“Thất thúc, nếu ta nói, ta nằm mơ thấy ngươi lần lượt định thân với cô nương Tôn thượng thư và Tả Hầu phủ, sau đó các nàng đều bất hạnh qua đời, ngươi phải chịu thanh danh khắc thê, từ nay về sau chỉ có thể lẻ loi một mình.”
A La dừng lại, cẩn thận dè dặt nhìn hắn: “Có phải ngươi căn bản sẽ không tin?”
Tiêu Kính Viễn hơi mím môi, rũ mắt xuống, trước cửa sổ khuê phòng điêu khắc hoa văn phú quý rườm rà, vài sợi tóc đen nhẹ nhàng quét trên mặt tiểu cô nương, linh động nghịch ngợm.
Hắn năm nay mười chín tuổi, sang năm là năm nhược quán, cái tuổi này cũng nên định thân rồi.
Mẫu thân đã bắt đầu thu xếp một mối hôn sự cho hắn.
Đối với hắn mà nói, chuyện định thân không có gì là không thể, về phần cưới ai cũng không phải là chuyện trọng yếu.
Chỉ là… Tiêu Kính Viễn khẽ cắn răng, nghĩ tới những lời người bạn thân chí giao đã nói.
“Gần đây ngươi không bận rộn việc gì, chạy đi đâu?”
“Ngươi để bụng tiểu cô nương Diệp gia như vậy, là muốn nuôi để sau này làm tiểu tức phụ sao?”
“Ta chưa từng thấy ngươi đối xử đặc biệt với cô nương nào như vậy!”
“Kỳ thật, cô nương kia bộ dáng không tệ, ngươi cứ định thân trước rồi bảy tám năm nữa cưới về, cũng không hẳn là không được.”
“Ngày đó ở trên đường, không phải ngươi mua hoa cho nàng sao? Ta đúng lúc nhìn thấy.”
Tiêu Kính Viễn khẽ nheo mắt.
Những lời này, hắn có thể cho vào tai này ra tai kia, coi như bạn thân nói chuyện không có chừng mực, nhưng mà, đêm qua hắn nằm mơ…
Nhớ tới giấc mơ kia, Tiêu Kính Viễn đột nhiên biến sắc, nhíu chặt mày.
“Phải, ta không tin.”
Hắn dừng lại một chút, không nhìn ánh mắt rưng rưng khẩn cầu của tiểu cô nương: “Cho dù tin, ta cũng sẽ không vì vậy mà thay đổi chủ ý. Nếu như đối phương nhất định sẽ gặp tai nạn thì tại sao ta không thể xoay chuyển càn khôn, thay đổi vận mệnh của họ?”
Nghe vậy, trong lòng A La lộp bộp.
Nàng cắn răng, bất đắc dĩ nhìn hắn: “Ngươi cho rằng ngươi có thể thay đổi vận mệnh sao?”
Nếu hắn có thể, sao đời trước lại xui xẻo liên tiếp ba lần như thế, cuối cùng đến năm ba mươi tuổi vẫn chưa thành thân!
“Cho dù không thể, cũng không sao.”
“Ngươi!” A La quả thật hận rèn sắt không thành thép, trợn to mắt, tuyệt vọng nhìn Tiêu Kính Viễn: “Ta cũng không phải muốn hại ngươi, là muốn tốt cho ngươi, hi vọng ngươi không cần phải…”
Không cần giống như đời trước… cô đơn một mình.
Nhưng giờ khắc này, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng, bài xích của hắn, nàng bỗng nhiên nhận ra rằng, nàng không có biện pháp thay đổi điều gì.
Đột nhiên nhớ tới đời này, bộ dáng tinh thần phấn chấn và ánh mắt ngẫu nhiên chứa ý cười của hắn.
Thật ra lúc ấy nàng cũng có chút nghi hoặc, vì sao hắn không giống như Định Bắc Hầu nghiêm túc trong trí nhớ của nàng, chỉ cho rằng có lẽ là vì bây giờ hắn còn trẻ.
Hiện tại mới chợt nhận ra, có phải bởi vì hắn bây giờ còn chưa trải qua những chuyện bất đắc dĩ trong sinh mệnh hay không?
“Thất thúc, nếu ta nói, ta có thể biết được một số chuyện tương lai, ngươi có tin không?” nàng ngước mắt, nghiêm túc nhìn hắn, vội vàng nói.
“Ta không tin.” Tiêu Kính Viễn vẫn không nhìn nàng, ngữ khí nhàn nhạt.
“Ngươi… Ta có thể chứng minh cho ngươi xem, ta biết tương lai…”
Nàng còn chưa nói hết lời, Tiêu Kính Viễn đã ngắt ngang: “Ngươi không cần nói, ta cũng không muốn nghe, hiện tại, ngươi có muốn biết chuyện trước kia của mẫu thân ngươi hay không?”
“Mẫu thân ta?”
“Phải, ta tra được chút manh mối.”
“Mẫu thân ta làm sao?”
Tiêu Kính Viễn nhìn ánh mắt nôn nóng của A La, nhướng mày, thản nhiên nói: “Nếu ngươi có thể biết trước tương lai thì cần gì hỏi ta chuyện quá khứ của mẫu thân ngươi?”
“Này…” A La không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, đành phải nói: “Tương lai mà ta biết không bao gồm cái này!”
Tiêu Kính Viễn nhìn bộ dáng nàng sốt ruột biện giải, không khỏi nở nụ cười, cười xong gương mặt lại khôi phục lãnh đạm như trước.
“Trước khi gả cho cha ngươi, mẫu thân ngươi từng định thân với Tô gia ở Giang Nam, Tô gia là thế giao với Ninh gia là nhà ngoại ngươi, nhưng sau này Ninh gia sa sút, Tô gia cũng bị liên lụy vào một vụ án, ốc còn không mang nổi mình ốc, cho nên Tô gia liền hủy hôn, để tứ công tử Tô gia cưới Minh Hỉ quận chúa – nữ nhi của Lạc Vương. Nhưng vị tứ công tử kia thâm tình với mẫu thân ngươi, sống chết không muốn hủy hôn, liền trốn khỏi nhà, mượn bằng hữu ba mươi lượng bạc, một mình đến cưới mẫu thân ngươi, rồi nhân lúc người Tô gia chưa biết, mang theo mẫu thân ngươi đi tha hương.”
A La trợn mắt há hốc mồm, thật không ngờ trước khi gả cho phụ thân, nương còn từng thành thân rồi. Nàng vẫn cho rằng, nương chỉ bị người ta hủy hôn mà thôi.
“Chuyện sau đó thế nào thì rất khó tra ra bởi vì đã quá lâu rồi, người biết chuyện cũng ít, chỉ biết vị tứ công tử kia không biết xảy ra chuyện gì mà bạo bệnh qua đời, mẫu thân ngươi một mình trở lại Diệp gia, không bao lâu sau, phụ thân ngươi liền tới cửa cầu hôn.”
“Vậy Đại bá của ta thì sao, có liên quan gì?”
“Đại bá và phụ thân ngươi năm đó đi theo tổ phụ ngươi đến Giang Nam nhậm chức, bọn họ quen mẫu thân ngươi vào lúc đó, nghe nói…” dù sao cũng là chuyện cũ của cha mẹ người khác, Tiêu Kính Viễn ngừng một chút mới nói tiếp: “Nghe nói cả đại bá và phụ thân ngươi đều thích mẫu thân ngươi.”
Có vài lời, Tiêu Kính Viễn chưa nói, nhưng A La đã đoán được.
Hiển nhiên, sau khi Tứ công tử Tô gia chết, Đại bá và phụ thân hai nam tranh một nữ, cuối cùng phụ thân cưới được mẫu thân, chỉ vì hiểu lầm gì đó mà quan hệ giữa mẫu thân và phụ thân khá xa cách.
A La nhớ tới tình cảnh khi bọn họ ở chung, nghĩ đến thái độ của cha mẹ hôm nay, nếu bọn họ đã có tình, đêm nay lại nghỉ cùng một phòng, như vậy có khả năng sớm cởi bỏ khúc mắc hay không?
Đang suy nghĩ thì nghe Tiêu Kính Viễn nói tiếp: “Tam cô nương, cái này cho ngươi.”
A La ngẩng đầu, thấy Tiêu Kính Viễn lấy ra một con búp bê gỗ.
Nó được điêu khắc rất tinh tế, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt đen láy, mái tóc chải thành hai cái sừng nhỏ buộc dây lụa xanh, bộ dáng giống mình như đúc.
A La giơ hai tay nhận lấy búp bê gỗ, có chút không dám tin nhìn Tiêu Kính Viễn: “Thất thúc, cái này cho ta sao?”
Tiêu Kính Viễn tránh né đôi mắt trong suốt tràn ngập khát vọng của nàng, lạnh nhạt nói: “Phải, cái này ngươi giữ đi, ta không thể làm tròn lời hứa của mình…”
“… Xin lỗi, về sau, ta sẽ không xuất hiện nữa.”
Ánh mắt kinh hỉ của A La khi nhìn thấy con búp bê gỗ nháy mắt đông cứng lại.
“Ngươi…” nàng cắn môi, giọng nói có chút ủy khuất, có chút tuyệt vọng, “Vì sao, Thất thúc, có phải vì ta không tốt hay không, là ta sai rồi, về sau ta sẽ không bao giờ tùy hứng gọi ngươi đến đây nữa, ngươi, ngươi đừng giận ta được không?”
Dứt lời, nước mắt liền tí tách rơi xuống.
Kỳ thật, bây giờ phụ thân đã trở về, đối xử với nàng rất tốt, nếu nàng muốn cái gì, phụ thân nhất định có thể đáp ứng, cũng không nhất định phải bám lấy Tiêu Kính Viễn không buông.
Nhưng bất tri bất giác, trong lòng nàng đã coi hắn là chỗ dựa của mình, bỗng nhiên mất đi, nàng kinh hãi, lại luống cuống.
Tiêu Kính Viễn khẽ thở dài, nâng tay lên, xuyên qua song cửa sổ như một chướng ngại không thể vượt qua, nhẹ nhàng vuốt tóc A La.
“Ngươi rất tốt, rất hiểu chuyện, ta chưa từng giận ngươi, cũng sẽ không tức giận với ngươi. Hôm nay là ta không tốt, là lỗi của ta, ngươi đừng trách ta.”
“Đợi sau này ngươi lớn lên, nếu có duyên gả vào Tiêu gia, ta… ta vẫn là Thất thúc của ngươi.”
Thời điểm Tiêu Kính Viễn bình tĩnh, ôn nhu nói ra lời này, hắn lại nghĩ tới sự kỳ vọng của mẫu thân, và những suy đoán lung tung của bạn thân.
Tiểu cô nương trước mắt còn rất nhỏ, còn là cháu dâu mà mẫu thân hắn nhìn trúng.
Đối với Tiêu Kính Viễn mà nói, có việc nên làm, có việc không nên làm.
Hắn biết mình không nên quá thân cận với tiểu cô nương này.
A La nghe hắn nói vậy, càng khóc to hơn, liều mạng lắc đầu nói: “Không, sẽ không, ta mới không cần gả vào Tiêu gia các ngươi! Ngươi mặc kệ ta, ngươi mặc kệ ta, trong lòng ta hận ngươi!”
Tiêu Kính Viễn khẽ cắn môi, không nói gì, xoay người nhảy lên, hóa thành một bóng đen, cứ như vậy biến mất.
A La ôm con búp bê gỗ khóc nửa ngày, cuối cùng đột nhiên đứng dậy, ném búp bê gỗ xuống đất.
“Ai thèm búp bê gỗ của ngươi! Ngươi rõ ràng nói không giữ lời!”
————-
A La thương tâm nửa ngày, đến trưa cũng mệt mỏi không muốn ăn cơm. Lỗ ma ma và Ninh thị phát hiện A La hơi khác thường, hỏi thì A La chỉ nói mơ thấy ác mộng, căn bản không nhắc đến chuyện này.
Đến tối, phụ thân trở về ăn tối cùng nàng và mẫu thân, nàng không khỏi nhìn phụ thân nhiều mấy lần.
Tâm tư Diệp Trường Huân đều đặt trên người Ninh thị, cẩn thận xem xét, càng nhìn càng cảm thấy thân thể nàng gầy yếu, đúng là bộ dáng buổi tối ngủ không ngon, đang đầy bụng áy náy thì thấy nữ nhi nghiêng đầu nhìn mình.
Ánh mắt trong trẻo kia thật sự rất giống phiên bản thu nhỏ của Ninh thị.
Hắn cười cười, buông đũa xuống, lại gần hỏi: “A La đang nhìn gì đấy?”
“Cha, có thật là sau này ngài không đi nữa không?” nàng nhịn không được hỏi.
“Sao bỗng nhiên A La lại hỏi như vậy?” dù Diệp Trường Huân không có tâm tư tinh tế cẩn thận, cũng cảm nhận được sự thấp thỏm trong giọng nói của nữ nhi.
A La mím môi, nhớ tới buổi sáng Tiêu Kính Viễn nói sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, trong lòng đau xót, nước mắt suýt nữa lại rơi xuống, nàng vội vàng nhẫn nhịn, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ta muốn cha cùng ăn cơm với ta và nương, không muốn ngài rời đi…”
Diệp Trường Huân nghe vậy, nhất thời hơi ngây ra, hắn nhìn Ninh thị, rồi lại nhìn A La.
Ninh thị cũng không ngờ nữ nhi còn nhỏ mà nói ra lời này, không khỏi đau lòng, cắn môi nhìn về phía phu quân.
Hai vợ chồng bốn mắt nhìn nhau, đều có chút không được tự nhiên.
Một lúc sau, khuôn mặt cương nghị của Diệp Trường Huân hơi ửng hồng, ho nhẹ một tiếng, vươn tay sờ đầu nữ nhi: “Yên tâm, cha sẽ không rời đi, sẽ luôn ở cùng ngươi và nương ngươi.”
Lúc này, A La khóc thật, nàng cũng không phải cố ý, ỷ mình tuổi nhỏ, liền nhào vào ngực cha.
“Cha nói phải giữ lời, không được gạt ta! Thật sự không được gạt ta!”
Ninh thị cũng bị dọa, ban ngày thấy nữ nhi mệt mỏi không vui, hỏi thăm Lỗ ma ma và nha hoàn cũng không biết là vì sao, bây giờ xem ra, hẳn là sợ phụ thân rời đi?
Nữ nhi còn nhỏ, trong lòng chất chứa không biết bao nhiêu tâm sự, mấy năm nay quả thật làm khó nàng, nghĩ đến đây, Ninh thị đau lòng, ôm nữ nhi, nhẹ giọng vỗ về: “A La đừng khóc, phụ thân ngươi tất nhiên nói chuyện giữ lời, hắn đã nói không đi thì nhất định sẽ không đi, A La phải tin tưởng phụ thân, về sau phụ thân vẫn sẽ ở nhà chăm sóc ngươi.”
Diệp Trường Huân nghe Ninh thị nói vậy, cũng vội vàng dỗ dành: “Đúng vậy, cha chưa bao giờ gạt ngươi, gạt ngươi là con chó nhỏ!”
Vì lời Tiêu Kính Viễn nói lúc sáng, cả ngày nay trong lòng A La lo sợ không yên, giống như sợ bị bỏ rơi, bây giờ nhào vào lòng phụ thân, cảm nhận được vòng tay mạnh mẽ phụ thân ôm mình, lại có mẫu thân ở bên cạnh dịu dàng an ủi, nhưng trong lòng nàng chẳng những không cảm thấy nguôi ngoai mà còn bi thống không thôi!
Đời trước, nếu không phải bị người khác mạo danh thân thế, nàng vẫn cho rằng mình không hề có khuyết điểm. Có phu quân yêu thương, mẹ chồng khoan dung nhân hậu, Tiêu gia cũng là hầu môn thế gia ở Yến Kinh, đời nàng còn có khuyết điểm gì đâu!
Nhưng giờ đây, khi nàng một lần nữa trở lại năm bảy tuổi, một lần nữa nhìn kỹ khoảng thời gian tuổi thơ đã chôn sâu dưới đáy lòng, nàng mới phát hiện, tất cả mọi thứ khi còn bé thật ra là một vết sẹo khắc sâu trong lòng nàng, bị chính nàng lặng lẽ giấu đi, nhưng nó chưa bao giờ khép lại.
Vì sao mẫu thân đáp ứng vẽ tranh cho Khải Nguyệt biểu tỷ nhưng lại chưa từng vẽ cho nàng? Đây là chuyện tranh giành tình cảm giữa tiểu nữ nhi, lúc ấy nàng giả vờ tỏ ra không để ý, không hẹp hòi, nhưng bây giờ khóc lóc trong lòng phụ thân, nàng vẫn muốn hỏi, vì sao.
Vì sao khi mẫu thân mất, phụ thân cứ ngây người ngồi trước linh đường, vì sao không chịu quay đầu lại nhìn nữ nhi phía sau hắn, nữ hài đang thấp thỏm lo âu vì bỗng nhiên mất đi mẫu thân? Sau này lớn lên, nàng có thể tự nhủ với mình, nàng có lão tổ tông yêu thương, căn bản không để ý trong lòng phụ thân có mình hay không, nhưng khi nàng lần nữa sống lại thì nàng mới biết, kỳ thật không phải như thế, nàng để ý, cực kỳ để ý!
Nàng càng khóc càng bi phẫn, càng khó chịu, cuối cùng nằm trong lòng phụ thân, khóc đến nức nở hổn hển: “Các ngươi đều muốn đi, nương muốn đi, cha cũng muốn đi, các ngươi đều đi, đều không cần ta nữa…”
Ninh thị thấy A La khóc thảm như vậy, dỗ thế nào cũng không nín, lập tức bị dọa, nhẹ nhàng vỗ lưng thuận khí cho nàng, Diệp Trường Huân lại càng không biết làm gì, hoàn toàn không hiểu vì sao nữ nhi nhu thuận mềm mại lại khóc sướt mướt như thế.
Hắn cũng muốn học Ninh thị, vươn tay vỗ lưng dỗ dành nàng, nhưng hắn lực đạo lớn, không cẩn thận vỗ A La sặc sụa không ngừng, nước mắt nước mũi cùng chảy xuống.
Ninh thị bất đắc dĩ liếc hắn một cái, bảo hắn đặt A La lên tháp, lại phân phó nha hoàn mang trái cây tới, ôm A La, ôn nhu dỗ dành.
A La khóc mệt mỏi, vùi trong ngực mẫu thân như con chó nhỏ, thường phát ra tiếng thút thít.
Hai mắt nàng sưng đỏ, mờ mịt nhìn mẫu thân, lại xem vẻ mặt thân thiết, rối rắm không biết làm sao của phụ thân, tâm tình dần dần thoải mái.
Đời trước không như ý, nhưng đời này sẽ có cơ hội bù lại.
Mặc dù Tiêu Kính Viễn từ nay về sau không để ý đến nàng nữa, nhưng nàng còn có cha, có nương.
Đời này cha mẹ sẽ không vứt bỏ mình, cũng sẽ không vì mình bốc đồng mà chán ghét mình như Tiêu Kính Viễn…
“A La muốn cái gì, phụ thân đều cho ngươi, ngươi thích ăn cái gì, điểm tâm Như Ý lâu? Phụ thân lập tức phái người đi mua cho ngươi!”
Diệp Trường Huân bất đắc dĩ chà chà tay, nhìn bím tóc nữ nhi hơi tán loạn, đột nhiên nhớ tới: “Hay là quần áo trang sức mới? Phụ thân cũng mua cho ngươi, muốn cái gì liền cho cái đó!”
Diệp Trường Huân thật sự không biết dỗ dành con nít, lúc này hắn đã gấp đến mức trán nổi gân xanh, vắt óc suy nghĩ một tiểu nữ hài bảy tuổi thường thích cái gì, đều liệt kê ra hết.
A La bĩu môi, cọ cọ gương mặt lấm lem nước mắt vào ngực mẫu thân, nức nở ủy khuất nói: “Ta muốn đi dạo phố, muốn đi xem hội chùa! Ta còn muốn cưỡi ngựa lớn!”
“Hội chùa? Hiện tại không có hội chùa a! Cưỡi ngựa lớn, đó là cái gì?” Diệp Trường Huân nhìn Ninh thị xin giúp đỡ, nhưng Ninh thị cũng không hiểu, chỉ có thể mờ mịt lắc đầu.
A La yêu kiều hừ một tiếng: “Tam thúc từng dẫn A Huyên đi hội chùa, phụ thân của Tiểu Ngư còn làm ngựa cho nàng cưỡi.”
Tiểu Ngư là nữ nhi Trương Vượng, nô bộc phụ trách quét tước sân viện.
Diệp Trường Huân và Ninh thị liếc nhìn nhau, trong mắt đều mang vẻ áy náy.
Diệp Trường Huân ngồi xuống, nhìn A La trong lòng Ninh thị, vươn tay đặt lên bả vai gầy yếu của A La: “A La, cha hứa với ngươi, đợi sau này có hội chùa, nhất định sẽ dẫn ngươi và ca ca đi chơi, cha cũng sẽ làm ngựa lớn cho ngươi cưỡi, bây giờ muốn cưỡi ngựa không, đến…”
Nói xong, Diệp Trường Huân thật sự bày ra tư thế con ngựa.
Hai mắt A La đẫm lệ mông lung, thấy phụ thân cao lớn cương nghị lại bò ra sàn, ngốc ngốc làm bộ dáng con ngựa, nàng khẽ cắn môi, quay mặt sang chỗ khác, hừ nhẹ một tiếng: “Ta đã lớn rồi, đó là trò chơi con nít!”
Diệp Trường Huân bất đắc dĩ, đành phải ngồi lên lại: “Hay là cha tìm cho ngươi một con ngựa thật đến để ngươi cưỡi, được không?”
A La cúi đầu suy nghĩ một lát mới miễn cưỡng bĩu môi, gật đầu: “Nói chuyện phải giữ lời, không thể chơi xấu!”
Diệp Trường Huân nhìn tiểu nữ nhi làm nũng, không khỏi nở nụ cười: “Cha đương nhiên nói chuyện giữ lời!”
————-
A La làm nũng một phen, quả thật dụ được cha hận không thể hái cả ánh trăng xuống cho nàng, trong lòng cũng bình tĩnh lại. Tuy mỗi khi nhớ tới những lời tuyệt tình của Tiêu Kính Viễn vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không bi thống như trước.
“Ta vốn nghĩ đời này hắn không giống vị Thất thúc đời trước, ai ngờ cuối cùng vẫn giống nhau.”
Đời trước, mỗi lần gặp hắn nàng đều không dám nhiều lời, cúi đầu thỉnh an xong liền nhanh chân chạy trốn.
Nghĩ vậy, nàng lại mang con búp bê gỗ ra xem, điêu khắc rất cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả y phục cũng giống hệt như hôm nàng tham dự thưởng cúc yến.
Lật qua lật lại liền nhìn thấy sau lưng búp bê gỗ còn khắc hai chữ nhỏ, nhìn kỹ mới phát hiện đó là hai chữ A La, tên của nàng.
Khẽ cắn môi, nàng nằm bò trên khung cửa sổ, nhìn cái lồng chim bồ câu bên ngoài.
A La ngẩn ngơ nhìn lồng chim thật lâu, rốt cuộc đứng dậy, phân phó nha hoàn: “Thả con bồ câu kia đi.”
Sau đó lại sai người gọi Lỗ ma ma tới, ném con búp bê gỗ cho bà: “Đem cái này và con rối gỗ lần trước, cất hết vào rương đi!”
Lỗ ma ma nhíu mày, nhìn chằm chằm búp bê gỗ: “Cái này ở đâu ra nha, thật là giống cô nương như đúc.”
A La lơ đãng nói: “Nhặt trong hầm cầu.”
Lỗ ma ma nghe A La nói vậy, chỉ cho rằng nàng nói dỗi, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Cô nương, ngươi nói mê sảng cái gì, ta không dám cất đi đâu, vài ngày nữa không biết lại nằm mơ cái gì, lại bắt ta lục tìm.”
A La lắc đầu, ngữ khí kiên định: “Không, ta không muốn những thứ đó, cất đi, ngay cả liếc mắt cũng không muốn.”
Lỗ ma ma hiếm khi thấy A La như vậy, hơi kinh hãi, cuối cùng lắc lắc đầu: “Cũng được, ta cất đi vậy. Kỳ thật, con búp bê này điêu khắc rất giống cô nương, nhìn không may mắn, cất đi cũng tốt.”
Một lát sau, búp bê gỗ và rối gỗ đều cất vào rương, bồ câu đã thả, lồng chim cũng vứt đi.
Bây giờ nàng có cha mẹ thương yêu, mới không cần hắn đâu!
Khịt khịt mũi, nghĩ tới cha mẹ, nàng không khỏi nhíu mày.
Mình vừa làm ầm ĩ một phen, không biết cha mẹ nghĩ sao, còn có những lời lúc sáng khuyến khích bọn họ, liệu có nghe lọt không?
A La nghĩ đến đây liền tạm thời bỏ qua chuyện Tiêu Kính Viễn, lấy cớ muốn luyện chữ đọc sách, đuổi hết ma ma và nha hoàn ra ngoài, mình thì ngồi ở đó, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên phòng cha mẹ.
“Nàng đừng khóc, đang yên lành sao lại khóc rồi.” đây là giọng phụ thân.
Mẫu thân không nói lời nào, chỉ nhỏ giọng nghẹn ngào.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!