sơn cũng đỏ lên.
“Được rồi ba à, ngài phải cẩn thận tim mình nữa.” Kê Từ kéo ba anh ra, tay vỗ trên bả vai Thành Việt một cái “Nhóc trước tiên ở đây với ba tôi, có vấn đề gọi điện thoại cho tôi, cho tôi số di động.”
Thành Việt cúi đầu móc di động trong túi quần ra.
Kê Từ nhíu mày nhìn cậu, cảm giác có chỗ nào đó sai sai nhưng không nói rõ được là gì, suy nghĩ một chút chỉ có thể nhập số di động của mình vào điện thoại cậu trước: “Tôi còn có việc, nhóc ăn cơm với cha tôi đi.”
Thành Việt nhận lại điện thoại rồi gật đầu, nhìn một dãy số mới và một ghi chú trên màn hình.Kê TừCậu nhìn phía trước hai chữ này rồi suy nghĩ thật lâu, vẫn không đoán ra hai chữ này đọc thế nào.
Tốt nghiệp tiểu học xong cậu đã được đưa tới mỹ học tập, nói chuyện hằng ngày bằng tiếng Trung thì không có vấn đề gì, nhưng một khi nhìn chữ viết thì hai mắt liền tối thui, nhìn thấy toàn là sao ***.
Đến khi Kê Từ đem cửa đóng lại vang lên tiếng cụp thì Thành Việt mới dời mắt khỏi điện thoại.
Kê Sơn cũng đúng lúc bưng cơm đi ra từ phòng bếp, cười nói với Thành Việt: “Nhanh nhanh, mướp đắng xào chuối tiêu, tốt cho phổi!”
“…” Thành Việt nuốt nước miếng một cái, cẩn thận từng li từng tí bước qua.
Cơm nước xong Thành Việt sờ sờ bụng nhỏ của mình trong sợ hãi, bàn cơm kỳ quái vừa rồi là cậu nhìn ông cụ mới miễng cưỡng ăn vào.
Cho nên bây giờ Thành Việt đang thấp thỏm dè chừng cái bụng mình đột nhiên có phản ứng hóa học gì đó rồi bỗng phát nổ.
“Thành Thành à qua đây!” Kê Sơn ở ban công gọi cậu tới.
Thành Việt nghe ông lão gọi tên cúng cơm của cậu thì con mắt cũng sắp nhảy khỏi tròng, cậu không hiểu sau khi ăn cơm xong vì sao tên cậu từ Thành Việt lại chuyển sang Thành Thành.
Mặc dù trong lòng cảm giác như đang dỗ trẻ nhỏ nhưng Thành Việt vẫn đứng dây, sờ sờ khóe môi đáp một tiếng: “Dạ!”
Kê Sơn thấy cậu đi tới, cười chỉ vào con chim nhỏ trong lồng gỗ tinh xảo: “Cháu thấy con chim này thế nào?”
“Rất lanh lợi ạ.” Thành Việt đưa ngón tay vào khe hở lồng chim chọt chọt ngực con chim nhỏ bụ bẫm. Hãy tìm đọc trang chính ở * TrùmTruyện .OR G *
“Đúng rồi, ta nói cháu nghe, chim của ông ngoại đây…”
Một già một trẻ cùng chơi chim cho tới khi sắc trời dần muộn, Kê Sơn giục Thành Việt đi tắm rửa.
Thành Việt tắm xong lười lau khô tóc, trực tiếp ngã ra giường, trợn tròn mắt nhìn trần nhà.
Thành Việt nghĩ cậu không thể tiếp tục thế này, cậu không muốn ở đây.
Cậu đã 17 rồi, dựa vào một ông lão nuôi thì sao coi cho được.
Lúc còn ở Mỹ, mẹ cậu sẽ gửi tiền cho cậu đúng hạn hằng tháng, tiền còn dư trong thẻ vẫn có thể sống được nếu mình dùng ít lại.
Thành Việt tự nhận cậu không phải phế vật không có tay chân, cậu có thể tay làm hàm nhai, có thể nuôi sống chính mình.
Nằm trên giường suy tư một giờ đồng hồ, Thành Việt đưa ra một quyết định.
Cậu phải quay trở về Mỹ.
Không chỉ bạn bè cậu đều ở bên kia, trường học bên kia cậu cũng chỉ xin nghỉ phép ngắn hạn, xin nghỉ là để trở về mẹ sẽ tổ chức sinh nhật cậu, ai ngờ trở về rồi cậu lại trực tiếp làm lễ tang cho mẹ.
Cuộc đời thật khốn nạn.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Thành Việt bật người dậy ngay, đem bốn cái vali trong phòng toàn bộ mở ra hết.
Cậu lấy một cái balo màu sắc sặc sỡ trong vali ra, rồi chọn bừa một bộ quần áo trong vali, tiếp đó cất tất cả tiền mặt vào balo.
Những thứ khác cậu lười lấy, cậu cũng không muốn mang theo nhiều thứ như vậy nữa.
Chủ yếu nhất chính là ông cụ phòng cách vách chắc chắn sẽ không cho cậu đi, cho nên Thành Việt quyết định lặng lẽ đánh bài chuồn.
Thành Việt nằm trên giường tròn mắt đợi báo thức của điện thoại di động.
Đồng hồ báo thức đặt lúc 4 giờ, cậu trốn đi lúc 4 giờ, đó là thời điểm mà con người ngủ sâu nhất.
Trong phòng không bật đèn, Thành Việt nhắm hai mắt lại, nghe tiếng chim kêu thi thoảng ngoài ban công.
Không biết qua bao lâu, điện thoại trong túi khẽ vang lên, Thành Việt mở mắt ra, nhẹ nhàng ngồi dậy nhảy khỏi giường, tay ôm balo đặt ở chân giường, sau đó đội mũ lưỡi chai lên đầu, một tay ôm chắc ba mẹ* cậu.
(ý là hũ tro nhưng tui vẫn để là ba mẹ vì tình cảm của A Việt dành cho ba mẹ)
Cậu dùng tay kia đẩy cửa phòng ra, chân bước nhẹ nhàng như một chú mèo bước ra ngoài.
Chờ khi cửa lớn rắc một tiếng đóng lại, Thành Việt gần như nín thở, đợi sau một phút ngoài tiếng chim hót thì không có tiếng động nào khác cậu mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi theo cầu thang đi thẳng xuống.
———————————————————————————————–
Kê Từ thích hoàn thành công việc trong thời gian do chính anh đặt ra, cha anh từng nói anh hận không thể lấy thời khóa biểu đóng khung lên trên người mình.
Anh thức dậy đúng 6 giờ mỗi ngày, rửa mặt xong xuôi thì chạy bộ vài vòng quanh tiểu khu, đúng 6 giờ rưỡi về nhà tắm rửa ăn sáng.
Hôm nay anh mới chạy được một nửa vòng thứ 3 thì di động trong túi liền vang lên.
Kê Từ thả chậm tốc độ, khi móc di động ra thấy rõ người gọi thì hơi kinh ngạc.
Cha anh gọi điện thoại tới.
Lúc cha anh còn làm giáo viên thì tầm 6 giờ hơn sẽ thức dậy, mà những năm qua sau khi về hưu đều kiên trì 8 giờ mới xuống giường, 8 giờ rưỡi mang chim đi dạo ở nơi yên tĩnh.
Ông cụ lại gọi cho anh vào giờ này…
Kê Từ gần như là theo bản năng nghĩ ngay rằng, chắc chắc con gấu nhỏ mà anh vứt cho cha anh đã gây ra chuyện gì rồi.
Anh vừa nhấn nút nhận cuộc gọi đã nghe thấy âm thanh gần như là gào thét của ba anh.
“Kê Từ!”Kê Sơn nghe thấy đầu dây bên kia đã thông thì ngay lập tức gọi một tiếng, thanh âm lộ ra sự nôn nóng “Thằng bé Thành Thành kia bỏ trốn rồi! Ta đi xuống hỏi mọi người một vòng đều nói không thấy! Nhất định là nửa đêm lén lút chạy đi rồi! Hành lý cái gì cũng không mang, thằng bé còn để cho ta một lá thư, nói nó sẽ quay về Mỹ!”
Tác giả có lời muốn nói: Thành Việt: emoji chuồn chuồn