“Sao vậy?” Tiêu Kính Viễn tất nhiên nhìn ra nàng có tâm sự, hắn dừng bước, nhẹ nhàng nắm tay nàng, ôn nhu hỏi.
A La ngẩng mặt lên, nhìn vẻ mặt bao dung che chở của nam nhân trước mắt, trong lòng ấm áp.
Thầm nghĩ, kiếp này gả cho hắn, hắn chính là người mình ỷ lại cả đời, hắn cũng tuyệt đối không phải người yếu đuối như Tiêu Vĩnh Hãn, mình có gì mà không thể tin tưởng hắn chứ?
Nàng khẽ mím môi: “Thất thúc, ta có rất nhiều lời muốn nói với chàng.”
Tiêu Kính Viễn nghe vậy liền cười, nâng tay xoa đầu nàng: “Ta vẫn cảm thấy, trong cái đầu nhỏ này của nàng ẩn giấu không biết bao nhiêu chuyện.”
A La chỉ cảm thấy dưới bàn tay to lớn của hắn, mình giống như con chó nhỏ bị vuốt ve, lập tức yêu kiều hừ một tiếng: “Ta nghiêm túc đó, vốn dĩ không muốn nói, nhưng sau khi nghe chuyện về Tị thủy châu này, trong lòng ta luôn bất ổn.”
“Có liên quan đến Tị thủy châu?”
“Ân.” A La gật đầu: “Thất thúc, chàng còn nhớ ta đã từng nói, ở trong mộng, ta chết tại Tiêu gia, ở một nơi âm u ẩm ướt.”
“Nhớ rõ.”
“Ta chính là chết dưới hồ Song Nguyệt, chỗ đó có một thủy lao.” A La khẽ cúi đầu, nàng chợt nhớ ra, chuyện mình đời trước gả cho Tiêu Vĩnh Hãn thật sự không tiện nói với Tiêu Kính Viễn.
Nếu hắn biết mình từng là cháu dâu hắn, chỉ sợ trong lòng sẽ có ngăn cách, như vậy không tốt.
Vì thế, nàng giấu đi đoạn gả cưới sinh con, chỉ nói: “Trong giấc mộng kia, ta mơ mơ màng màng, cũng không biết vì sao bị giam dưới hồ Song Nguyệt, nhưng trong lòng lại biết rõ, đó chính là hồ Song Nguyệt của Tiêu gia.”
A La cố ý giấu diếm chuyện Tiêu Vĩnh Hãn, khó tránh khỏi có chút chột dạ, khẽ rũ mắt, cúi đầu.
Tiêu Kính Viễn nghe nàng nói, cũng không phát hiện A La chột dạ, chỉ cau mày, vẻ mặt trầm tư, suy nghĩ chuyện hồ Song Nguyệt và Tị thủy châu.
Hắn vốn không tin mấy chuyện thần tiên quỷ quái, thậm chí ngay cả lời Khâm Thiên Giám Đàm đại nhân nói về Tị thủy châu cũng không tin. Nhưng A La từng tiên đoán hắn khắc thê, hơn nữa còn có chuyện Kha thần y, khiến trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút tin tưởng.
Lời A La nói, hắn không thể không tin.
A La thấy vẻ mặt hắn trầm tư, nhớ tới Phùng Khải Nguyệt, nàng do dự một chút cuối cùng vẫn nói ra: “Còn người hại tính mạng ta, có bộ dáng và khuôn mặt tương tự ta, trong lòng ta đoán, chỉ sợ không phải Phùng Khải Nguyệt thì chính là Kha Dung.”
Tiêu Kính Viễn rũ mắt nhìn A La, thấy trên mặt nàng có một tia sợ hãi, cầm lấy tay nàng, quả nhiên cảm thấy bàn tay nhỏ khẽ run rẩy.
Chuyện trong giấc mộng này hẳn là đã từng tra tấn nàng một thời gian dài, cho nên bây giờ nhắc tới, nàng vẫn còn sợ hãi.
“Đừng sợ, đó đều là mơ thôi.” Tiêu Kính Viễn bao bàn tay nhỏ run rẩy của nàng lại, trấn an nói: “Ta đương nhiên sẽ che chở nàng, tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào làm hại nàng.”
Dứt lời, hắn thuận thế ôm nàng vào lòng.
Mặt A La dán lên lồng ngực hắn, cảm thụ tiếng tim đập vững vàng của hắn, nghe hắn an ủi, có điều nhớ tới rất nhiều chuyện, trong lòng nàng vẫn là một mảnh mê mang.
Nghĩ đêm hôm đó vốn muốn nhờ hắn điều tra thân thế Phùng Khải Nguyệt, kết quả hắn lại xảy ra chuyện, đợi đến khi cứu được hắn trở về, nàng căn bản không có cơ hội hỏi rốt cuộc chuyện là thế nào. Đêm qua thật vất vả mới gặp nhau, lại là đêm động phòng hoa chúc, bận rộn trên giường liền quên mất chuyện muốn hỏi.
Nàng khẽ nhếch môi muốn hỏi, ai ngờ đúng lúc này nghe thấy một loạt tiếng bước chân, nha hoàn đứng canh bên cạnh cũng vội vàng ngăn người nọ lại.
Nàng mau chóng từ trong lòng Tiêu Kính Viễn đứng thẳng người, nhẹ nhàng chỉnh trang tóc tai, miễn bị người khác nhìn chê cười.
Người tới là quản gia Tiêu gia, lúc trước hắn từng theo lão thái gia ra chiến trường, bị thương ở chân, tuy nói không nhìn kỹ sẽ không phát hiện nhưng từ đó lại có biệt danh là Tiêu Quải nhi. Cái biệt danh này cứ như thế truyền xuống, cho nên dù bây giờ hắn đã là đại quản gia Tiêu gia, người Tiêu gia vẫn gọi hắn là Tiêu Quải, cấp dưới thì gọi hắn là Tiêu Quải gia.
Tiêu Quải từ xa liền nhìn thấy Tiêu Thất gia đang ôm tiểu kiều thê mới cưới, nhỏ giọng trấn an, hắn liền vội vàng xoay người sang chỗ khác, làm bộ như không thấy.
Tiêu Kính Viễn tất nhiên cũng phát hiện Tiêu Quải đến, ho khẽ một tiếng.
Tiêu Quải hiểu ý, hơi cúi đầu xuống rồi tiến lên bẩm báo: “Thất gia, vừa rồi ở tiền thính có người phủ Thái tử đến, nói là tìm Tiêu Thất gia có việc muốn bẩm báo.”
Tiêu Kính Viễn gật đầu, ý bảo Tiêu Quải đi trước.
Tiêu Quải từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu, lúc này nhận thấy ý tứ của Thất gia, lập tức cúi đầu, xoay người rời đi.
Tiêu Kính Viễn nhìn kiều thê nhà mình, thấy nàng cúi thấp đầu, mặt hồng hồng, nhất thời nhớ tới đủ loại thần thái của nàng đêm qua, trong ngực liền dào dạt nhu tình.
Có điều, dù luyến tiếc, hắn cũng phải đi tiền thính một chuyến, giọng khàn khàn nói: “Nàng trở về trước đi, trở về phòng…”
A La chỉ nghe Tiêu Kính Viễn hơi ngừng lại một lát, ánh mắt nóng rực nhìn mình chằm chằm, mới nói tiếp bằng thanh âm chỉ có hai người họ nghe được: “Chờ ta.”
Ba chữ “chờ ta” này thật sự là ý vị thâm trường, thế nên chỉ đơn giản ba chữ lại khiến A La mặt đỏ tim đập thình thịch. (trong tiếng Trung là ba chữ nhé)
“Ai muốn chờ chàng!”
Nàng liếc hắn một cái, không thèm để ý tới hắn nữa, nhấc chân vội vàng trở về.
Tiêu Kính Viễn nhìn nàng bước đi, làn váy vàng nhạt ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, lắc lắc lư lư chọc người mơ màng, thậm chí khiến hắn nhớ tới cảm xúc mềm mại tinh tế tối qua nắm trong tay.
Hắn nhìn một hồi lâu, cho đến khi bóng dáng nàng biến mất chỗ ngã rẽ vườn hoa phía trước, hắn mới cất bước đi tiền thính.
– ———-
Sau khi vội vàng rơi đi, trên mặt A La vẫn nóng bừng, trong lòng suy nghĩ thân phận mình hôm nay đã khác trước kia, là thê tử của Tiêu Kính Viễn, nên đoan trang hữu lễ, về sau ra ngoài xã giao phải cẩn thận, không thể để người khác bắt được nhược điểm.
Vừa đi vừa nghĩ, chợt nghe thấy tiếng đàn từ phía trước truyền đến, đứt quãng như có như không, giống như người nọ đang chỉnh âm.
Nếu là người khác có lẽ không nghe ra, nhưng A La lại biết, đây chính là khúc Hầu La Hương, Tiêu Vĩnh Hãn đang đàn Hầu La Hương.
Ngước mắt nhìn qua, phía sau mảnh rèm thấp thoáng là một khoảng sân. Nàng đương nhiên biết, đó là chỗ Tiêu Vĩnh Hãn ở, đời trước, Tiêu Vĩnh Hãn thường xuyên đến tùng bách lâm này, đàn cho nàng nghe.
“Ngày xưa ta kiêng kị hắn, nhưng hôm nay ta đã gả cho Tiêu Kính Viễn, đã là thẩm thẩm của hắn, bối phận có khác, giờ đây cũng không có gì phải kiêng kị, không cần phải tránh mặt.”
Nàng nhớ ánh mắt hắn lúc đứng ngoài tân phòng tối qua, trong lòng cứ cảm thấy đã bỏ sót điều gì đó, cho nên cũng có ý muốn xem thử.
Trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn theo tiếng đàn đi qua, đến nơi liền nhìn thấy Tiêu Vĩnh Hãn một thân bạch y, quả nhiên đang đứng dưới một bóng cây, cúi đầu nhíu mày trầm tư, hai tay đặt trên đàn cổ, khi thì khảy đàn, khi thì tạm dừng.
A La đứng sau đại thụ nhìn hắn, do dự không biết có nên ra ngoài nói chuyện với hắn hay không, nếu ra đó thì nên nói cái gì.
Đang nghĩ thì thấy Tiêu Vĩnh Hãn ngẩng mặt lên, tựa đầu vào thân cây, lẩm bẩm: “Ta rốt cuộc muốn tìm nữ tử thế nào… rốt cuộc là nữ tử nào… rốt cuộc là ai…”
Trong lòng A La nghi hoặc, lại nhìn đôi mắt mê mang thống khổ của Tiêu Vĩnh Hãn, quyết định tiến lên, nhàn nhạt nói: “Tam công tử muốn tìm người?”
Nàng vừa dứt lời, Tiêu Vĩnh Hãn liền quay đầu nhìn về hướng này.
Trong khoảng khắc đó, nàng cơ hồ cho rằng Tiêu Vĩnh Hãn nhận ra nàng, nhưng không, ánh mắt Tiêu Vĩnh Hãn đăm đăm, lướt qua người nàng, sau đó lẩm bẩm: “Không phải, ta không phải muốn tìm người, ta chỉ không biết nên cưới người nào… những cô nương mẫu thân giới thiệu cho ta, không có người ta nên cưới a…”
A La nghe lời này, mơ hồ có cảm giác, trong lòng vừa động, liền cố ý nói: “Người ngươi thích không phải là Kha Dung sao?”
“Kha Dung? Kha Dung…” Tiêu Vĩnh Hãn nhíu chặt mày, lần nữa tựa đầu vào thân cây, miệng liên tục lẩm bẩm hai chữ “Kha Dung”.
A La thấy hắn mờ mịt kêu tên Kha Dung, cuống quýt xoay người rời đi.
Đợi đến khi cách thật xa, nàng mới dùng lại che ngực, há miệng thở dốc.
Có lẽ lúc trước còn muôn vàn nghi ngờ, khó hiểu, nhưng vừa rồi nàng đã xác nhận được, Tiêu Vĩnh Hãn có lẽ còn sót lại ký ức đời trước, hắn còn nhớ nàng!
Khả năng là không nhớ rõ, nhưng ít nhiều vẫn biết hắn muốn tìm một người.
Nàng nhắm mắt lại, bên tai truyền đến tiếng đàn Hầu La Hương, chẳng qua, tiếng đàn thong thả, trầm bổng, hàm chứa ưu thương, bồi hồi.
Đáy lòng nàng thầm thở dài, nghe tiếng đàn, lại nghĩ tới đời trước, thời điểm ở dưới thủy lao không thấy ánh mặt trời, đã từng rất nhiều lần nghe thấy tiếng đàn xuyên qua hồ nước truyền đến.
Chỉ là nàng chung quy đã sớm không đoán ra được, người đàn có tâm tình gì.
Có đôi khi cũng suy đoán, có lẽ hắn vẫn luôn nhớ mong mình, có lẽ hắn cũng phát hiện người bên gối không đúng chăng? Nhưng dù có thế nào, cuối cùng hắn vẫn cùng người giả mạo mình ân ái một đời, cuối cùng không thể thực hiện đúng lời thề, cả đời che chở mình.
Về phần kiếp này, hắn cưới Kha Dung cũng tốt, cưới người khác cũng tốt, dù sao cũng không có quan hệ gì với mình.
Lập tức nhớ tới Tiêu Kính Viễn, nhớ lại tối qua, trong lòng từng trận ấm áp, đem cảm giác ưu thương mà Tiêu Vĩnh Hãn mang đến ném ra sau đầu.
Kiếp này nàng gả cho Tiêu Kính Viễn, một nam nhân đỉnh đạc, chính trực, hết lòng bao dung, che chở nàng.
Chỉ cần ở bên hắn, bất luận bao nhiêu bồi hồi, bất lực phảng phất như đều sẽ bị đôi tay to lớn hữu lực kia trấn an.
Nghĩ như vậy, nàng cất bước trở về Tiểu Vân Tạ, chỗ ở của Tiêu Kính Viễn.
Trong trí nhớ của nàng, Tiểu Vân Tạ này là một nơi nghiêm túc, lãnh lệ, bình thường Tiêu Vĩnh Hãn và Tiêu Vĩnh Trạch bị giáo huấn, trách phạt mới có thể bước vào.
Mà Tiểu Vân Tạ cũng không phải một tức phụ của vãn bối như nàng có thể bước vào.
Chưa từng nghĩ, bây giờ nơi này đã trở thành nhà của nàng.
Nàng đứng trước cửa, nhìn cặp liễn đối “Trong sách kiền khôn đại, kiếm thượng thiên địa trưởng”, thật sự là tràn đầy khí thế, tràn đầy đại khí.
Nhớ tới sắc mặt bình tĩnh, nghiêm nghị không đổi của nam nhân kia, nàng không khỏi bật cười, nghĩ nội dung trên cặp liễn này không giống hắn lắm.
Hắn xưa nay hàm súc, nội liễm, dù có nhiều công huân cũng chưa bao giờ đề cập, dù quyền thế lớn vẫn một thân đạm mạc.
“Đứng chỗ này cười ngây ngô cái gì?”
Bên tai truyền đến một giọng nói, A La chợt quay đầu lại nhìn, liền thấy Tiêu Kính Viễn đang vén trường bào bước về phía này.
Quả nhiên là một thân thong dong, thanh nhã.
A La thấy hắn trở về, nhìn trái ngó phải không thấy ai, vội vàng chạy qua, kéo cánh tay hắn nói: “Chàng trở lại rồi, ta còn có việc muốn hỏi chàng đây!”
Tiêu Kính Viễn nhìn bàn tay nhỏ nhắn, trắng mềm vịn cánh tay mình, bộ dáng ỷ lại, chẳng biết sao trong đầu lại nhớ tới cảnh tượng tối qua trên giường, đôi tay mềm mại kia ôm lấy cổ mình, đôi mắt trong veo như giăng một tầng sương mỏng, đáng thương nhìn mình như sắp khóc, thật khiến người ta thần hồn điên đảo, chỉ hận không thể lập tức….
Toàn thân Tiêu Kính Viễn căng thẳng, ban ngày ban mặt không tiện suy nghĩ mấy chuyện này, vừa nghĩ, ngực liền khó chịu phát đau, giống như có một lò hỏa dược chôn ở chỗ đó, chỉ cần một ánh mắt ướt át của nàng là có thể nổ tung.
“Chuyện gì?” giọng hắn không tự chủ trở nên hơi trầm khàn, bàn tay to cũng thuận thế nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, chậm rãi cùng nàng rảo bước đi vào trong viện.
“Chúng ta vào phòng rồi nói đi.”
“Được.”
Thời điểm đi ngang qua rừng trúc trong viện, thấy khoảng sân bên cạnh trống rỗng, một nhành hoa ngọn cỏ cũng không có, A La chợt nhớ đến ngày xưa hắn cho nàng bụi Tiểu thương lan.
“Không phải chàng rất biết trồng hoa sao, sân viện của mình thì lại trống không như vậy? Chẳng có chút nhân khí nào! Giống hệt như chàng vậy, nhìn căn bản không có chút sinh khí!”
A La liếc hắn một cái, bộ dáng có chút ghét bỏ.
Mặc dù ghét bỏ nhưng giọng điệu giận dỗi, ánh mắt dịu dàng, nghiễm nhiên là bộ dáng tiểu nữ nhân làm nũng với nam nhân của mình.
Hiện giờ hắn và nàng đã là phu thê, sân của hắn chính là của nàng, nàng ghét bỏ không tốt chính là phê bình người trong nhà.
“Vậy nàng thích hoa gì? Muốn bài trí thế nào?”
Tiêu Kính Viễn nhìn khoảng sân rộng lớn trước mắt, trừ mấy bụi thúy trúc trong góc, quả thật không có gì khác, trước kia ở một mình, thanh tâm quả dục quen rồi. Nhưng bây giờ thêm một nữ chủ nhân, nhà chỉ có bốn bức tường như vậy đúng là ủy khuất nàng.
A La tạm thời bỏ qua vấn đề muốn hỏi, đi một vòng quanh sân, cuối cùng lên tiếng chỉ điểm: “Chỗ này, ta muốn trồng vài luống hoa, bốn mùa đều có, như vậy mỗi khi ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài, bốn mùa đều có thể ngắm hoa nở, ngửi được hương hoa thơm ngát.”
“Được.”
A La chống cằm, nhíu mày cẩn thận nghiên cứu bức tường phía nam: “Còn có bức tường này, vừa trắng vừa to, nhìn thật không có ý tứ, không phải họa kỹ của chàng rất tốt sao, vẽ chút sơn thủy phi điểu (sông núi chim bay, thấy để vầy hay hơn dịch ra) trên đó đi.”
Tiêu Kính Viễn quay đầu nhìn bức tường, trước kia hắn chưa bao giờ chú ý bức tường kia có cái gì không tốt, từ nhỏ đã lớn lên ở đây, nhìn nhiều năm đã sớm thành thói quen.
Có điều bây giờ A La nói bức tường kia nhìn không có ý tứ, hắn lại thấy quả thật một bức tường trắng to như vậy quá đơn điệu.
“Được, ta sẽ dành chút thời gian vẽ một bức Núi Phú Xuân, thế nào?”
A La tất nhiên vừa lòng, liếc hắn một cái, ý cười dào dạt: “Vô cùng tốt!”
Lúc nói chuyện, nàng chạy tới góc sân phía đông, quan sát một phen, lắc đầu nói: “Còn chỗ này, ta nhớ rõ trước kia có vài món đồ chơi bằng gỗ chàng tự tay làm, sao bây giờ không thấy nữa?”
“Chắc là bị mấy đứa cháu cầm đi.”
Hắn tránh không nhắc đến, những món đồ chơi rối gỗ, xe gỗ kia thật ra là làm cho đám cháu trai, bởi vì ngày đó biết nàng muốn tới đây nên mới đặc biệt mang mấy món chưa tặng ra đặt trong sân, nghĩ có lẽ nàng sẽ thích.
Ai ngờ lúc ấy nàng nhìn, chẳng những không thích mà còn có vẻ không yên lòng.
Thật ra, hắn nào biết, A La nhìn mấy món đồ chơi đó, trong lòng suy nghĩ có phải con rối gỗ lúc trước hắn tặng mình cũng có cơ quan hay không.
“Bị cầm đi a…” giọng A La có chút tiếc nuối.
Ngày đó nàng không biểu hiện là thích mấy món đồ chơi kia, liều mạng đè nén, vốn dĩ nghĩ bây giờ có thể quang minh chính đại chơi đùa, ai ngờ đã tặng cho người khác rồi.
Thật là đau lòng.
Tiêu Kính Viễn nhịn bộ dáng luyến tiếc của nàng, vội nói: “Cái này không có gì, ta sẽ bớt chút thời gian làm tiếp vài món.”
A La lúc này mới vừa lòng gật đầu.
Kế tiếp, nàng lại xem xét phía tây một chút, kéo Tiêu Kính Viễn vào phòng, chỉ điểm cách bài trí, rèm cửa sổ này vải quá mỏng, màu sắc quá tối, khó coi, cái bàn kia vừa nhìn liền biết hàng tốt, nhưng đặt trong phòng ngủ thì cứng nhắc quá, còn cái kia cái kia nữa, tốt nhất là đổi thôi.
Tiêu Kính Viễn còn có thể nói cái gì, tiểu kiều nương mới cưới vào cửa, chỉ hận không thể mang hết những thứ nàng thích đến trước mặt nàng, sủng thế nào cũng không đủ. Ngoài sân, trong phòng, phàm là nàng nói không thích, tất nhiên đều đổi, đổi hết!
Chỉ cần không đem hắn đi đổi, hắn đều nguyện ý, chẳng sợ hủy gian phòng này đi, xây lại cũng được.
A La ít nhiều cũng có cố ý, muốn dứt khoát cải tạo lại cái viện này, thấy hắn mọi chuyện đều bao dung nàng tất nhiên tâm hoa nộ phóng, kéo tay hắn, dịu dàng nói: “Được rồi, Thất thúc, chúng ta hảo hảo ngồi xuống, ta muốn hỏi chàng chút chuyện.”
*Tâm hoa nộ phóng (心花怒放): Vui như mở cờ trong bụng.
Tiêu Kính Viễn cũng không nghĩ “hảo hảo ngồi xuống”, hắn ngồi chỗ kia, sau đó kéo A La ngồi trên bắp đùi hắn.
A La kinh hãi thét một tiếng, đến khi thấy rõ mình đang ngồi trên đùi Tiêu Kính Viễn thì vừa thẹn vừa giận, vội vàng nhìn mấy nha hoàn, ma ma trong phòng, lúc này mới phát hiện các nàng đã sớm biết điều lui ra ngoài.
Mặt nàng hơi đỏ lên, nhỏ giọng thầm oán: “Ban ngày ban mặt, ta không cần ngồi trên đùi chàng! Ta cũng không phải tiểu hài tử!”
Tiêu Kính Viễn vốn dĩ không có ý gì khác, chỉ muốn làm nàng dựa vào mình gần hơn chút, ai ngờ nàng ngồi trên đùi hắn nhích tới nhích lui, khó tránh khỏi khiến ngọn lửa âm ĩ trong ngực hắn từ từ cháy lớn lên.
Tiêu Kính Viễn dùng tay cố định nàng lại, không để nàng náo loạn như con thỏ nhỏ, cúi đầu xuống, hài lòng nhìn nàng nhu thuận ngồi trong lòng mình.
Hắn dùng chóp mũi mình điểm nhẹ chóp mũi nàng, cố tình trêu đùa: “Nàng làm sao không phải tiểu hài tử?”
“Ta không phải đã trưởng thành rồi sao?” Nàng vừa trốn hắn vừa bĩu môi, nũng nịu nói.
“Nhưng có lớn hơn nữa cũng không lớn bằng ta. Đã không lớn bằng ta, vậy chỉ có thể ngồi trong lòng ta.”
“Di…..” đây là đạo lý gì?
A La thật sự không ngờ Tiêu Kính Viễn có thể nói mấy lời ngụy biện như thế.
Tiêu Kính Viễn đổi tư thế, cánh tay ôm chặt phía sau lưng nàng, hiển nhiên là tư thế người lớn ôm trẻ nhỏ, chỉ khác ở chỗ, tay Tiêu Kính Viễn như có như không vuốt ve lưng nàng.
Trong lòng nàng xấu hổ, trên người cảm thấy ngứa ngứa, muốn trốn lại trốn không thoát, cuối cùng đành ỡm ờ tựa vào lồng ngực hắn.
“Không phải nàng mới nói có chuyện muốn hỏi ta sao?” ngữ khí hắn ôn nhu, hơi thở nóng bỏng phả vào tai nàng, chọc nàng căn bản không ngồi yên được, nhích tới nhích lui.
“Có chuyện muốn hỏi?” Lúc này A La mới nhớ tới còn chính sự muốn hỏi, nghĩ nghĩ, quyết định hỏi từ đầu.
“Chàng nói, lúc chúng ta ở trong chùa trên núi, chàng đuổi theo người nghe lén ngoài cửa sổ, sau đó đã xảy ra chuyện gì, là ai hại chàng? Còn có sau này, ta đi tìm chàng, chàng làm sao lại bị thương bị nhốt trong cái viện kia?”
Chuyện này nghĩ thế nào đều cảm thấy kỳ quái.
“Vậy nàng nói cho ta biết, nàng làm sao biết được ta ở trong cái viện kia mà chạy tới cứu ta?” Tiêu Kính Viễn nâng tay dịu dàng vuốt tóc A La.
A La cảm nhận bàn tay kia vuốt vuốt đỉnh đầu mình, lại cảm thấy mình giống như con mèo đang nằm ngủ trên đầu gối chủ nhân.
Nàng vừa nghiêng đầu né tránh vừa nói: “Ta cũng cảm thấy kỳ quái, ngày đó ta vô tình nghe thấy tiếng ai đó gọi tên chàng, tiếp theo liền nghe được tiếng hô hấp của chàng. Ta theo thanh âm kia, một đường tìm đến trạch viện đó.”
Tiêu Kính Viễn gật đầu, ánh mắt trầm tư, nhàn nhạt nói: “Đêm đó ta đuổi theo người nghe lén, công phu người nọ cực kỳ tốt, ta và hắn triền đấu nửa ngày cũng không chiếm được thế thượng phong. Về sau, ta sợ nàng gặp nguy hiểm nên muốn bứt ra, quay lại tìm nàng, ai ngờ đi đến cửa viện liền nhìn thấy nàng đứng đó chờ ta.”
“Ta?” A La vừa nghe, trong lòng lộp bộp, chỉ thấy sởn tóc gáy, toàn thân rét run.
Mình vẫn luôn ở trong phòng không hề ra ngoài, Tiêu Kính Viễn làm sao có thể nhìn thấy mình đứng trước cửa viện?
Chẳng lẽ, người đời trước hại mình đã xuất hiện?
Tiêu Kính Viễn cảm nhận được người trong lòng lạnh run, nhịn không được sinh lòng thương yêu, vội nói: “A La, đừng sợ, đó là giả.”
“Giả… trên đời này có một A La giả sao…” môi nàng run run, nói không thành câu.
Tiêu Kính Viễn thấy nàng kinh hoàng, sợ hãi nép sát vào ngực mình, thân hình đơn bạc giống như con chó con mèo nhỏ bị đông lạnh bên đường, đau lòng vô cùng, nhưng lại sợ sẽ khiến nàng kinh hãi, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ ôm chặt nàng hơn, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng.
“Trên đời này đương nhiên chỉ có một A La, người ngày ấy ta gặp là giả. Lúc đó trời tối, lại cách khá xa nên ta không phát hiện, bị kẻ xấu che mắt, đợi đến khi ta tới gần, phát hiện có điểm không thích hợp, người nọ tuy tướng mạo giống nàng nhưng căn bản không phải nàng. Có điều, ta phát hiện thì đã muộn, trúng độc của người nọ, sau đó tái chiến tất nhiên không thể thắng, cứ như vậy bị bắt nhốt.”
A La nghe hắn kể, trong lòng lo lắng không thôi, nghĩ tới Tiêu Kính Viễn cũng gặp A La giả, nàng vừa kinh hãi vừa khiếp sợ, may mà có vòng tay hữu lực của hắn ôm chặt nàng, dịu dàng vỗ về lưng nàng, không ngừng truyền hơi ấm cho nàng, chậm rãi xua tan cảm xúc tiêu cực trong lòng nàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!