Lòng Đỏ trên ban công không ngừng kêu làm Thành Việt nghe đến choáng váng, trái lại Kê Từ hành động nhanh nhẹn kéo Thành Việt vào nhà đóng cửa ban công lại.
Đợi cho Lòng Đỏ không kêu nữa mới kéo Thành Việt ra mở cửa cho Kê Sơn đã chờ đến độ dài cổ bên ngoài.
“Sao lâu vậy! Sáng bảnh mắt còn ngủ à!” Kê Sơn nhấc theo vài túi giấy, vừa vào cửa đã trừng mắt nhìn Kê Từ.
“Vừa rồi con ở nhà bếp nên không nghe.” Kê Từ cười cầm lấy túi giấy trên tay ông “Cái gì thế ba?”
“Đồ ăn của Lòng Đỏ.” Kê Sơn trả lời, ông kéo Thành Việt lại sờ đầu cậu “Thi cử tốt không con?”
Ngày kết thúc thi đã hỏi cậu qua điện thoại một lần, sau đó cùng ăn cơm ông có hỏi lại mấy lần.
“Hầy, ông lo lắng thôi.” Kê Sơn sao có thể không biết cậu nghĩ gì, vỗ vỗ tay cậu giải thích “Năm đó Kê Từ được tuyển thẳng nên ông chưa từng trải qua cảm giác lo lắng, không phải thi cử như con làm ta hồi hộp muốn chớt.”
Thành Việt: “…”
Được rồi, chuyện này cậu đã nghe rồi.
“Lòng Đỏ đâu rồi?” Kê Sơn quay đầu nhìn hai vòng, hỏi.
“Dạ…” Thành Việt vừa nghe ông nhắc, nét mặt hốt hoảng nhìn sang hướng Kê Từ.
');}“Ba, không phải bình thường ba nói với con muốn xem Thành Việt vẽ tranh sao?” Kê Từ bình tĩnh nói “Thành Việt mau dẫn ông ngoại đi xem đi.”
Thành Việt nhận được mệnh lệnh lập tức đưa Kê Từ đến phòng tranh xem cậu vẽ vời.
Thực ra Kê Sơn lần này sang chơi không chỉ vì mang thức ăn cho Lòng Đỏ, ông chủ yếu là muốn xem Kê Từ và Thành Việt tiến triển đến mức nào rồi.
Cho nên Kê Sơn đang xem tranh do Thành Việt giới thiệu, tự cho mình rất uyển chuyển bắt đầu thăm dò “Con với Kê Từ giờ đang ngủ chung hả?”
Thành Việt nghe thế ngại ngùng, suy nghĩ nói: “Ngủ riêng ạ.”
“Ngủ riêng?” Kê Sơn ngẫm nghĩ, vẫn thấy không đáng tin, Kê Từ tuổi trẻ khí thịnh, thằng bé này lại trẻ trung điển trai.
Ông chỉ sợ Kê Từ dằn vặt thằng bé, Kê Sơn vốn còn định kiếm cớ bắt bẽ Kê Từ một phen, vậy mà Thành Việt nói với ông là hai người ngủ riêng làm ông không chắc chắn rồi.
“Ông ngoại ơi?” Thành Việt quơ quơ tay trước mặt ông.
“Ừ.” Kê Sơn hồi thần, đầu bỗng lóe lên ý nghĩ, hỏi tiếp “Phòng con ở đâu?”
“Dạ?” Thành Việt sững sờ nhưng vẫn đưa Kê Sơn đi xem phòng ngay.
Kê Sơn vào phòng đánh giá chung quanh, nhìn chiếc chăn chưa gấp trên giường nhất thời tin ba phần.
Thầm nghĩ xem như Kê Từ biết điều.
Thành Việt thấy ánh mắt Kê Sơn rơi lên giường, vội vã bước qua gấp lại chăn.
Cậu và Kê Từ quả thực ngủ chung với nhau nhưng ngủ phòng nào thì không nhất định, có khi hai người ngủ phòng Kê Từ, có khi… nếu mặc váy thì sẽ ngủ phòng cậu.
“Cửa tủ quần áo đừng đóng kín như thế, mở hé ra để thoáng khí…” Kê Sơn vừa nói vừa mở một cánh tủ ra, không hề chậm chạp dông dài.
Thành Việt: “!”
Thành Việt đứng phía sau thậm chí không kịp ngăn cản đã thấy Kê Sơn mở tủ quần áo ra.
Kê Sơn mở cửa tủ, một dãy đồ chỉnh tề trong đó khiến ông sững sờ, dụi dụi hai mắt mình, khuôn mặt tràn ngập vẻ không thể tin được.
Cánh tay ngăn cản của Thành Việt còn ngưng giữa không trung, hận không thể biến mất tại chỗ.
Nhưng nhìn vẻ mặt Kê Sơn, sợ ông không tiếp thu được nên chỉ đành kiên trì giải thích: “Cái này… thực ra là…”
“Được rồi…” Kê Sơn nhìn loạt váy vó màu sắc rực rỡ kia, tay đặt trên cửa tủ phát run.
Ông đã cao tuổi rồi, tự biết không thể so với thanh niên bây giờ.
Nhưng thực sự không nhịn được mà, Kê Từ đúng là chẳng ra gì.
Thằng bé mới bao lớn, sao lại chơi cái kiểu đó, dạy hư nó thì sao!
Kê Sơn không muốn làm Thành Việt lúng túng, tự mình đứng suy nghĩ lung lắm sau mới bị Thành Việt đẩy về phòng khách.
Kê Sơn run rẩy được Thành Việt đỡ ngồi lên sô pha, vừa xoay người định rót cốc trà ấm định thần, ánh mắt bị đồ vật để dưới bàn trà thu hút.
Còng tay còng chân bọc da cộng thêm vòng cổ da… đuôi thỏ à?
Thành Việt thấy Kê Sơn bất động, đến gần xem thử thì thấy những món đồ này, vành tai nóng ra hận không thể nhét mình vào sô pha luôn.
“Kê Từ!” Kê Sơn lần này thật sự không nhịn được nữa, đứng bật dậy lên.
Kê Từ nghe thấy âm thanh từ trong bếp đi ra, sửng sốt hỏi “Sao thế ạ? Cơm lát nữa mới xong.”
“Không ăn! Ta về đây!” Kê Sơn thở phì phò bước chân ra về phía cửa, đi nửa đường còn ngoái lại “Hôm nay có Thành Việt nên ông tha cho mi, ngày mai đến nhà tạ tội cho ông!”
Thành Việt thấy thế cũng căng thẳng, nhưng động tác Kê Sơn quá nhanh, ra ngoài sập cửa lại ai cũng không kịp cản.
Kê Từ đi qua bóp mặt Thành Việt “Ông ngoại em sao thế?”
Thành Việt thẹn thùng chỉ chỉ đuôi thỏ các thứ mà hai người chơi tối qua để dưới bàn trà “Ông ngoại thấy rồi…”
Kê Từ nở nụ cười, nhéo mặt cậu “Đừng căng thẳng, không sao đâu… hôm qua gắn đuôi thỏ cho em cũng chẳng thấy em căng thẳng đến vậy.”
Thành Việt: “…”
“Hôm nay không làm thỏ con nữa…” Kê Từ ôm cậu thấp giọng cười “Hôm nay làm cháu ngoan đang ở nhà nỗ lực ôn thi lại bị người cậu biến thái ép mặc váy…”
Thành Việt nghe thế bên tai nóng ran, cũng thầm buồn cười, ngửa đầu cắn lên hầu kết Kê Từ.
Kê Từ bị cắn đến nổi hứng, híp mắt lại ôm Thành Việt lên sô pha.
Kê Sơn quên lấy di động nên quay lại, vừa đẩy cửa vào hành lang đã trông thấy một màn này.
Kê Từ và Thành Việt nghe thấy tiếng động cũng quay lại nhìn hành lang…
Nhất thời ánh mắt ba người giao nhau, ai cũng không mở miệng, bầu không khí dần trở nên lúng túng.
Kê Sơn nhìn tư thế hai người họ, khóe môi giần giật định nói gì đó nhưng cố nhịn xuống, nhưng thực sự không nhịn nổi “Ban ngày ban mặt! Có thể kéo rèm cửa sổ lại không!”
Tác giả:
Ông ngoại đến nhà con trai du lịch một ngày: bị đả kích – bất đắc dĩ thỏa hiệp – tâm như tro tàn…