Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiểu giai nhân khuynh thành

Hai mắt hắn rốt cuộc đã được chữa khỏi, nhìn thấy ánh sáng.

Hắn nhìn trời này, đất này, nhìn phong cảnh thế gian, nhận thức cái gì là màu hồng, màu xanh, cái gì là hoa nở hoa tàn, hạ vũ đông tuyết.

Những thứ này hắn đều biết nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy.

Chẳng qua, so với những thứ này, còn có một người hắn muốn nhìn, chính là muội muội A La của hắn.

Cha mẹ đã mất, người Diệp gia đối với hắn dù có thân nhưng vẫn cách một tầng.

Thê tử của hắn cũng chưa từng xem trọng hắn, hắn biết thật ra trong lòng thê tử bất mãn hắn là một người mù, thường oán thầm với người khác.

Mặc dù biết điều này cũng không thể trách nàng, nhưng hắn cũng không có cách nào xem nàng là người thân chân chính.

Trong lòng hắn chỉ có một người thân duy nhất, A La.

Hắn vội vã trở về Yến Kinh, muốn nhìn xem A La là bộ dáng gì, có phải tướng mạo rất giống hắn hay không?

Nhưng thời điểm trở về Yến Kinh, hắn không khỏi có chút ảm đạm.

Mấy năm nay hắn không ở Yến Kinh, lâu lâu mới trở về một lần, lần nào gặp mặt A La cũng cảm thấy như cách một tầng. A La đối với hắn rất lãnh đạm, cũng không nói chuyện nhiều.

Ban đầu hắn cũng cảm thấy nghi hoặc, sau mới biết thời điểm nàng sinh nở xuất huyết nhiều suýt nữa mất mạng, vừa sinh hài tử xong thì truyền tới tin tức Tiêu Vĩnh Hãn bị thương, chuyện này khiến nàng hậu sản ưu tư, tâm tình tích tụ, đè nén cho nên tính tình cũng thay đổi.

Diệp Thanh Xuyên không khỏi thở dài.

Huynh muội bọn họ từng rất thân thiết, giờ đây muội muội xuất giá, lại trải qua nhiều chuyện, tính tình đã hoàn toàn khác trước.

Cũng trách hắn quá vô dụng, hai mắt không thể nhìn thấy, Diệp gia đã suy tàn, căn bản không thể làm chỗ dựa cho muội muội, nếu không muội muội tội gì phải chịu ủy khuất như thế, tính tình đại biến.

Có điều… hắn vẫn rất chờ mong có thể tận mắt nhìn thấy muội muội mình.

Mắt đã được chữa khỏi, hắn tính toán lần nữa tham gia khoa cử, bước vào con đường làm quan, chậm rãi vực dậy Diệp gia, muội muội cũng xem như có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa.

Cứ như vậy hắn ôm tâm tình chờ mong, vui vẻ đi vào Yến Kinh, đến trước cửa Tiêu phủ.

Nhưng khi bước vào Tiêu gia, hắn liền gặp phải ánh mắt né tránh của quản gia, hắn mang theo nghi hoặc vội vã muốn đi gặp muội muội, cuối cùng lại nhận được một tin tức khiến hắn khiếp sợ không thôi.

Thì ra muội muội mà mấy lần trước hắn về Yến Kinh gặp căn bản là giả.

Đó là một vị thân thích của Tiêu gia tên là Kha Dung, dung mạo có phần tương tự muội muội, sau khi trải qua dịch dung tỉ mỉ, công thêm dáng người của muội muội có thay đổi sau khi sinh, cho nên mới giấu giếm được tai mắt mọi người, giả mạo thành muội muội của hắn!

Đáng giận là hắn gặp mặt vài lần, chỉ cho rằng nàng hậu sản tâm tình tích tụ nên tính tình đại biến như lời mọi người nói, lại chưa bao giờ phát hiện đó căn bản không phải muội muội mình!

Giờ khắc này Diệp Thanh Xuyên thật hận bản thân mình vô năng, hận mình dễ dàng tin lời người khác, hận mình mắt mù tâm mù, đương nhiên càng hận người Tiêu gia!

“Muội muội ta đâu, muội muội ta rốt cuộc ở nơi nào!” hắn luôn vận đạm phong khinh, hiện tại rít gào rống giận với người Tiêu gia, giống như một đầu dã thú bị chọc giận.

Người Tiêu gia hồi lâu không nói chuyện, cuối cùng hắn mới biết, muội muội của hắn đã chết.

Muội muội hắn bị nữ nhân điên kia cầm tù mười bảy năm, trong mười bảy năm đó, nữ nhân điên kia thường xuyên khiến muội muội nghe Tiêu Vĩnh Hãn tự tay đàn khúc Hầu La Hương cho ả.

Mà khi Tiêu Kính Viễn từ Nam Cương trở về, ngẫu nhiên phát hiện bí mật này, tra ra chân tướng, tố giác nữ nhân điên kia, ả ta dự cảm sự việc sắp bại lộ, đã đến thủy lao giết muội muội hắn.

Trước khi chết, nữ nhân điên kia nghiến răng nghiến lợi nhìn đám người Tiêu gia, cười nói: “Thứ ta không có được, các ngươi cũng đừng mơ có được! Tiêu Vĩnh Hãn, ngươi chung sống với ta mười bảy năm, ngươi tự tay đàn Hầu La Hương vì ta, ngươi đã sớm phản bội lời hứa của ngươi, ha ha ha, ngươi xuống cửu tuyền còn có mặt mũi đi gặp Diệp Thanh La của ngươi sao?”

Diệp Thanh Xuyên có lẽ không biết những chuyện khác, nhưng hắn hiểu rất rõ, nữ nhân điên này nhất định yêu Tiêu Vĩnh Hãn sâu đậm.

Yêu sâu, hận sâu, cho nên dùng thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi hại chết muội muội hắn.

Nữ nhân điên đã chết, chết ở Tiêu gia, hắn nên hận ai đây? Nên báo thù rửa hận cho muội muội thế nào? Nên làm sao an ủi linh hồn muội muội?

Hắn nên lấy cái gì để phát tiết nỗi hận trong lòng, nỗi hận không một lần được tận mắt nhìn thấy muội muội của mình?

Diệp Thanh Xuyên nhận đả kích, thống khổ không chịu nổi rời khỏi Tiêu gia, bắt đầu tìm đường giải thoát.

Một năm sau, hắn trở thành rể hiền của Tháp Hà vương quyền khuynh Tây Bắc, dưới sự trợ giúp của Tháp Hà vương, hắn bước vào con đường kinh thương, nuôi dưỡng tư binh, mua chuộc quyền quý, dần dần bành trướng thế lực của mình.

Hắn muốn báo thù.

Muốn Tiêu gia hầu môn quý tộc trả giá cho cái chết của muội muội, muốn Tiêu gia thống khổ, muốn Tiêu Vĩnh Hãn cả đời sống trong hối hận.

Tiêu Vĩnh Hãn vốn dĩ đã rất thống khổ sao?

Như vậy hắn không ngại khiến hắn ta thống khổ hơn, khiến hắn ta phải trả giá đắt.

Người làm ca ca như hắn đời này chưa làm được gì cho muội muội, trả thù Tiêu gia chính là điều duy nhất hắn có thể làm vì nàng.

Hắn lấy thân phận con rể Tháp Hà vương đến Yến Kinh, tuy đã ba mươi sáu tuổi nhưng hắn vẫn tuấn mỹ như ngọc, phong tư uy nghi. Hắn vốn tài hoa hơn người, tướng mạo xuất chúng, chẳng qua trước kia gia thế Diệp gia không lớn, hắn lại bị mù bẩm sinh cho nên người khác không chú ý đến, giờ đây hắn là rể hiền của Tháp Hà vương, lại là long chương phượng tư (phong thái xuất chúng), sao có thể không khiến người Yến Kinh khuynh đảo.

Hắn kết giao với giới quyền quý Yến Kinh, mọi việc thuận lợi, âm thầm cấu kết với không biết bao nhiêu trọng thần triều đình, cuối cùng hao hết tâm tư buộc tội tham ô cho Tiêu Kính Viễn, cơ hồ khiến Tiêu Kính Viễn thân bại danh liệt.

Cùng lúc đó, hắn cũng bắt đầu tra ra chân tướng ẩn sau cái chết của muội muội, phát hiện mọt bí mật động trời.

Thì ra phía dưới Tiêu gia có cất giấu một bảo tàng có thể lay động triều chính, sau lưng Kha Dung còn có một thế lực cường đạo, đây mới là căn nguyên khiến muội muội hắn chết thảm.

Hắn bắt đầu ra tay đối phó thế lực thần bí kia, cũng bắt đầu từng bước giành lấy bảo tàng.

Muội muội đã chết, thiên hạ này chẳng còn gì để hắn lưu luyến nữa, hắn đoạt lấy bảo tàng, quậy cho thiên hạ này long trời lở đất cũng không hẳn là không thể. Đúng lúc Tiêu gia đang suy bại, hắn nhất định phải hung hăng giẫm nát bọn họ dưới chân, dỡ tông miếu nhà bọn họ, khiến bọn họ cả đời không thể ngóc đầu dậy!

Đáng tiếc, đúng lúc này vùng Đông Bắc có thổ phỉ tác loạn, triều đình vẫn quyết định phái Tiêu Kính Viễn đến Đồng Bắc bình định phản loạn.

Diệp Thanh Xuyên thấy vậy, dẫn người chạy tới Đông Bắc.

Tiêu Kính Viễn muốn đánh trận đúng không, vậy hắn sẽ chống đối Tiêu Kính Viễn, tham gia phản loạn.

Bắt giặc phải bắt vua trước, muốn hủy hoại Tiêu gia, trước hết phải giết Tiêu Kính Viễn.

Vì thế cuối cùng, hắn và Tiêu Kính Viễn gặp nhau trên sa trường.

Diệp Thanh Xuyên vốn chỉ là một thư sinh văn nhược, lại dẫn đầu chỉ huy một đám ô hợp, quyết đấu một trận sống chết với binh mã của Tiêu Kính Viễn.

Diệp Thanh Xuyên biết rõ, đánh trận không thể đánh như vậy, có đánh cũng sẽ không thắng nổi, cho nên vì giết chết Tiêu Kính Viễn, hắn bố trí thiên la địa võng, bẫy trong bẫy, quả nhiên đã dẫn dụ được Tiêu Kính Viễn sập bẫy. Nhưng hắn chung quy đánh giá thấp Tiêu Kính Viễn, cho nên không thể như nguyện dẫn Tiêu Kính Viễn sập bẫy rồi toàn thân trở ra.

Đó là một buổi chiều hoàng hôn, cuồng phong sắc bén gào thét trên bình nguyên Đông Bắc cỏ cây khô vàng, vạn vật hiu quạnh, lòng người cũng héo rũ theo.

Sau một hồi chém giết thảm thiết, gần như tất cả mọi người đều chết sạch, hắn gian nan dùng một thanh đao mẻ chống đỡ thân thể tàn tạ, tập tễnh tìm kiếm người kia trong đống xác.

Hắn biết, Tiêu Vĩnh Hãn đã chết, rất nhiều người Tiêu gia cũng đã chết, mọi hi vọng của Tiêu gia đều ký thác vào Tiêu Kính Viễn.

Hắn nhất định phải giết Tiêu Kính Viễn.

Hắn nhất định phải gặp được Tiêu Kính Viễn.

Kỳ thật, hắn còn một câu muốn hỏi Tiêu Kính Viễn.

Nghe nói Tiêu Kính Viễn là người ôm muội muội hắn ra khỏi thủy lao, hắn có rất nhiều chuyện về muội muội muốn hỏi Tiêu Kính Viễn.

Gió lạnh như dao cắt qua khuôn mặt bạch ngọc của hắn, hắn cắn răng, siết chặt thanh đao trong tay, đạp lên từng đống thi thể đi tới chỗ Tiêu Kính Viễn.

Hắn cùng Tiêu Kính Viễn đấu mấy năm, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội đánh giá Tiêu Kính Viễn ở cự ly gần như vậy.

Tiêu Kính Viễn có một gương mặt kiên cường, nghiêm nghị, mái tóc nửa trắng nửa đen, lúc này gần như nửa người đều ngâm trong máu khiến người ta không nhìn ta hắn còn sống hay đã chết.

Diệp Thanh Xuyên nhớ rõ mình từng hạ lệnh giữ lại mạng Tiêu Kính Viễn, nhất định không được giết chết hắn.

Diệp Thanh Xuyên nheo mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân nằm trên mặt đất, một lúc sau, quả nhiên thấy ngón tay hắn giật giật.

Tiêu Kính Viễn quả nhiên chưa chết.

Diệp Thanh Xuyên tiến lên, nhấc chân đạp lên lưng hắn.

“Không phải ngươi là Tiêu Kính Viễn bách chiến bách thắng sao, đứng lên.” Thanh âm hắn lạnh lẽo như vọng đến từ địa ngục.

Thân thể Tiêu Kính Viễn bắt đầu khẽ run rẩy, sau đó đầu hơi động đậy.

Hắn quả nhiên tỉnh lại.

“Ngươi cho rằng… linh hồn nàng trên trời nhìn thấy ngươi như vậy, nàng có thể an tâm sao?” hai mắt Tiêu Kính Viễn cơ hồ chảy ra máu, hỏi.

“An tâm? Người Tiêu gia các ngươi còn có mặt mũi nói an tâm với ta? Muội muội ta chết thế nào, muội muội ta chết như thế nào?” Diệp Thanh Xuyên quăng đao qua một bên, trực tiếp nhào tới bóp cổ Tiêu Kính Viễn: “Tiêu gia các ngươi đều mù hết sao? Nàng từ nhỏ đã được yêu thương chiều chuộng, ngay cả kim thêu đâm vào tay cũng sẽ khóc, cuối cùng thì sao, gả đến Tiêu gia các ngươi, bị nhốt dưới thủy lao mười bảy năm! Mười bảy năm!”

Khóe mắt Diệp Thanh Xuyên như muốn nứt: “Các ngươi để nữ nhân điên kia thay thế nàng những mười bảy năm!”

Không ai biết trong lòng Diệp Thanh Xuyên hận cỡ nào, nếu như nói người Tiêu gia không nhận ra A La giả đều là mắt mù, vậy còn mình, tại sao mình cũng không nhận ra? Rõ ràng lúc ấy mình cảm giác được có điều khác thường, vì sao không vẫn tin lời người Tiêu gia mà không tiếp tục truy cứu?

Nếu, nếu như mình hoài nghi nhiều thêm một chút, nếu như mình ở lại Yến Kinh thêm vài ngày thì có lẽ sẽ phát hiện ra manh mối, có lẽ chuyện này sẽ không bị che giấu tận mười bảy năm!

“Ngươi nói a, ngươi nói cho ta biết, nàng rốt cuộc… cuối cùng…” Diệp Thanh Xuyên nghẹn giọng nói: “Nàng cuối cùng chết như thế nào tại thủy lao…”

Hắn là người thân duy nhất, là chỗ dựa duy nhất của muội muội.

Hắn cố gắng hồi tưởng, một lần cuối cùng chân chính gặp nàng là lúc nào, hẳn là mười bảy năm trước, khi nàng còn đang mang thai, từng bước từng bước lắc tư đến nhà gặp hắn.

Hắn nhớ rõ mình quay đầu cười với nàng, ý bảo nàng trở về đi.

Miệng nàng giật giật tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì cả.

Lúc ấy hắn nghĩ, qua vài ngày nữa hắn sẽ lại đến thăm nàng.

Nào ngờ vài ngày sau Diệp gia xảy ra chuyện, hắn cũng bị sung quân biên cương, chịu nhiều gian khổ, lang bạt kỳ hồ, cho đến mấy năm sau mới chờ được một lần đại xá thiên hạ.

Cố gắng bò lên từng chút từng chút, chữa trị mắt, trở thành con rể Tháp Hà vương.

Mấy năm đó, hắn cơ hồ không đêm nào an giấc, hắn liều mạng nghĩ vì sao lúc ấy hắn không nói nhiều với nàng vài câu, vì sao hắn không phát hiện đó là giả.

Điều này đã trở thành mộng yểm khiến hắn không thể ngủ yên giấc.

Dưới sự bức bách của Diệp Thanh Xuyên, Tiêu Kính Viễn lại cười, cười đến tràn ngập tang thương.

“Đây đều là… lỗi của ta, là ta sai, kiếp sau, ta…”

Còn chưa nói hết câu, Tiêu Kính Viễn đã phun một ngụm máu lớn.

Hắn gian nan nâng tay lên, giống như muốn nhìn tay mình một chút, thế nhưng cuối cùng vẫn không đủ sức mà nhìn.

Hắn chết, đầu vô lực rũ xuống.

Tay hắn, cũng buông xuống mặt đất.

Gió Bắc rét buốt thấu xương thổi qua đám cỏ khô dính máu, thổi qua lòng bàn tay hắn.

Trong lòng bàn tay có khắc một chữ: La.

Ta tên A Viêm.

Cái tên A Viêm này có hai hỏa. Phụ thân nói, bởi vì năm ta chào đời, Tháp Hà thành có hai trận đại hỏa: hỏa hoạn.

*Hỏa (火), Viêm (炎).

Có thầy bói nói, tên này không tốt, vốn là mệnh hỏa, tên lại thêm hai hỏa, hỏa quá vượng.

Phụ thân ta cười ha ha, không thèm để ý: “Mệnh, là thứ gì? Nữ nhi của ta chẳng lẽ cũng phải thuận theo thứ vận mệnh đồ bỏ kia? Mệnh của nữ nhi ta, ta có thể làm chủ!”

Phụ thân dám nói như vậy là vì, hắn là Tháp Hà vương đại danh đỉnh đỉnh.

Tháp Hà vương, con cháu đời đời kế vị, trở thành Tháp Hà vương đời tiếp theo.

Mà ta, là nữ nhi duy nhất của hắn.

Là nữ nhi duy nhất của hắn, ta có tư bản để bốc đồng, ta có thể lên trời, có thể xuống đất, không có gì mà ta không thể làm, ta vĩnh viễn không sợ hãi, vĩnh viễn kiêu căng tùy hứng.

Tính cách ta nhiệt tình như lửa, nữ tử 15 tuổi ở Tháp Hà thành đều đã sớm kết thân, còn ta đã qua tuổi thành thân. Phụ thân nhịn không được hỏi ta, ngươi rốt cuộc muốn tìm kiểu nam nhân gì, ta cười nói đương nhiên muốn tìm nam nhân mình thích.

Có điều, ta thích kiểu nam nhân gì, thật ra ta cũng không biết.

Nữ hài tử ở độ tuổi này thường thích mơ mộng về tình yêu, về tương lai, nhưng mộng của ta lại hoàn toàn trống rỗng.

Mãi cho đến ngày đó, ta gặp kiếp nạn trong mệnh định của ta, Diệp Thanh Xuyên.

Tuổi hắn cũng không nhỏ, đã đến tuổi lập niên (30 tuổi), nhưng lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, ta bỏ quên cả tuổi tác, bỏ quên thân phận, hắn đứng trong đám người, lóa mắt như vậy, chỉ liếc mắt nhìn một cái đã cướp đi trái tim ta.

Hàng lông mày thanh mảnh nhưng không mất tinh xảo, khuôn mặt tiều tụy nhưng không mảy may tổn hại đến da thịt trắng tuyết, rõ ràng là vẻ mặt lạnh lùng nhạt nhẽo lại khiến ta cảm nhận được một loại khát vọng hừng hực như liệt hỏa thiêu đốt.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, ta liền biết hắn chính là người vận mệnh chú định ta phải đợi.

Mệnh ta mang hỏa, tên cũng mang hỏa, người tràn ngập hỏa tính như ta phải chờ đợi một nam nhân thanh lãnh như hắn đến trung hòa hỏa trong sinh mệnh ta.

Tất cả mọi người trong Tháp Hà thành đều biết, tiểu quận chúa của Tháp Hà vương nhìn trúng một nam nhân mù.

Đúng vậy, hắn bị mù bẩm sinh, hai mắt không thể nhìn thấy vật, nhưng mà ta không để ý.

Ta đối với hắn nhiệt tình như lửa, hắn đối với ta lạnh lùng thản nhiên, ta cũng không để ý.

Bất luận hắn đối với ta thế nào ta đều không để ý, bởi vì ta tin một ngày nào đó, dòng suối mát lạnh như hắn sẽ vì ta mà hóa thành dung nham sôi trào.

Ta có kiên nhẫn đợi đến ngày đó.

Chẳng sợ ngày đó là cả đời ta cũng không để ý.

Ta tìm kiếm danh y giúp hắn chữa trị mắt.

Hắn nói, sau khi chữa khỏi mắt, chuyện đầu tiên hắn muốn làm là trở lại Yến Kinh xem tổ trạch ngày xưa giờ đã là trạch viện nhà người khác, đi thăm người muội muội đã xa cách nhiều năm.

Ta nói, được, ta chờ ngươi, chờ ngươi trở về.

Ta đợi đúng ba tháng, hắn trở về, nhưng sau khi trở về hắn giống như thay đổi thành một người khác.

Không còn cái khí chất thanh lãnh ngày trước nữa, toàn thân mang một cỗ khí tức điên cuồng, giống như con thú bị người ta bức đến tuyệt cảnh.

Hắn hỏi, ta có còn nguyện ý gả cho hắn hay không.

Ta nói ta nguyện ý.

Hắn còn nói, hắn cưới ta là có mục đích, cưới ta không phải vì yêu ta, ta không hận hay sao.

Ta nói không hận.

Ta không biết hắn gặp phải chuyện gì, hắn không nói ta liền không hỏi.

Ta chỉ biết, hắn nguyện ý cưới ta, vậy là đủ rồi.

Lúc trước ngay cả liếc mắt nhìn ta hắn cũng không muốn, hiện tại nguyện ý cưới ta, đây đối với ta đã là cơ hội hiếm có rồi.

Gả cho hắn, ở bên hắn, dùng thời gian cả đời đổi lấy một lần quay đầu của hắn.

Vì hắn, của hồi môn của ta là cả một tòa Tháp Hà thành.

Một người, một tòa thành, ta ở nơi này, chờ ngươi, chờ ngươi quay đầu lại nhìn ta.

– ———

Diệp Thanh Xuyên không ngờ đời này muội muội lại gả cho Tiêu Kính Viễn.

Ban đầu hắn không thể tiếp nhận chuyện này, thậm chí có xúc động muốn giết Tiêu Kính Viễn, vĩnh tuyệt hậu hoạn.

Đời trước Tiêu Kính Viễn chết trong tay hắn, vậy thì đời này cũng có thể, không phải sao?

Nhưng mà tình cảm của muội muội đối với Tiêu Kính Viễn dường như vượt quá tưởng tượng của hắn rồi, hắn không thể không lần nữa đánh giá lại chuyện này.

Đồng thời, hắn cũng nhớ đời trước, thời khắc cuối cùng khi Tiêu Kính Viễn chết, trong lòng bàn tay vết máu loang lỗ có khắc một chữ La.

Cho nên, Tiêu Kính Viễn và muội muội ở kiếp trước rốt cuộc có quan hệ thế nào?

Diệp Thanh Xuyên không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.

Muội muội muốn gả cho ai thì cứ để nàng gả đi thôi. Đời này, phía sau muội muội còn có cha mẹ, có Diệp Thanh Xuyên, còn có một đệ đệ nhỏ tuổi Diệp Thanh Việt.

Đời này, Diệp Thanh La không phải không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, nàng sẽ không bị người khác khi dễ.

Đời này, Diệp Thanh La là một nữ hài tử có tư bản để bốc đồng.

Chỉ có nữ hài tử được nuông chiều, sủng ái mới có tư cách tùy hứng.

Nghĩ như vậy, Diệp Thanh Xuyên lại nhớ tới một nữ hài nhiệt tình như lửa ở phương Bắc, nàng tên A Viêm.

Ngày sinh tháng đẻ của A Viêm mang hỏa, tên cũng có hỏa, là một nữ hài nóng nảy hấp tấp.

Lần đâu tiên A Viêm nhìn thấy hắn là năm nàng 15 tuổi, A Viêm 15 tuổi đối với hắn nhất kiến chung tình, đến chết không thay đổi. Sau khi mắt hắn được chữa khỏi, biết muội muội mình gặp chuyện không may, hắn gần như điên cuồng trở về cưới A Viêm.

A Viêm biết tất cả nhưng nàng không nói gì.

A Viêm nói nàng là ngọn lửa, ngọn lửa một khi thiêu đốt thì không có đường quay đầu lại.

A Viêm còn nói, nàng sẽ chờ hắn, dùng cả đời mình để chờ.

Nhưng A Viêm chờ một đời cũng không chờ được Diệp Thanh Xuyên thuộc về nàng. Bởi vì sau khi quấy cho thiên hạ này long trời lở đất, Diệp Thanh Xuyên chết, chết rất thảm thiết.

Hắn không biết A Viêm thế nào, hắn nghĩ, A Viêm nhất định sẽ đứng trên tường thành, si ngốc nhìn phương xa, nhìn một Diệp Thanh Xuyên vĩnh viễn sẽ không trở về với nàng.

Đời này, trước khi hoàn thành những chuyện muốn làm, hắn không dám đi Tháp Hà thành gặp A Viêm. Đời trước hắn không sợ hãi, không hiểu cái gì là cô phụ, đời này hắn bắt đầu sợ.

Hắn sợ nhìn thấy A Viêm của hắn.

Hắn lợi dụng ký ức đời trước, thành lập một thế lực thuộc về mình, đến khi căn cơ đủ mạnh để chống lại Tiêu gia, hắn lại trơ mắt nhìn A La giả cho Tiêu Kính Viễn, vượt qua kiếp nạn trong vận mệnh, sinh ra một đôi long phượng thai ngọt ngào khả ái, lại nhìn đôi long phượng thai chậm rãi lớn lên, biết gọi cữu cữu, biết chạy nhảy chơi đùa trong sân.

Đến tận lúc này, hắn không còn vướng bận hay tiếc nuối gì nữa.

Hắn sống lại đời này, trách nhiệm đối với A La đã kết thúc.

Thở phào nhẹ nhõm, hắn một người một ngựa rời khỏi Yến Kinh, đi đến phương Bắc xa xôi, đi đến Tháp Hà thành như cách cả một đời kia.

A Viêm hiện tại hẳn là 13 tuổi đi, chính là tuổi tìm người đợi gả.

Đời trước, lần đầu tiên hắn gặp A Viêm, nàng đã 15 tuổi, không biết A Viêm 13 tuổi là bộ dáng gì nhỉ?

Trước Tháp Hà thành chung quanh bao phủ bởi cát vàng, hắn dừng ngựa trông sang, trên tường thành có một nữ hài tử váy đỏ như lửa, tay xách trường mâu, đang nói gì đó với tướng sĩ bên cạnh.

A Viêm…

Ánh mắt Diệp Thanh Xuyên chợt mơ hồ.

Đời trước và đời này cộng lại, hắn chưa từng khóc, nhưng bây giờ, một lần nữa nhìn thấy A Viêm căn bản không nhận thức mình, hắn thế nhưng muốn khóc.

Hắn nắm chặt dây cương, thậm chí có một khắc bồi hồi.

Hắn thật sự sẽ đi vào Tháp Hà thành, đi vào sinh mệnh A Viêm sao? Có phải hiện tại hắn quay đầu rời đi, đối với nàng lại lựa chọn tốt hơn hay không?

A Viêm không có Diệp Thanh Xuyên có phải sẽ sống vui vẻ hơn hay không?

Hắn đời trước từ đầu đến cuối đều lợi dụng nữ hài tử kia, đời này tại sao không buông tha nàng đi?

Không có mình, nàng vẫn là tiểu quận chúa vô ưu vô lo, có thể ở Tháp Hà thành tiêu sái tùy hứng, có phụ thân chọn cho nàng một phu quân vừa trung hậu vừa thương yêu nàng, có thể cùng phu quân sinh một đám trẻ con nhu thuận đáng yêu, giống như A La và Tiêu Kính Viễn đời này vậy.

Hắn vì sao lại muốn quấy rối nhân sinh kiêu ngạo của nàng?

Nghĩ đến đây, hắn siết chặt dây cương, chuẩn bị quay đầu ngựa rời đi.

Đời này không có hắn, nàng kỳ thật có thể sống càng tốt hơn.

Nhưng đúng lúc này, một mũi tên phá không mà đến, nhắm thẳng vào mi tâm hắn. Hắn hơi nghiêng đầu, mũi tên xẹt qua bên tai hắn.

Ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tường thành, nữ tử váy đỏ tay cầm trường cung, từ trên cao nhìn về phía mình.

“Ngươi là loại người nào? Vì sao lén lén lút lút!”

Thanh âm tiểu cô nương 13 tuổi rõ ràng, thanh thúy, tràn đầy kiêu ngạo.

Hắn nhìn mũi tên, nhẹ nhàng nở nụ cười, lại nhìn về phía cô nương kia.

A Viêm… tính tình nàng vẫn giống như đời trước, có điều càng kiêu căng, càng đáng yêu hơn, cũng càng rạng rỡ, chói lóa như mặt trời buổi sáng.

“Tại sao không nói chuyện? Người tới, bắt hắn lại cho ta!” Nữ hài tử chỉ huy thủ hạ bắt người.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận