“…Ngốc.” Kê Từ nhìn người trước mặt vẫn còn ngửa đầu không nhúc nhích, buồn cười thở dài “Đừng ngẩng cổ nữa.”
…A, Thành Việt ngơ ngác, gục đầu xuống thật mạnh.
“Lên nhà thôi.” Kê Từ nắm tay cậu dắt người vào trong, quay đầu nhìn Bạch Trinh không xa cách đó mắt không chớp nhìn về hướng này.
Bạch Trinh nắm chặt túi quà, cả người cứng ngắc, hô hấp cũng dừng lại, hắn không thể tin điều mình vừa chứng kiến.
Người đàn ông đó không phải cậu Thành Việt sao?
Vậy tại sao lại hôn Thành Việt, dù chỉ là nụ hôn lên má.
Nhưng tính xâm lược và bảo vệ lãnh địa của nam giới trong ánh nhìn của người kia khiến hắn không thể không bắt đầu hoài nghi có phải vừa rồi mình hoa mắt không.
Lúc đi ra ngoài Bạch Trinh vẫn còn nghĩ về chuyện này, tinh thần hoảng hốt, quẹo qua một ngã rẽ.
Một tiếng phanh gấp đột ngột truyền vào tai hắn, kèm theo tiếng gió là mình bị ngã mạnh xuống đất.
“Ôi…” Đoạn Trường Thịnh hoảng hốt nắm vô lăng, nhìn đầu người phía trước ngã dưới đất không dậy nổi thì toát mồ hôi lạnh, vội vã mở cửa xuống xe.
Anh đi tới bên người bị ngã, định nói gì đó thì người nọ chậm rãi bò dậy.
“Đệt… thắng xe tốt thế, bảo trì ở đâu vậy?” Bạch Trinh vừa mắng vừa vỗ vỗ chân mình, cà nhắc đứng dậy, đợi thấy rõ người đụng phải mình thì kinh ngạc: “Sao lại là chú?”
“Là cậu?” Đoạn Trường Thịnh cũng kinh ngạc, nhưng rất nhanh vươn tay đỡ người “Cậu không sao chứ? Đi đường sao không nhìn xe?”
“Không liên quan đến chú.” Bạch Trinh vùng khỏi tay anh, cất bước đi về trước.
“Này…” Đoạn Trường Thịnh thấy cậu bước đi khập khễnh, nhíu mày bước theo kéo lấy cậu ta “Có phải chân bị đụng không, tôi đưa cậu…”
Trên đùi Bạch Trinh vô cùng đau, trong đầu còn hỗn loạn, bây giờ bị người này nói nói bên tai trong lòng hệt như nổi lửa, trở tay vặn ngược lại cánh tay Đoạn Trường Thịnh đang kéo cậu ta, đặt người lên đầu xe, cắn răng nhả ra từng chữ “Tôi bảo! Tôi không sao!”
Đoạn Trường Thịnh quả thực tức muốn hộc máu, thằng nhóc này lần trước bẻ tay anh, lần này lại bẻ, giới trẻ bây giờ sao lại bạo lực như vậy, bạo lực thì cũng thôi đi sao ngay cả sức cũng lớn đến thế…
“Được! Cậu không việc gì! Con mẹ nó cậu buông tôi ra!” Đoạn Trường Thịnh giãy dụa mà giãy không ra, rốt cục không nhịn được rống lên.
Bạch Trinh cau mày buông lỏng tay.
Đoạn Trường Thịnh tức anh ách, ghé người vào cửa sổ xe lấy tài liệu mà Đường Cảnh muốn anh giao cho Kê Từ, lại nhìn Bạch Trinh chân rõ ràng không đứng vững thì không đành lòng “Cậu chờ ở đây, tôi đi đưa tài liệu, rồi đưa cậu đến bệnh viện.”
“Chờ bà già chú…” cơn bực tức lúc đầu của Bạch Trinh không kiềm chế được, nhìn dáng vẻ Đoạn Trường Thịnh đĩnh đạc đường hoàng chạy về khu chung cư kia thì tức tối đá lên lốp xe.
Đá xong còn lảo đảo một cái, chân đau đứng không vững đặt mông ngồi trên đất.
');}Mặt mũi Bạch Trinh đen sì, chậm rãi đứng dậy định đi, xương cổ chân nhói lên khiến cậu ta nhíu nhíu mày đi tới chiếc Magotan bên cạnh, do dự mồi hồi vươn tay kéo cửa xe ra.
Đệch.
Sao người này xuống xe lại không đóng cửa.
Cho đến lúc về nhà cả người Thành Việt vẫn luôn hốt hoảng không rõ nguyên do, bị Kê Từ đè xuống ghế sô pha nhéo mông một cái mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
“Làm bài tập đi.” Kê Từ vỗ vỗ cái mông cậu, điện thoại trong túi vang lên.
Thành Việt tay chân lanh lẹ móc điện thoại di động trong túi anh ra.
Vừa thấy người gọi thì nụ cười trên mặt liền biến mất.
Là Đoạn Trường Thịnh gọi tới.
Thành Việt không ghét hắn, chỉ là một khi Đoạn Trường Thịnh xuất hiện, cậu sẽ cảm thấy bất an, phản ứng căng thẳng quá mức mãnh liệt, Thành Việt thực ra tự ý thức được, trước đó cậu đã mơ hồ đoán có phải mình có vấn đề gì không, nhưng tuyệt đối không thể để cho Kê Từ phát hiện vấn đề này.
Thật đáng sợ, không phải là cậu có bệnh tâm thần gì đó trong người chứ.
“Ai thế?” hai tay Kê Từ chống bên đầu cậu, cười hỏi.
Thành Việt ép mình đè xuống thứ cảm giác khủng hoảng trong lòng ấy, đưa điện thoại di động qua.
Kê Từ cầm di động liếc mắt nhìn người gọi, nhận máy, mở loa ngoài.
“Này, Đường Cảnh nhờ tôi giao văn kiện, tôi đưa cho cô gái dưới quầy lễ tân chung cư của cậu rồi, cậu tự xuống lấy, tôi có chuyện gấp cúp máy đây.”
Kê Từ há miệng, nửa chữ cũng đều chưa phun ra, đầu dây bên kia đã ngắt máy.
Thành Việt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi xuống dưới lấy văn kiện lên.” Kê Từ đứng dậy khỏi sô pha, vừa chuẩn bị đi đã bị Thành Việt kéo lại “Sao thế?”
Thành Việt nhìn anh, lo lắng anh xuống một mình.
Kê Từ sao lại không biết cậu đang nghĩ gì, nắm chặt lại tay cậu, dắt người xuống lầu nhận văn kiện.
Kê Từ ngồi trên sô pha lật xe tập hồ sơ xem như là phần sau cùng, triệt để thở ra một hơi, lần này ván đã đóng thuyền, mộ phần của lTống Nghi chắc chắn nằm trong ngục giam.
Thành Việt cũng cầm hồ sơ xem, xem xong thì sững sờ.
Trên hồ sơ là tên bệnh viện ở thành phố này cùng bác sĩ y tá và loại hình hỏa táng ở bệnh viện đó, cậu duỗi tay chỉ vào văn kiện nghiêng đầu nhìn Kê Từ.
“Còn nhớ trước đây em nói với tôi, rằng khi tới bệnh viện em nhận được một hũ tro không?” Kê Từ nhìn tư liệu trên giấy, âm thanh thấp xuống “Bệnh viện không có quyền trực tiếp hỏa táng thi thể dưới tình huống chưa có sự đồng ý của người nhà, tôi thăm dò chuyện qua tay các bác sĩ y tá khi đó, phát hiện người ký nhận thi thể là một họ hàng xa của ba em, sau đó còn tra được ghi chép chuyển khoản ngân hàng, phát hiện ra trợ lý Lương Tư Nguy gửi cho người đó một khoản tiền.”
Thành Việt nặn nặn lòng bàn tay, quay đầu liếc nhìn phòng mình, hũ tro ba mẹ đặt trong phòng cậu.
Đột nhiên cảm thấy mình thật ngu, lúc đó ôm hũ tro ra từ bệnh viện tuy rằng cảm thấy không đúng, nhưng vốn không nghĩ đến chuyện khác, ôm hũ tro khóc một trận sau đó quay về nhà mình.
Về nhà lại phát hiện nhà bị người ta lấy, cậu càng không có thời gian nghĩ những chuyện này có gì không ổn.
Nhưng may sao, cậu gặp Kê Từ.
Kê Từ nắm chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi của cậu, giải thích tiếp.
“Nhưng số tiền đó được chuyển đến trước một tuần ba mẹ em gặp chuyện, thời gian này cũng đủ nói rõ, toàn bộ đều là cố ý sắp đặt, tôi cũng đã lập tức đi thăm dò video giao thông.” Kê Từ tỉ mỉ quan sát cảm xúc của Thành Việt “Trong video giao thông ba em lái xe đụng phải một chiếc xe tải, tuy không có bất kỳ điểm nghi hoặc nào trong băng ghi hình nhưng chúng ta có phần ghi chép chuyển khoản này, nói cách khác, Lương Tư Nguy có động cơ thuê người giết hại ba mẹ em, cái này phải giao cho bên chuyên môn đi lập án điều tra chấp pháp.”
Thành Việt nghe rõ xong gật gật đầu, tâm trạng không quá tốt, cậu không chấp nhận được ba mẹ mình từ bị tai nạn giao thông biến thành… bị giết.
Dù khả năng này rất lớn.
Kê Từ nhìn sắc mặt Thành Việt, đột nhiên hối hận mình nói những việc này cho Thành Việt, tuy cậu có quyền biết sự thật.
Thành Việt còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã bị Kê Từ ôm dậy khỏi sô pha, cứ thế khiêng vào nhà bếp.
“Hôm nay dạy em nấu ăn.” Kê Từ muốn cố hết sức dời đi sự chú ý của Thành Việt.
Thành Việt nháy mắt một cái, lập tức thấy hứng thú.
Kê Từ thấy cậu có hứng, lập tức mở miệng: “Muốn học làm món gì? Tôi đều có thể dạy cho em.”
Thành Việt nghe vậy mắt sáng rực, cầm điện thoại di động của Kê Từ gõ ra ba chữ, đưa tới.
Kê Từ lộ ra vẻ mặt có thể nắm chắc, sau khi nhìn rõ ba chữ kia thì biểu cảm cũng sụp đổ.
[phật khiêutường]
Phật nhảy tường (tiếng Trung: 佛跳墙; bính âm: fó tiào qiáng, Hán-Việt: Phật khiêu tường), là một loại xúp trong ẩm thực Phúc Kiến. Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên (聚春园) ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế. Trịnh Thuần Phát vốn là một đầu bếp trong phủ của một quan cấp cao ở địa phương. Kể từ khi món ăn được tạo ra vào thời Nhà Thanh (1644–1912), nó đã trở thành một cao lương mỹ vị của ẩm thực Trung Hoa bởi mùi vị đa dạng, sử dụng nhiều nguyên liệu cao cấp và đặc biệt là cách thức chế biến. Tên của món ăn ám chỉ đến khả năng các nhà sư trường chay ở chùa cũng phải nhảy qua tường tìm đến để ngã mặn vì nó. Món xúp Phật nhảy tường chứa nhiều protein và canxi.
Những lo ngại về thủy sản bền vững và việc bảo vệ loài cá mập đã giới hạn việc tiêu thụ và cung cấp món xúp này.
Kê Từ: “…”
Kê Từ trầm mặc nhìn ba chữ trên điện thoại di động một hồi, sảng khoái nói “Được, nhưng hôm nay chúng ta học trứng xào cà chua trước đã.”
Thành Việt: “…”
Thành Việt dẩu môi tỏ vẻ khinh thường, nhưng khi Kê Từ dạy cậu đánh trứng vẫn rất có hứng thú.
Sau vài ngày học đánh trứng gà, Thành Việt rốt cục cũng học xong gọt cà chua…
Tối đó Thành Việt xào cà chua trứng bưng lên bàn, nụ cười trên mặt nở rộ, nhìn rất ngốc.
“Có thể ăn không?” Kê Từ không xác định, dùng đũa gắp một miếng cà chua đen đen.
Thành Việt tràn đầy phấn khởi gật gật đầu.
Kê Từ cắn một miếng xong kêu thành tiếng, rồi ngay sau đó làm bộ đau đớn ôm bụng.
Thành Việt trợn to hai mắt vội vã dìu anh, môi mở ra khép lại gọi tên Kê Từ, nhưng vẫn không phát ra âm thanh.
Mấy ngày nay Kê Từ vẫn luôn dùng các loại biện pháp muốn khiến Thành Việt mở miệng nói chuyện, dù chỉ một chữ.
Kê Từ đứng lên nhéo má cậu, bất đắc dĩ mở miệng hỏi: “Sao vẫn không nói được thế? Không phải trở thành nhóc câm thật chứ.”
Thành Việt há mồm, trên mặt chợt lóe mờ mịt và không biết làm sao, nhưng vẫn cười cười, muốn Kê Từ đừng lo.
“Đi gặp bác sĩ tâm lý được không?” Kê Từ hỏi.
Nụ cười trên mặt Thành Việt cứng đờ, cậu không muốn gặp bác sĩ tâm lý.
“Sao vậy?” Kê Từ nhận ra Thành Việt không ổn.
Anh cảm giác được Thành Việt không tình nguyện, thậm chí có phần chống cự bác sĩ tâm lý.
Thành Việt lắc lắc đầu, cúi đầu không nói gì.
Kê Từ im lặng nhìn Thành Việt một đỗi lâu, cuối cùng kể lại tình huống này với Tống Nghi.
Tống Nghi cũng sững sốt, cuối cùng chỉ nói: “Đừng ép cậu bé.”
Kê Từ lo lắng tình trạng Thành Việt nói không ra tiếng trở nên ngày càng nghiêm trọng, suy nghĩ một lúc, đề nghị “Có thể hẹn ra ngoài ăn cơm giống lần trước không? Không nói rõ thân phận ra?”
“Không được.” Tống Nghi từ chối “Quá trình này không phải tôi nói đôi ba câu với cậu bé là hóa giải được, nó phải tự đối mặt với chính mình, nhất định phải thả lỏng bản thân, việc này cũng tương tự như một tòa thành tràn đầy bệnh dịch, tôi là thần y, nhưng chỉ cần cánh cổng thành không mở, dù cho trên tay tôi có thuốc trị ôn dịch, tôi cũng không vào được.”
Kê Từ nghe được đáp án như vậy chỉ có thể để mặc mọi chuyện tự nhiên.
Bởi vì không cần đến lớp, nhiệm vụ hằng ngày của Thành Việt chỉ là một ngày dùng 5 tiếng đồng hồ vẽ vời.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái liền tới ngày mở phiên tòa xét xử tội Lương Tư Nguy mưu sát vì tư lợi.
Hôm nay Thành Việt đã dậy từ rất sớm.
“Đừng lo.” Kê Từ sờ lên tóc cậu.
Tuy Kê Từ mang Thành Việt đến phiên tòa, nhưng anh không muốn để Thành Việt nhìn thấy Lương Tư Nguy hoặc Đàm Mẫn Mẫn.
Thế nên anh để Thành Việt ở phòng nghỉ, bảo Đường Cảnh sang với cậu, mới hơi không yên tâm rời đi.
Thời gian qua một hai tiếng trôi qua, lòng bàn tay Thành Việt bắt đầu đổ mồ hôi, chính cậu bắt đầu không khống chế được suy nghĩ, có khi nào Kê Từ sẽ thua hay không.
Một khi ý nghĩ này xuất hiện, sẽ bị cậu nhanh chóng bác bỏ, vì Kê Từ xưa nay chưa từng thua.
Nhưng theo thời gian trôi qua ngày càng dài, Thành Việt đứng dậy khỏi ghế đi vòng quanh phòng nghỉ, Đường Cảnh thở dài một hơi, lại giải thích lần nữa “Việt Việt à, ngài có thể đừng xoay vòng vòng nữa không, trước mắt chú mọc sao luôn rồi, án kiện thế này đều là nửa ngày đến một ngày, lâu hơn cũng có, tuy luật sư Kê của chúng ta thiên phú dị bẩm, chính là gia cát lượng thời hiện đại khẩu chiến quần nho, nhưng cũng phải tốn không ít thời gian, cháu đừng lo.”
Thành Việt dừng bước chân, nhíu mày, lại sợ Đường Cảnh phát hiện mình không bình thường, ép chính mình ngồi xuống, phía sau lưng ngày càng toát nhiều mồ hôi.
Bây giờ cậu không còn lo về vụ án nữa, cậu đã không nhìn thấy Kê Từ thời gian rất dài rồi.
Ngay khi trước mắt Thành Việt bắt đầu mơ hồ biến thành màu đen.
Cửa phòng nghỉ đột nhiên bị đẩy từ bên ngoài, Thành Việt thở mạnh ra đứng bật dậy, gần như là chạy ào tới chỗ Kê Từ đang khóe môi cong cong.
Kê Từ lập tức ôm lấy cậu, âm thanh trầm trầm ghé vào lỗ tai cậu cười hỏi: “Vui à?”
Thành Việt gật đầu, lúm đồng tiền bên má cũng sâu hơn.
Kê Từ không nghe thấy tiếng nói như đã nghĩ, bất đắc dĩ nhắm mắt lại sau đó buông Thành Việt ra.
Thành Việt vẫn cười, thậm chí có chút mất khống chế ôm ghì lấy cổ Kê Từ.
Vẻ mặt Kê Từ lại ảm đạm đi từng chút, ánh mắt nhìn Thành Việt mang theo do dự và tự trách “Thành Việt, chúng ta đi gặp bác sĩ đi.”
Tay Thành Việt ôm anh cứng đờ, sau đó chậm rãi buông lỏng.
Cậu biết vừa rồi Kê Từ mong đợi điều gì ở mình nhưng cậu không nói ra được, cổ họng dường như không còn thuộc về mình nữa, cậu có thể cảm nhận được, nhưng chưa thể tìm được chìa khóa mở ra cánh cửa này.
Chính mình sợ, sợ đến nỗi nửa đêm đều giật mình tỉnh giấc, sợ sau này mình không nói được nữa, mỗi ngày đi tắm đều đứng trước gương cố gắng há miệng a a a như thằng ngốc.
Thành Việt sợ, bất cứ ai cũng không muốn trở thành người câm.
Nhưng khiến cậu càng sợ hơn chính là Kê Từ biết tinh thần cậu không ổn, tuy Thành Việt không xác định được có phải mình có vấn đề thật không, nhưng cậu có thể khẳng định mình không giống người bình thường.
Nên khi Kê Từ nói ra câu này cậu chỉ đành trầm mặc.
Thành Việt không muốn đi gặp bác sĩ, cậu sợ hãi.