Thanh âm của Tiêu Kính Viễn cơ hồ trực tiếp chui vào tai nàng, bởi vì quá trầm thấp, cho nên hơi khàn khàn, thong thả, giống như cát vụn ma sát phát ra tiếng vang.
Ban đầu A La hơi giật mình, tinh tế thưởng thức hàm nghĩa trong lời nói của hắn, liền cảm thấy ngọt ngào, ngọt từ đầu lưỡi, mở rộng đến tứ chi bách hài, toàn thân ấm áp, khiến dây thần kinh buộc chặt của nàng dần dần buông lỏng.
*Tứ chi bách hài (四肢百骸) / tứ chi bách thể (四肢百体):tứ chi và trăm xương, các bộ phận cơ thể, ý nói toàn thân.
Tiêu Kính Viễn là Tiêu Kính Viễn, Tiêu Vĩnh Hãn là Tiêu Vĩnh Hãn.
Cháu không làm được, thúc thúc chưa hẳn không làm được.
Huống hồ, vị thúc thúc này vẫn luôn là đệ tử xuất sắc nhất Tiêu gia.
Tiêu Kính Viễn cúi đầu, chăm chú nhìn tiểu nhân nhi kiều mị trong ngực, chưa từng bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt nàng.
Kỳ thật, hắn đã sớm phát hiện, trong lòng nàng có chuyện cũ, chưa từng thẳng thắn với hắn, nhưng không hề gì, hắn không nóng nảy. Nàng không nói, có thể thấy nàng đối với hắn chưa hoàn toàn yên tâm, nếu hắn đã cưới nàng thì sẽ sủng ái nàng cả đời, dùng thời gian cả đời chậm rãi làm nàng mở rộng cửa lòng với hắn.
Hôm nay, thời điểm hắn nhắc tới A La giả, phản ứng của nàng quá mức kịch liệt, toàn thân lạnh run rúc vào lòng hắn.
Hắn chỉ âm thầm quan sát và cảm nhận, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ yên lặng vỗ về nàng, từng chút từng chút quan sát phản ứng của nàng, cẩn thận trấn an. Hiện giờ thấy nàng buông lỏng dựa vào lòng mình, khóe miệng hơi cong lên lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, hắn liền biết ải này tạm thời vượt qua.
“Vậy chàng có điều tra xem người hại chàng rốt cuộc là ai chưa?” A La cũng không biết tâm tư nam nhân bên cạnh, trong lòng nàng giờ đây giống như buông bỏ được quả núi nặng ngàn cân, tùy ý ôm thắt lưng rắn chắc của hắn, thoải mái cọ cọ đầu vào vạt áo trước ngực hắn, tiếp tục đặt câu hỏi.
“Mấy ngày nay ta vẫn đang điều tra, dần phát hiện ra, thế lực của những người này mạnh hơn ta nghĩ rất nhiều, đã ăn sâu bám rễ ở Yến Kinh, ta cũng cảm thấy bất ngờ.” Tiêu Kính Viễn tránh nặng tìm nhẹ, thản nhiên nói: “Có điều, nàng không cần bận tâm cái này, người nọ chọc đến ta, chính là chọc tới Tiêu gia, chọc tới Thái tử, bất luận dùng thủ đoạn gì ta cũng sẽ bắt được người nọ.”
Dứt lời, hắn vươn tay vén sợi tóc rũ bên má A La ra sau tai. Tóc đen làm nổi bật làn da trắng nõn mịn màng, dưới ánh mặt trời chiết xạ vầng sáng nhỏ vụn, khiến người ta nhìn ngứa ngáy trong lòng.
“Nhưng mà, ta muốn biết a…” A La hơi bĩu môi, sao nghe giọng điệu này của hắn, phảng phất như nàng chỉ cần làm con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn là được vậy?
“Chờ mọi chuyện kết thúc, ta sẽ nói cho nàng biết.”
Tiêu Kính Viễn trầm ngâm một lát, vẫn quyết định tạm thời không lộ ra.
Chuyện này chỉ sợ liên lụy đến người không nên liên lụy, trước khi chưa điều tra rõ, để A La biết e là chỉ tăng thêm phiền não cho nàng mà thôi.
“Vậy Kha thần y thì sao? Có tung tích không?” A La chuyển sang hỏi chuyện khác.
“Tung tích Kha thần y đã có chút manh mối, nhưng muốn tìm được người còn cần có thời gian.”
“Ai…” A La thất vọng thở dài, “Lại cần thời gian a! Vậy hôn sự của ca ca ta làm sao bây giờ, sắp phải đàm hôn rồi, mắt chưa chữa khỏi, sợ là không có mối hôn sự tốt.”
Khóe miệng Tiêu Kính Viễn khẽ co giật, nhất thời không biết nói gì.
A La gật gù, thở dài bận tâm nói: “Ca ca ta a, điểm nào cũng tốt, tướng mạo, tài hoa, gia thế đều xem như nhất đẳng ở Yến Kinh, chỉ hận đôi mắt bị tật, chịu nhiều thua thiệt, nếu tùy tiện cưới nữ tử tầm thường nào đó cho ca ca, trong lòng ta khó chịu!”
Tiêu Kính Viễn im lặng một hồi, rốt cuộc nâng tay vuốt ve cái miệng nhỏ cằn nhằn không dứt kia, ý vị thâm trường nói: “Ca ca nàng, sợ là không cần nàng quan tâm.”
Đáng tiếc, A La hiển nhiên không nghe ra ý tứ trong đó.
“Sao lại không cần quan tâm? Ca ca ta nha, đối với cha mẹ đệ muội đều tốt, duy chỉ đối với bản thân mình không tốt, chuyện của mình không để bụng, theo ta, chỉ cần ca ca chịu để bụng một chút, dù mắt mù thì thế nào, vẫn có thể tìm được một nữ tử tâm đầu ý hợp lừa cưới vào cửa!”
Nàng cũng không tin, Yến Kinh nhiều nữ tiểu thư khuê các như vậy, ít nhất cũng có ai đầu óc vào nước, nhìn trúng tướng mạo, tài hoa của ca ca mà không để ý tới tật mắt của ca ca.
(Vãi A La, đang khen hay đang chê vậy má)
Vì là thời gian tân hôn nên Tiêu Kính Viễn không cần vào triều, có không ít thời gian ở nhà bồi A La. Hai vợ chồng nhớ tới chuyện hồ Song Nguyệt, liền muốn dành thời gian đi tra xét một phen, tìm manh mối liên quan đến thủy lao.
Nhưng khi A La cùng Tiêu Kính Viễn đến nơi thì chỉ thấy hồ Song Nguyệt đã sớm kết băng, một vài tàn cây, lá úa trôi nổi bị đông cứng trong mặt băng. Mặt hồ này khi kết băng cũng không khác gì những cái hồ khác bọn họ từng thấy.
Nếu dưới đáy hồ có thủy lao, vậy sẽ ở chỗ nào đây?
A La nhíu mày, nhìn Tiêu Kính Viễn im lặng trầm tư đứng bên cạnh, cẩn thận quan sát hồ Song Nguyệt này không biết bao nhiêu lần, muốn tìm ra chút manh mối nào đó.
Nhưng dù nhìn thế nào, đây vẫn chỉ là một cái hồ rất bình thường a!
A La thở dài trong lòng, nhắm mắt lại, vận dụng khả năng nghe đặc biệt của mình, chỉ tiếc, đáy hồ hoàn toàn yên tĩnh, không có bất cứ dị thường nào.
Tiêu Kính Viễn hiển nhiên cũng cảm thấy nghi hoặc, dẫn A La đi vòng quanh hồ Song Nguyệt lần nữa, cuối cùng A La suy sụp thở dài.
“Nếu không phải những ký ức kia khắc quá sâu, ta suýt chút nữa cho rằng tất cả thật sự chỉ là một giấc mộng!”
Tiêu Kính Viễn quay đầu, nhìn về phía nàng.
Nàng lúc này vẻ mặt uể oải.
Có điều, chính nàng cũng không ý thức được rằng, nàng vừa nói suýt chút nữa cho rằng tất cả thật sự chỉ là một giấc mộng.
Ý tứ của những lời này là, nàng cho rằng đó không phải là mộng mà là thật sự xảy ra, nói là mộng chỉ là một lý do thoái thác mà thôi.
Nhưng mà… những chuyện kia xảy ra lúc nào?
Thời điểm Tiêu Kính Viễn nhận thức A La, nàng chỉ là tiểu nữ hài bảy tuổi mà thôi, những chuyện kia hoàn toàn không có khả năng xảy ra khi nàng còn nhỏ.
Gió lạnh thổi qua, lá cây khô héo bay bay theo gió, Tiêu Kính Viễn ôm A La vào ngực, thuận tay phủi đi mảnh lá dính trên vai nàng.
“Bí mật hồ Song Nguyệt này đã ẩn giấu hơn trăm năm nay, nếu có thể dễ dàng bị chúng ta phát hiện thì sao có thể gọi là bí mật chứ.”
Tiêu Kính Viễn tin tưởng lời A La nói đều là thật.
Bởi vì mới vừa rồi, khi trận gió kia thổi qua, hắn chợt nhớ tới giấc mộng quỷ dị mà trước kia hắn từng gặp.
Lúc ấy A La tuổi còn nhỏ, nhưng hắn lại mơ thấy A La trưởng thành kiều mỵ vô song, tựa vào một chỗ trong ôn tuyền, thân thể băng cơ ngọc cốt như ẩn như hiện sau lớp sương mù.
Trong lòng hắn biết rõ, A La trong giấc mơ đó chính là A La lúc trưởng thành, giống y như đúc A La hiện tại đứng trước mặt hắn.
Có lẽ hắn và nàng đều có nhớ rõ kiếp trước.
“Có lẽ vậy.” A La đột nhiên nhớ tới Tị thủy châu.
Tị thủy châu kia có thể giúp mình giải mã bí mật hồ Song Nguyệt hay không, mình nên dùng Tị thủy châu như thế nào?
Đang nghĩ thì thấy Tiêu Quải dẫn theo hai gã sai vặt qua đây, thấy Tiêu Kính Viễn và A La, cung kính cuối đầu cười nói: “Lão thái thái mời Thất gia và Thất phu nhân đi qua một chút.”
– ———
A La theo Tiêu Kính Viễn đi đến phòng Tiêu lão thái thái, hôm nay mọi người tề tụ đông đủ, vài vị phu nhân, con cháu hậu bối như Tiêu Vĩnh Hãn hay Tiêu Vĩnh Trạch đều có mặt ở đây.
Tiêu Vĩnh Trạch ngày xưa từng thích A La, bây giờ A La lại trở thành Thất thẩm của hắn, hắn tất nhiên cực kỳ mất tự nhiên. Thấy A La và Tiêu Kính Viễn đi vào, cũng theo mọi người đứng dậy bái kiến, sau đó chỉ đứng xa xa, không dám ngẩng đầu nhìn A La.
A La ngược lại không thẹn với lương tâm, an ổn cùng Tiêu Kính Viễn đến trước mặt lão thái thái, hành lễ vấn an.
Lão thái thái thấy tiểu nhi tử đi vào, tướng mạo đường đường, phong tư bất phàm, thiếu nữ bên cạnh nhỏ nhắn xinh đẹp, thật đúng là trời sinh một đôi. Lại nhìn hai người nói chuyện, ánh mắt giao nhau, thần thái A La thẹn thùng ỷ lại, liền biết hai người này thật sự ân ái.
Trong lòng bà an tâm, kéo tay A La, nói: “Kính Viễn từ nhỏ đã trưởng thành sớm, rất có chủ ý, ta cũng không làm gì được hắn, đến tuổi thiếu niên lại theo phụ thân đi Bắc Cương trấn thủ, càng ngoài tầm tay ta. Đợi đến khi hắn trở về thì căn bản đã không phải ta có thể quản được. Ngươi nói a, hắn hai sáu hai bảy tuổi vẫn không thành thân, ta làm sao có thể không nóng vội chứ, nhưng mà có biện pháp nào đâu, ta không quản được! Trông ngày trông đêm, cuối cùng trông được hắn mở miệng nói đã coi trọng một cô nương, thật sự làm ta vui vẻ cực kỳ. Giờ đây chỉ mong các ngươi hảo hảo sống với nhau, ta liền cảm thấy mỹ mãn, qua một hai năm nữa, để ta ôm một tôn tử trắng trẻo bụ bẫm, ta có chết cũng nhắm mắt!”
A La nghe lão thái thái nói, ban đầu còn tốt, về sau lại nhắc tới ôm tôn tử này nọ, trong lòng ngượng ngùng, chỉ mím môi cười khẽ, cúi đầu không nói.
May có Nhị phu nhân lại đây giải vây, cười nói: “Lão thái thái cứ nói thế, A La vừa mới vào cửa, sao có thể lập tức sinh một tôn tử trắng trẻo mập mạp chứ, tốt xấu gì cũng phải chờ vài ngày mới phải!”
Lão thái thái ngẫm lại cũng đúng, cười cười: “Ta chỉ quá nóng lòng thôi! Trông mong quá nhiều năm rồi!”
Từ đó không nhắc đến việc này nữa, có điều, mặt A La phiếm hồng, cũng không tiện đáp lời, may mắn Tiêu Kính Viễn tìm lý do, mang theo A La liền muốn cáo từ.
Lão thái thái gật đầu, trước khi đi lại dặn dò thêm: “Kính Viễn, lúc trước thấy trong phòng ngươi trống trải lạnh lẽo, liền mua cho ngươi ít dụng cụ bài trí, nhưng những thứ kia cũng không hẳn sẽ hợp ý A La, ngươi mang A La qua khố phòng tìm một chút, thấy cái gì thích thì cứ lấy về bài trí trong phòng.”
Tiêu Kính Viễn cung kính bái tạ: “Cảm ơn mẫu thân.”
Thời điểm sắp ra cửa, A La giương mắt, vô tình nhìn thấy Tiêu Vĩnh Hãn ngồi trong góc.
Tiêu Vĩnh Hãn nhìn gầy hơn rất nhiều, mặc bạch y nhìn càng có vẻ cô linh.
Đột nhiên, một ánh mắt bắn về phía nàng, trong đó không phải không có địch ý.
A La nhìn qua, chính là Kha Dung.
Kha Dung đứng canh giữ bên cạnh Tiêu Vĩnh Hãn, giống như thú mẹ bảo hộ thú con.
A La thấy vậy chỉ làm bộ không như không phát hiện, tùy ý thu hồi tầm mắt, đi theo Tiêu Kính Viễn.
Đợi sau khi ra ngoài, nàng nhớ tới vừa rồi thấy Tiêu Vĩnh Hãn, lại nghĩ đến lời lão thái thái “ôm tôn tử trắng trẻo bụ bẫm” liền gợi lên một cọc tâm sự, cứ như vậy im lặng nắm tay Tiêu Kính Viễn mà đi, không nói lời nào.
Tiêu Kính Viễn thấy nàng đi vào thì líu ríu, lúc đi ra thì im lặng cúi đầu như gà trống thua trận, tất nhiên không đành lòng, cho rằng nàng nghe lời lão thái thái nói nên trong lòng có áp lực, liền an ủi: “Lời mẫu thân nói, nàng nghe một chút rồi bỏ qua thôi, đừng nghĩ là thật. Bây giờ nàng còn nhỏ tuổi, chuyện con cái không vội.”
Kỳ thật, tâm tư A La đã sớm chạy đến đời trước, nghe Tiêu Kính Viễn nói chuyện nàng mới hồi thần, quay đầu ngửa mặt nhìn hắn, không hiểu nói: “Ta tuy tuổi nhỏ nhưng Thất thúc lại không nhỏ, tại sao không vội?”
Nàng nói rất thành thật, là lời trong lòng nàng.
Tiêu Kính Viễn bất đắc dĩ, nhéo nhéo hai má trơn mềm của nàng: “Tiểu ngốc tử!”
“Ta ngốc chỗ nào!” A La không phục sờ sờ mặt mình, hắn nhéo nàng có hơi đau.
“Ta thật sự không vội, qua vài năm rồi nói sau.”
Tiêu Kính Viễn nói xong liền nắm tay nàng tiếp tục đi về phía trước.
A La không rõ hắn làm sao bỗng nhiên có thái độ này, lén quan sát vẻ mặt hắn, nhìn không ra biểu cảm gì, đành im lặng không nói, trong lòng lại thầm nghĩ: Hắn biến sắc mặt đúng là rất nhanh!
Vòng qua vài đoạn hành lang gấp khúc, xuyên qua mấy cái cửa hình trăng non, hai người đến chỗ khố phòng, Tiêu Quải nhận được lệnh, canh giữ ở chỗ này, thấy phu thê Tiêu Kính Viễn đến liền vội vàng mở cửa khố phòng.
A La theo Tiêu Kính Viễn đi vào khố phòng, lúc giẫm trên bậc thang đi vào hành lang, trong lòng nàng âm thầm khiếp sợ.
Đời trước nàng chỉ là cháu dâu hậu bối, cũng được lão thái thái ban thưởng mấy thứ, nhưng nếu nói theo phu quân đến khố phòng Tiêu gia đích thân lựa chọn, loại đãi ngộ này là tuyệt đối không có.
Đời trước, nàng không có cơ hội đi vào khố phòng Tiêu gia.
Giờ đây gả cho Tiêu Kính Viễn, có thể đi vào, nàng mới phát hiện mình quả thật kiến thức nông cạn, chỉ nghĩ rằng khố phòng hẳn là đầy áp đồ vật, rực rỡ muôn màu.
Gia đình có phú quý đến thế nào, cùng lắm là chọn đến hoa cả mắt mà thôi.
Nhưng khố phòng Tiêu gia lại là một gian nhà chính sáng sủa, bốn phía là từng dãy hộc tủ giống như hiệu thuốc bắc, trên mỗi hộc tủ đều có dán nhãn.
“Thất gia, phu nhân, chúng ta đi kho chữ “Nhân” trước xem đồ sứ, sau đó sẽ qua kho chữ “Mộc” xem gia cụ được không?”
Tiêu Kính Viễn gật đầu, quay sang nói với A La: “Nàng xem thích cái gì thì tùy ý lấy là được.”
A La nghe Tiêu Kính Viễn nói vậy, cũng không khách khí nữa, đi theo hắn chọn lựa một vòng quanh khố phòng, cuối cùng chọn được một bộ bốn bức bình phong gỗ đào, một cái hộp trang điểm có khảm gương, vài cái bình hoa, mâm ngọc, sai người lấy đặt trong phòng mình.
Cuối cùng, đến kho chữ “Thư”, Tiêu Kính Viễn tùy ý chọn vài cái nghiên mực thượng đẳng: “Nàng xưa nay không học vấn không nghề nghiệp, bây giờ gả cho ta, ta tốt xấu gì cũng phải giúp nàng tiến bộ một chút, về sau mỗi buổi tối đều dạy nàng luyện vài chữ, thế nào?”
A La nghe vậy, trong lòng liền kêu khổ, lúc ở nhà bị bắt học này học kia, mẫu thân động một chút lại nói “Nếu không học thì làm sao gả được nhà tốt”, bây giờ vất vả gả đi rồi, cứ nghĩ rằng khổ tận cam lai, phu quân lại nói sẽ dạy mình luyện chữ?
Thật sự là số khổ mà!
Chẳng qua, là nàng dâu mới vào cửa, nàng cũng không tiện nói thẳng mình không cần tiến bộ, đành phải nhắm mắt nói: “Thất thúc nói phải, Thất thúc học vấn cao, chữ viết cũng rất tốt… ta sẽ hảo hảo học.”
Lời này chính là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!