“Thành Việt…” âm thanh Kê Từ có phần thấp xuống.
“…Chuyện gì.” Thành Việt bây giờ không muốn nghe Kê Từ nói chuyện.
Kê Từ nhíu chặt chân mày nhìn hình phản chiếu trên cửa sổ của Thành Việt, đau lòng không thôi “Nhóc…”
“Tôi đi… mua chai nước.” giọng Thành Việt nghẹn ngào cắt ngang lời Kê Từ, mặt không biểu tình quay sang, chỉ có viền mắt còn đỏ.
“Nhóc nghe tôi…” Kê Từ còn chưa nói xong câu đã thấy động tác Thành Việt nhanh chóng mở cửa xe, nhảy xuống.
Kê Từ vội vã đẩy cửa xuống cùng, vừa xuống xe đã thấy Thành Việt đi về trước một đoạn ngắn và một chiếc xe đạp điện chạy về hướng Thành Việt.
Thành Việt cúi đầu bước nhanh, sắp đụng phải.
“Thành Việt!” đôi mắt Kê Từ đỏ lên, đang muốn xông lên kéo người lại bỗng đầu óc mê muội một trận.
Thành Việt nghe thấy âm thanh còn chưa kịp quay đầu đã thấy chiếc xe điện thắng gấp cách chân mình chẳng bao nhiêu.
Cô gái đi xe đạp điện cũng hoảng sợ ra mặt, liều mạng vỗ ngực.
Thành Việt ngược lại không bị dọa, cậu quay đầu định nói với Kê Từ không sao, đã thấy Kê Từ cách đó không xa một tay chống lên mui xe, cả người thoát lực chậm rãi quỳ xuống.
Thành Việt bị dọa đến sải chân phóng tới, vội vã đỡ lấy người “Kê Từ! Kê Từ!”
Kê Từ được Thành Việt đỡ, tốt xấu cũng mượn lực đứng dậy được, nhưng trước mắt vẫn còn hoa.
Thành Việt thấy Kê Từ vẫn không lên tiếng, sợ đến nỗi âm thanh run rẩy, nước mắt liền chảy “Kê Từ… chú đừng làm tôi sợ…”
Kê Từ chờ cơn choáng kia hòa hoãn, thấy Thành Việt vừa ôm mình vừa khóc thấy đau lòng xen lẫn buồn cười “Khóc cái gì, tôi chỉ chóng mặt một chút.”
Thành Việt thấy anh rốt cục mở miệng nói chuyện, nước mắt rơi càng dữ “Chú làm tôi sợ muốn chết!”
“Tôi không sao.” Kê Từ ôm lấy cậu, nhẹ nhàng an ủi.
Thành Việt khóc như vậy không chỉ đơn thuần là lo lắng Kê Từ, nhiều hơn là vì trạng thái những ngày qua.
Thành Việt bình thường ngớ ngẩn, vô tư, nhưng đối với người chung quanh cảm xúc thực ra rất nhạy cảm, những ngày qua anh chỉ lo điều chỉnh mình, nhưng Thành Việt chắc chắn chú ý tới anh không chỉ một ít.
Trong lòng Kê Từ rõ ràng, nhưng anh không có bất cứ cách nào thay đổi tình huống hiện tại này.
Thành Việt khóc xong giơ tay lau mặt một cái, khịt khịt mũi, ngượng ngùng cúi đầu không lên tiếng.
Bị Kê Từ đỡ xe xém té xỉu dọa sợ là chuyện trong phút chốc.
Loại thái độ đột nhiên của Kê Từ hôm nay cũng dọa Thành Việt sợ, lòng cậu đang tràn đầy vui mừng thản nhiên đồng thời hưởng thụ mong đợi quan hệ của mình và Kê Từ chuyển biến, đánh chết cũng không nghĩ ra lại phát sinh tình huống như thế.
Cậu không nghĩ ra Kê Từ sẽ nói với mình điều gì, mà ngay cả bộ dáng Kê Từ những ngày qua, cũng nói cho cậu biết chắc chắn không có kết quả gì tốt đẹp.
“Ngẩng đầu lên.” Kê Từ sờ sờ tai cậu, thấy cậu không ngẩng đầu liền nắm cằm ép người ngước lên “Lúc nãy có bị đụng trúng không?”
Thành Việt ngẩng đầu nhìn anh, nhanh chóng xoay đi, lắc đầu bảo “Đến bệnh viện đi.”
Kê Từ nhìn cậu một hồi, biết lát nữa Thành Việt sẽ không đi buổi tự học, chỉ gật đầu “Xin giáo viên nghỉ một buổi, lát nữa còn đi ăn cơm.”
Đến bệnh viện, Thành Việt sốt ruột lo Kê Từ bệnh, chuyện khác cũng quên bằng sạch, đăng ký, gặp bác sĩ, truyền nước, lúc này Thành Việt mới thở phào nhẹ nhõm ngồi tựa bên giường trông coi Kê Từ.
“Không có gì đâu.” Kê Từ an ủi “Chỉ là hơi sốt.”
');}
Thành Việt thấp giọng đáp lại, cúi đầu không biết nghĩ gì.
Truyền nước xong về nhà, vì đang bệnh nên Kê Từ được Thành Việt dìu về phòng ngủ.
Thành Việt chờ anh ngủ xong mới chậm rãi quay lại phòng mình.
Sáng hôm sau, Thành Việt dậy sớm ra ngoài mua bữa sáng về, sang phòng Kê Từ xem tình hình.
Người đang ngủ.
Thành Việt chậm rãi nhích tới gần, người nhắm chặt hai mắt trên giường bỗng mở ra.
Thành Việt thấy anh đột nhiên mở mắt, lui một bước về sau, “Tôi để bữa sáng trên bàn, nếu chú khó chịu thì gọi tôi.”
Thành Việt vừa nói vừa tiến tới kéo chăn bị tuột lên cho Kê Từ.
“Được.” Kê Từ bóp bóp tay cậu.
Viền mắt Thành Việt cay cay, đeo cặp lên đi học.
Mấy hôm nay hai người không được ổn lắm, số lần chạm mặt có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cho nên cơ bản trừ buổi sáng sớm không chạm mặt ra thì khi Kê Từ về nhà vào buổi tối, Thành Việt trốn trong phòng không dám ra ngoài.
Mỗi tối Thành Việt đều nhớ Kê Từ, nhớ lúc hai người cùng giường Kê Từ ôm cậu ngủ, nhớ Kê Từ xoa lỗ tai cậu, nhớ mình vùi vào lòng Kê Từ cọ cọ.
Nhớ đến nỗi tim đau.
Những lúc như vậy Thành Việt khó tránh khỏi bắt đầu oán giận Kê Từ, nhưng lại vừa tự xem thường bản thân.
Sáng sớm, Thành Việt vừa mở cửa phòng ra đã đụng phải Kê Từ đang định gõ cửa phòng cậu.
Thành Việt giật mình, lui về sau cúi đầu không dám nhìn Kê Từ.
“Ăn sáng.” Kê Từ nhìn đỉnh đầu cậu, thở dài, đi đến bàn ăn.
Thành Việt đứng tại chỗ cũ một chốc, đi tới bàn ăn, ăn một cái bánh bao xong định đứng dậy thì bị Kê Từ kéo lại.
Bây giờ cậu vốn không thể ở cạnh Kê Từ, cậu sợ mình không kiềm được chất vấn Kê Từ, sợ mình tức đến chập mạch nói ra những điều không nên nói.
“Ăn nhiều chút.” Kê Từ thấy chiếc cằm nhọn của cậu mới qua mấy ngày ngắn ngủi liền đau lòng.
Nửa năm này Thành Việt xảy ra nhiều chuyện, người vốn đã gầy, trên eo chẳng có chút thịt nào, ngay cả nét trẻ con trên gương mặt kia cũng biến mất sạch, nhìn gầy gò đến đáng thương.
Thành Việt miễn cưỡng nâng bát cháo húp hết mới cầm cặp đến trường.
Kê Từ thấy Thành Việt đi rồi, ánh mắt trầm đi gọi cho Đường Cảnh.
Đường Cảnh nghe máy rất nhanh.
“Chào buổi sáng.” Đường Cảnh cười haha “Gọi sớm thế, ăn sáng chưa?”
“Chuyện làm đến đâu rồi?” giọng điệu Kê Từ bình thường, chỉ là sắc mặt không tốt.
“Cũng kha khá.” Đường Cảnh nói xong thở dài một hơi “Ông thế này là làm sao? Thằng bé còn 1 tháng là đủ 18 tuổi, ông làm gì lại cần phải giải trừ quan hệ giám hộ vậy…”
____________________________________________________________
Trước khi Thành Việt tan học nhận được tin Kê Từ có việc bảo cậu tự về nhà, cả người đều không có tinh thần.
Cô giáo giảng bài xong, cậu còn nằm sấp trên bàn không nhúc nhích.
Chờ học sinh trong lớp về hết, cậu vừa chuẩn bị dọn dẹp sách vở đi về, điện thoại trong cặp vang lên.
Lấy điện thoại trong cặp ra xem, là thầy cậu.
Bình thường thầy không có chuyện gì sẽ không gọi cho Thành Việt, cậu thấy thế vội vàng nghe máy.
“Chào thầy ạ.”
“Ừm, tan học chưa?” Tề Khang hỏi.
“”Rồi ạ.”
“Ở chỗ ta có một hoạt động, vừa vặn tuổi tác đều không chênh lệch mấy, có hứng thú qua xem không?”
Thành Việt do dự một chốc rồi hỏi: “Mấy ngày ạ?”
“Ba ngày.” Tề Khang trả lời.
Hôm nay là thứ sáu, đi ba ngày, thứ hai mới kết thúc.
Thành Việt chần chừ đáp: “Con hỏi cậu trước ạ.”
“Được.” Tề Khang cười đáp, lại hỏi cậu gần đây thế nào, có chăm chỉ nỗ lực tập vẽ không.
Thành Việt trả lời từng câu xong hai người mới cúp máy.
Nhìn màn hình đã tắt, Thành Việt hít sâu gọi cho Kê Từ.
Đầu bên kia rất nhanh đã kết nối.
“Kê Từ.” Thành Việt dúi đầu vào trong cánh tay.
“Sao thế? Về nhà chưa?” Kê Từ hỏi.
“Ừm.” Thành Việt nhìn chân mình, suy nghĩ một chút dò xét hỏi “Bên chỗ thầy có hoạt động, gọi tôi đến học hỏi, phải đi ba ngày.”
Bên kia điện thoại Kê Từ im lặng rất lâu, ngay khi đầu ngón tay Thành Việt sắp chạm đến hi vọng, đôi mắt ngày càng sáng.
“Ừm, được, chú ý an toàn.” Kê Từ nói.
Thành Việt nhắm hai mắt lại, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, thở hổn hển vài hơi, lạnh lẽo cứng rắn đáp lại xong cứng rắn cúp máy trước.
Thành Việt như sợ mình sẽ hối hận, nhanh chóng báo tin cho thầy lại nhanh chóng xin phép cô Trần nghỉ một ngày.
Làm xong tất cả, Thành Việt nhìn phòng học trống rỗng, đột nhiên cảm thấy vô vị, khịt mũi, run chân ngồi xuống ghế dựa.
Kê Từ cúp điện thoại, sắc mặt trầm đi, cả phòng họp ai nấy đều bị dọa đến không dám thở ra.
Mấy ngày nay ai cũng không dám làm kẻ xúi quẩy đối diện với trạng thái Kê Từ, cố tình thời gian này lại có mấy vụ án khó nhằn, hai ngày sau còn có phiên tòa.
“Được rồi, tan họp.” Kê Từ vung tay.
Toàn bộ người trong phòng hội nghị đều thở phào nhẹ nhõm, nối đuôi nhau mà ra.
Kê Từ bình thường nghiêm túc lạnh lùng, tuy rằng không ít nam nữ không chịu nổi sự đẹp trai của anh mà sáp tới, nhưng mấy hôm nay chẳng ai dám lại gần.
Cả người Kê Từ toát ra khí lạnh quyết định sống chết, ngay cả Đường Cảnh cũng không dám tới gần rước xúi quẩy.
Buổi tối Kê Từ về nhà, vừa vào cửa đã dễ dàng thấy chiếc giỏ nhét đầy ở phòng khách, ánh mắt lành lạnh.
Sao anh không hiểu ý Thành Việt được, nhất cử nhất động của Thành Việt anh đều rõ ràng toàn bộ.
Kê Từ nhíu mày ngồi vào sofa, lấy thuốc ra đương đốt nửa chừng thì tắt đi.
Anh lấy đồ trong giỏ Thành Việt ra xem một lượt, thở dài, đi lấy chiếc áo khoác dày bỏ vào trong.
Thành Việt đi chân trần đứng ở cửa, cẩn thận nhìn ra góc sofa phòng khách từ khe cửa.
Cậu nghe thấy âm thanh liền nhảy xuống giường, muốn nhìn xem Kê Từ thấy mình thu xếp hành lý xong có giữ mình lại không.
Đứng đến tê chân mà Kê Từ cũng chưa đến phòng cậu, Thành Việt xoa mắt, tức tối nằm lên giường ôm chăn.
Hôm sau, Thành Việt lúng túng nhìn đôi mắt hơi sưng đỏ trong gương ở phòng tắm.
Tối qua cậu lén lút khóc một hồi, không nghĩ lại đến mức này.
Kê Từ đau lòng nhìn dáng vẻ đó của cậu, xoa đầu Thành Việt đề nghị: “Tôi đưa nhóc đi nhé?”
“Đàn anh sẽ đến đón tôi.” Thành Việt tránh né bàn tay Kê Từ, mang giỏ xuống chung cư.
Tay Kê Từ rơi vào khoảng không.
Thành Việt nhận điện thoại đàn anh xong xuống dưới chung cư, Kê Từ cũng xuống theo, thấy người lên xe xong, lòng đột nhiên trào lên hối hận.
Anh vốn định nhân dịp Thành Việt ra ngoài hai ngày này sẽ điều chỉnh trạng thái của mình, nhưng nhìn dáng vẻ oan ức kia của Thành Việt, lại không nỡ lòng.
Thế nhưng… anh cũng không hiểu được chính mình…
“Bye bye…” Thành Việt gượng gạo phất tay với Kê Từ.
“Có việc gì nhớ gọi cho tôi, chú ý an toàn.” Kê Từ cũng cười vẫy vẫy tay với cậu.
Chờ xe chầm chậm lái đi, biểu tình trên mặt Kê Từ ngày càng lạnh, trong mắt dần ngưng tụ một tảng băng.
Hai ngày Thành Việt không ở nhà, toàn thân Kê Từ toát ra trạng thái khỏi nói có bao nhiêu đáng sợ, luật sư bên đối phương lúc ra tòa cũng bị dọa cho nói lắp.
Mãi đến khi Đường Cảnh mạnh tay chi tiền tăng giao thiệp làm xong thủ tục kia cho Kê Từ, trạng thái Kê Từ mới tốt hơn chút đỉnh.
“Ông vậy là có ý gì…” Đường Cảnh nhìn sắc mặt Kê Từ “Ông ép người ta đi còn chẳng phải tự làm mình khó chịu à, tôi không biết ông đang nghĩ gì, nhưng Kê Từ, tôi chỉ nói một câu, nếu Thành Việt đi không bao giờ trở về, ông phải làm sao.”
Đồng tử Kê Từ co lại, ngẩng đầu nhìn Đường Cảnh, tâm tư nghĩ không ra hai ngày nay bỗng dưng bị Đường Cảnh tháo gỡ.
Đến cùng là anh đang làm gì thế, nếu Thành Việt đi cùng người khác…
Kê Từ đột nhiên hiểu rõ vì sao anh bắt đầu cảm thấy sợ.
Không chỉ bởi vì Thành Việt đang dần lớn lên, càng nhiều hơn chính là sau khi lớn Thành Việt chậm rãi rời xa anh, không cần anh nữa, không còn ỷ lại anh.
Anh ghét việc Thành Việt không bị anh khống chế.
Kê Từ cần chính là Thành Việt toàn tâm toàn ý trong mắt chỉ có anh, sau này cũng vậy.
Không được có những người khác, Thành Việt chỉ có thể có anh.
Giả như sau này Thành Việt hối hận, anh cũng phải trói người bên cạnh mình.
Nếu muốn chạy thì đánh gãy chân, quá lắm thì anh nuôi Thành Việt cả đời.
Kê Từ nghĩ đến chuyện ngày mai Thành Việt về, đầu óc tỉnh táo đến nửa đêm mới chợp mắt, điện thoại đặt ở đầu giường đột ngột vang lên.
Kê Từ híp mắt ngồi dậy xem, thấy là Thành Việt gọi tới, vội vã nghe máy.
Hai ngày nay Thành Việt không gọi cho anh cuộc nào, giờ đã hơn nửa đêm.
Trong phút chốc Kê Từ suy nghĩ rất nhiều, nhận điện thoại, mới phát hiện đầu dây bên kia không có động tĩnh gì.
“Alo? Thành Việt?” Kê Từ gọi.
Đầu kia điện thoại vẫn không lên tiếng.
“Thành Việt.” Kê Từ gọi “Nhóc làm sao vậy?”
“Hức…” Thành Việt ở bên kia đầu dây nấc một cái, cười hì hì hai tiếng “Kê Từ…”
Kê Từ vừa nghe âm thanh này, lông mày liền xoắn lại “Nhóc đang ở đâu? Uống nhiều hay ít rồi?”
“Kê Từ…” trong miệng Thành Việt mơ hồ gọi hai tiếng.
“Thầy nhóc đâu?” Kê Từ lại hỏi “Nhóc…”
“Chú câm miệng!” Thành Việt đầu dây bên kia đột nhiên la lên.
Kê Từ: “…”
“Nhóc uống bao nhiêu…” Kê Từ còn chưa nói xong câu.
“Không phải chú bảo có việc thì gọi sao, hiện tại tôi có việc!” Thành Việt khịt khịt mũi, hít một hơi thật sâu tiếp dũng khí cho bản thân, tích một bụng khí rồi gào lên với điện thoại “Tôi mẹ nó thích chú! Chú cố ý! Chú giả vờ không biết! Chú không thích tôi thì quan tâm tôi làm gì! Chú căn bản không biết tôi khó chịu biết bao nhiêu!”
“Tôi biết…” Kê Từ bị tiếng Thành Việt khóc bên kia điện thoại làm đau lòng không thôi.
“Chú biết đách gì!” cơn giận này làm Thành Việt thở mạnh hơn, tự làm mình sặc ho khan hai tiếng, âm thanh bỗng dưng thấp xuống “Chú cố ý… chính chú làm tôi khó chịu… chú cũng không biết trong lòng tôi khó khăn thế nào…”
“Tôi biết.” Viền mắt Kê Từ cũng đỏ lên.
“Vậy… vậy… vậy chú…” Thành Việt liều mạng chớp mắt, thấy đầu dây bên kia im lặng trái tim Thành Việt nhịn không được trĩu xuống.
Thành Việt nấc một tiếng, thật lâu không nghe tiếng gì bên kia điện thoại, chậm rãi nhắm hai mắt lại quấn mình trong chăn.
Sau khi Kê Từ nói ra câu kia, đợi một lúc mà đầu dây bên kia không người đáp lại, nhíu mày đưa điện thoại ra xem, mới phát hiện bên kia đã ngắt máy.
Kê Từ lạnh mặt xuống giường, cầm áo khoác, cầm chìa khóa xe cùng cặp hồ sơ trong ngăn kéo ra khỏi cửa.
Tiêu sái cùng tay cùng chân.
Đi còn đụng trúng cửa đụng phải sofa đụng lệch bàn trà