Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiểu giai nhân khuynh thành

Nhưng không ai dám mở miệng, ai mà dám nói với vị Diệp Nhị gia nhiều năm phòng thủ biên cương này rằng, trong lúc hắn chinh chiến sa trường, thê tử mang thai ở nhà suýt nữa bị người nào đó mưu hại?

Mọi người đều á khẩu không trả lời được, một là không dám mở miệng, hai là vì không dám đắc tội Đại phòng.

Cuối cùng, A La dùng thanh âm non nớt kể lại: “Cha, chuyện là thời gian trước mẫu thân tướng thai không ổn, mời đại phu đến xem rồi mở phương thuốc dưỡng thai, nào ngờ sau khi uống thuốc thân thể mẫu thân càng không tốt. Sau này vô tình phát hiện ra là có người hạ độc trong thuốc dưỡng thai.”

Thật ra cũng không phải là độc, chỉ là dược nạo thai mãn tính mà thôi, nhưng A La cố tình nói là độc.

Bởi vì lúc này, nàng biết nhất định sẽ không có ai biện giải đó là dược nạo thai hay là độc dược.

Tuy Diệp Trường Huân đã sớm có suy đoán nhưng khi nghe nữ nhi nói, hắn liền biến sắc, xanh mặt nhìn về phía thê tử Ninh thị.

Ninh thị cúi thấp đầu không nói lời nào, thân thể đơn bạc khẽ run rẩy.

Diệp Trường Huân gian nan thu hồi ánh mắt, cắn răng hỏi: “A La nói tiếp đi, sau đó thế nào?”

A La nhìn Đại thái thái bên cạnh, thấy bà ta bắt đầu nôn nóng, liền cố ý nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy đương nhiên phải tra rõ, Đại bá phụ dẫn ngự y đến kiểm tra, cuối cùng tra ra là Vương ma ma, cho nên lập tức đuổi Vương ma ma đi.”

Dứt lời, nàng giơ tay chỉ vào Tôn Sắt: “Đây chính là nhi tử của Vương ma ma.”

Diệp Trường Huân nhìn chằm chằm Tôn Sắt, thấy hắn chẳng qua là một hài tử trung thực chừng 20 tuổi mà thôi.

Hắn tất nhiên không tin chỉ là một hạ nhân cũng dám hại Nhị thái thái Diệp gia!

“Vương ma ma là ai, vì sao muốn hại nương ngươi?”

Thanh âm Diệp Trường Huân băng hàn khiến đám người xung quanh kinh hãi đảm chiến, nào có ai dám nói cái gì, cuối cùng vẫn là Đại thái thái ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hồng, ngữ khí yếu ớt nói: “Vương ma ma là ma ma hồi môn của ta.”

Nói xong câu này, nàng dường như có dũng khí hơn: “Ngươi có gì muốn hỏi thì trực tiếp hỏi ta là được, chuyện đến nước này, ta cũng không có gì phải giấu diếm nữa.”

Diệp Trường Huân im lặng một lát, chợt cười lạnh, xoay người quỳ một gối trước mặt lão tổ tông: “Mẫu thân, mong lão nhân gia ngài không cần gạt hài nhi, A La nói có người từng hạ độc trong thuốc dưỡng thai của Lan Uẩn, có việc này hay không?”

Lão tổ tông bi thương thở dài: “Phải, thật sự có việc này, ta vốn dĩ không muốn nhắc lại, chỉ cầu gia đình bình an hòa thuận, đáng tiếc cuối cùng vẫn không tránh được, nếu nhi tử của Vương ma ma đã tìm tới cửa, chúng ta dứt khoát làm rõ minh bạch đi, cho dù một nhà tan đàn xẻ nghé, đó cũng là mệnh của ta!”

Diệp Trường Huân không nói tiếng nào, chỉ quỳ lạy mẫu thân mình: “Chuyện của nhi tử, mẫu thân nhìn chỉ thêm bực bội, nhi tử có thể tự giải quyết, kính xin mẫu thân tạm thời tránh mặt, vào trong nghỉ tạm.”

Lão tổ tông hai mắt rưng rưng, nhìn vẻ mặt kiên quyết của nhi tử, không khỏi bi thương khóc rống lên, nàng hiểu đứa con trai này nhất, ý đã quyết thì mười con trâu cũng không kéo lại được, mấy năm nay hắn phòng thủ bên ngoài, bà làm mẫu thân trong lòng nhớ con cũng không dám gọi hắn trở về, sợ chọc phiền toái cho hắn!

Thật sự không nghĩ tới, bao nhiêu năm qua cẩn thận như vậy, cuối cùng vẫn để hắn gặp chuyện ầm ĩ không may này!

Bà run rẩy đứng dậy, ma ma bên cạnh đỡ vào Noãn các.

Diệp Trường Huân lại sai người đóng chặt cửa sổ, ý tứ rất rõ ràng, hôm nay hắn muốn điều tra rõ, bất luận phát sinh chuyện gì, lão tổ tông đều không thể nhúng tay.

A La đứng bên cạnh, nhìn tình cảnh này, im lặng không nói.

Kỳ thật nàng biết, lão tổ tông thật lòng yêu thương mình, nhưng nàng cũng mơ hồ đoán được, có lẽ… hiểu con không ai bằng mẹ, lão tổ tông cản băn biết nhưng vì gia đình hòa thuận, dứt khoát làm như không biết đi?

Chung quy… lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.

Nghĩ đến đây, nàng hơi rũ mắt xuống.

Sau khi mẫu thân rời đi, Diệp Trường Huân liền quay đầu nhìn huynh trưởng.

“Đại ca, ta và ngươi huyết mạch tay chân, Đại ca muốn làm thế nào, ta tuyệt đối không nói hai lời, nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng Lan Uẩn, liên lụy đến huyết mạch Diệp gia ta, Trường Huân không thể khoan dung hồ đồ, nhất quyết phải tra ra manh mối mới thôi!”

Lời hắn nói tràn ngập khí phách, không cho phép cự tuyệt.

Diệp Trường Cần nhíu mày, nhìn nhị đệ nhà mình một lúc mới nói: “Ngươi đã muốn tra, vậy tùy ngươi đi.”

Nghe được lời này, Diệp Trường Huân nhìn mọi người trong phòng: “Diệp Trường Huân ta ở biên cương phòng thủ mười năm, ra sức vì nước, lưu lại gia quyến ở Yến Kinh, chỉ nghĩ rằng người trong nhà có thể bảo hộ mẹ con nàng bình an, bây giờ xảy ra chuyện này, nếu ta không biết thì thôi bỏ qua, nhưng hiện tại ta đã biết, nếu không tra ra manh mối thì ta không xứng làm chồng, làm cha. Hôm nay, trong số các ngươi, nếu ai biết chân tướng lại cố ý giấu diếm, ta mà biết được, bất luận là ai đều sẽ phạt nặng, tuyệt không nương tay!”

Nói xong, hắn rút trường kiếm bên hông, trực tiếp chém gãy cái bàn gỗ hoa lê bên cạnh.

Nghe tiếng động này, mọi người đều cả kinh, trợn mắt há hốc mồm.

Phải biết rằng, đương triều đề cao đạo hiếu, đừng nói là một cái bàn gỗ nhỏ trong phòng lão tổ tông, dù chỉ là cái chổi lông gà, làm nhi tử cũng không thể làm tổn hại. Vậy mà bây giờ vị Diệp Nhị gia này lại rút kiếm chém thẳng vào đồ đạc trong phòng mẫu thân mình.

Đây chính là không thèm đặt lão tổ tông vào mắt.

Diệp Trường Huân đã tức giận đến mù quáng, hắn cầm trường kiếm tiến lên, xách cổ áo Tôn Sắt, lớn tiếng ép hỏi: “Mẫu thân ngươi vì sao mà chết, còn không nói rõ cho ta!”

Tôn Sắt bị dọa sợ choáng váng.

Mẫu thân hắn là ma ma hồi môn của Đại phòng, luôn được Đại thái thái nể trọng, mấy năm nay hắn cũng kiếm được không biết bao nhiêu tiện nghi, xem như nhân vật có chút thể diện trong đám nô bộc Diệp gia. Ai ngờ biến cố xảy ra, mẫu thân hắn bị phạt đánh, lúc đuổi ra khỏi Diệp gia chỉ còn lại nửa cái mạng. Hắn tay trắng, mưu sinh gian nan, còn phải nuôi mẹ già nửa sống nửa chết.

Cuối cùng, vào một đêm nọ, mẫu thân hắn vì không muốn liên lụy nhi tử mà dùng đai lưng treo cổ trên xà nhà.

Mắt thấy đã sắp qua năm mới, hắn thật không ngờ nương cứ đi như vậy, ngay cả cái sủi cảo ngày tết cũng chưa kịp ăn! Hắn nhất thời phẫn nộ, bị buộc đến đường cùng mới chạy đến làm ầm ĩ trước cửa Diệp gia, nói Diệp gia bức tử nương hắn.

Vốn dĩ cũng không trông cậy sẽ được gì, nào ngờ, lão tổ tông Diệp gia biết chuyện, sai người mang hắn vào, bởi vậy mới có cơn sóng gió này.

Bây giờ bị Diệp Nhị gia túm cổ ép hỏi, hắn sợ choáng váng, cuống quýt nói: “Nhị gia tha mạng, Nhị gia tha mạng, chuyện này thật sự không liên quan đến ta, nương ta cũng bị oan uổng a!”

“Bớt nói nhảm đi, nói rõ ràng!”

Tôn Sắt ho sặc sụa, chỉ chỉ cổ mình, Diệp Trường Huân liền ném hắn xuống đất, đen mặt nói: “Nếu ngươi dám có nửa câu nói dối, đừng trách kiếm của ta không có mắt!”

Tôn Sắt đã sợ lắm rồi, nằm sấp ở đó đáp: “Nhị gia, Nhị gia, nương ta chỉ làm nô tài ở Đại phòng, làm sao có thể tự dưng đi hại Nhị thái thái, bà và Nhị thái thái lại không thù không oán, huống hồ, bà hại Nhị thái thái thì có ích lợi gì chứ? Này, đây đều là…”

Hắn nơm nớp lo sợ liếc Đại thái thái một cái: “Đây đều là Đại thái thái chỉ điểm a!”

Đây đều là Đại thái thái chỉ điểm…

Lời này giấu trong lòng không biết bao nhiêu người, chỉ là không ai dám nói toạc ra mà thôi, lúc này Tôn Sắt ồn ào một trận, mọi người đều sợ trắng mặt, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, co đầu rụt cổ không biết làm thế nào cho phải.

Diệp Trường Huân mím chặt môi, ánh mắt sắc bén bắn về phía Đại tẩu nhà mình.

Trong phòng một mảnh trầm mặc, không biết cánh cửa sổ nào đóng chưa kín, gió đông thổi vào khiến mọi người rét run.

“Đại tẩu, ngươi còn có gì muốn nói?”

Giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm này, thanh âm Diệp Trường Huân có vẻ tỉnh táo dị thường.

Đại thái thái cười lạnh, trào phúng nhìn Diệp Trường Huân.

“Không phải trong lòng ngươi đã nhận định rồi à, là đại tẩu ta muốn hại tức phụ ngươi, còn phải hỏi sao? Ta thấy, ngươi ở bên ngoài đánh nhau nhiều năm, bản lãnh cũng lớn rồi, trong mắt căn bản không có Diệp gia, cũng không có mẫu thân, càng không nói đến người đại tẩu này! Bây giờ ngươi muốn chém muốn giết thì tùy, lại đây báo thù cho tức phụ ngươi đi, còn hỏi ta làm cái gì!”

Diệp Trường Huân cười lạnh: “Đừng lôi thể diện Diệp gia hay lễ nghi đạo hiếu gì ra với ta, ta chỉ muốn biết là kẻ nào hạ độc trong thuốc dưỡng thai của thê tử ta!”

“Nhị thúc, nương ta sao có thể làm ra loại chuyện này được!”

Người nói chuyện là Diệp Thanh Dung, nàng tuy mới hơn chín tuổi nhưng tài hoa hơn người, dung mạo lại tốt, xưa nay tính tình cao ngạo, làm sao chịu được mẫu thân mình bị người khác ép hỏi như vậy.

Còn ba tử nữ khác của Đại phòng, trưởng tử Diệp Thanh Tông tính tình cẩn thận, nhị tử Diệp Thanh Thụy văn nhược yếu đuối, nhị nữ Diệp Thanh Liên thường bị tỷ tỷ áp một đầu, lúc này đương nhiên không dám lên tiếng.

A La thấy đại đường tỷ đứng ra, nghĩ phụ thân không tiện giằng co với vãn bối, liền mở miệng: “Đại đường tỷ sao lại nói vậy, cha ta cũng không có ý hoài nghi Đại bá mẫu, chẳng qua vị Vương ma ma kia là tâm phúc của Đại bá mẫu, bây giờ mắc phải sai lầm lớn bậc này nhưng chỉ bị đuổi khỏi Diệp gia, cũng chưa từng báo quan, điều này không khỏi khiến người khác cho rằng trong đó có ẩn tình. Hơn nữa, Vương ma ma bị đuổi ra không bao lâu liền thắt cổ tự sát, người biết chuyện chỉ nói là Vương ma ma xấu hổ không có mặt mũi mà sống, ai không biết còn tưởng rằng Vương ma ma bị giết người diệt khẩu đấy! Dù nói thế nào, chẳng lẽ Đại phòng không nợ cha mẹ ta một công đạo?”

Diệp Thanh Dung nhíu mày, vẻ mặt không dám tin nhìn A La, thật không ngờ A La lại có thể nói ra một đống đạo lý làm người ta không thể biện giải như thế.

A La liếc mắt Diệp Thanh Dung một cái rồi ngẩng đầu nói với cha mình: “Cha, A La hi vọng ngài có thể tìm ra kẻ xấu khi dễ nương, hung hăng báo thù cho nương! Mấy năm ngài không ở nhà, nương không biết phải chịu bao nhiêu ủy khuất đâu!”

Lời này bình thường không thể nói lung tung, nhưng bây giờ nương xảy ra chuyện này, nàng không tiếc nói ngoa một chút.

Dù sao, hiện tại khẳng định không ai có tâm tư so đo với nàng.

A La nói lời này, có thể xem là lửa cháy đổ thêm dầu.

Diệp Trường Huân nheo mắt, từng chữ từng chữ rõ ràng: “A La yên tâm, cha đã trở về, nhất định sẽ không để các ngươi chịu bất cứ ủy khuất gì nữa!”

Ánh mắt mọi người đều mang theo nghi ngờ và suy đoán, ngay cả hai đứa con trai của Đại thái thái cũng vậy, trong lòng đều hoài nghi mẫu thân mình, nghi ngờ nhìn về phía Đại thái thái.

Càng không nói đến ánh mắt sắc bén của Diệp Trường Huân, quả thật khiến bà ta đứng ngồi không yên.

Đại thái thái căn chặt răng, cơ hồ muốn cắn nát.

Bầu không khí chung quanh trầm thấp mà áp lực, Đại thái thái giống như không thở nổi, một lúc lâu sau, bà thong thả dời mắt nhìn phu quân mình, Diệp Trường Cần.

Ngay cả bản thân bà cũng không biết, lúc này vì sao muốn nhìn nam nhân kỳ thật đã sớm phân phòng với mình.

Có lẽ là muốn cầu xin giúp đỡ, có lẽ là muốn nhìn xem, hắn có thể nói chuyện vì mình, dù chỉ một câu hay không.

Nhưng cuối cùng, bà thất vọng rồi.

Diệp Trường Cần chỉ nhíu mày, quay đầu nhìn hướng phòng trong.

Hành động này tựa như một cọng rơm cuối cùng đè chết bà, một tia kiên trì yếu ớt nơi đáy lòng ầm ầm sụp đổ.

Bà khẽ cắn môi, nước mắt chảy xuống, xoay người ngẩng đầu nhìn Diệp Trường Huân: “Không phải ngươi muốn biết chân tướng sao, ta sẽ nói cho ngươi biết, ta sẽ nói hết tất cả!”

Đại thái thái bỗng nhiên cao giọng: “Hôm nay các ngươi không bỏ qua ta, không chừa cho ta con đường sống, vậy thì đừng trách ta nói ra hết tất cả mọi chuyện, cũng không lưu lại đường sống cho các ngươi!”

“Diệp Trường Huân, không sai, dược là ta hạ, nhưng ta không muốn lấy mạng nàng, ta chỉ không muốn nghiệt chủng trong bụng nàng được sinh ra!”

“Câm miệng!” ánh mắt Diệp Trường Huân lóe lên tia sắc bén.

“Ha ha ha, lúc này ngươi lại muốn ta câm miệng, vậy ta cố tình không câm miệng đấy, ta muốn nói, nói hết chân tướng cho các ngươi, ngươi cho rằng cái thai trong bụng Ninh Lan Uẩn là của ngươi sao, không phải, nó là của Diệp Trường Cần! Đại bá cùng em dâu thông dâm, thông ra nghiệt chủng! Ha ha, đây chính là Diệp gia các ngươi, các ngươi có tư cách gì trách cứ ta, ta vì muốn giữ thể diện cho các ngươi mới không muốn nghiệt chủng kia được sinh ra!”

“Ba” một tiếng, Đại thái thái bị tát một cái khá mạnh, thân thể lảo đảo, ngã lăn ra đất.

Sau một tiếng thét chói tai, tử nữ Đại phòng Diệp gia cùng tiến lên, nâng mẫu thân bọn họ dậy.

Cái tát này không phải do Diệp Trường Huân đánh, mà là Diệp Trường Cần.

Diệp Trường Cần tức xanh mặt, chỉ vào phụ nhân trên mặt đất mà quát: “Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Hài tử trong bụng nàng có liên quan gì đến ta?”

Khóe miệng Đại thái thái rướm máu, vùng vẫy ngồi dậy, thở hổn hển nói: “Sao lại không liên quan, không phải ngươi vẫn một lòng tơ tưởng em dâu mình sao, thế nào, có gan làm mà không có gan thừa nhận? Là ai ngồi trong thư phòng viết một xấp giấy tuyên thành toàn hai chữ Lan Uẩn! Ngươi cho rằng ta không biết chuyện trước khi Ninh Lan Uẩn gả vào Diệp gia sao, ngươi giấu ai chứ!”

Hai mắt Diệp Trường Cần đỏ ngầu, nhấc chân muốn đá Đại thái thái.

Mấy tử nữ Đại phòng vội vàng khóc lóc ngăn cản, Diệp Thanh Dung và Diệp Thanh Liên thậm chí còn quỳ xuống ôm chân Diệp Trường Cần.

Nhất thời, trong phòng rối loạn ầm ĩ.

Diệp Trường Huân nhìn tất cả, cười lạnh một tiếng: “Nữ nhân của ta, hài tử trong bụng chính là của ta! Trước khi gả cho ta, nàng thế nào ta không quan tâm, nhưng sau khi gả cho ta, ta hằng năm ở bên ngoài, theo nhân phẩm của nàng, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bôi nhọ thanh danh Diệp gia! Đại tẩu nhẫn tâm hại vợ con ta, cũng đã nhận tội rồi, vậy giao cho nha môn xử trí đi, cần gì phải liên lụy người vô tội, hắt bát nước bẩn này!”

Ninh thị nhìn tình hình trong phòng, toàn thân lạnh lẽo, răng run cầm cập.

Nàng đã trải sự đời, biết thế gian này không sạch sẽ, một khi bị hắt nước bẩn thì có trăm cái miệng cũng không giải thích rõ, dùng một trăm cái giếng cũng rửa không sạch.

Giữa phu thê vốn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, phu quân ở bên ngoài nhiều năm, sợ là trong lòng vốn đã ghét bỏ mình rồi, bây giờ còn bị đại tẩu nói như vậy, mặc dù phu quân không tin nhưng người ngoài sẽ nghĩ thế nào, nam nhi đại trượng phu làm sao chịu được sỉ nhục như thế.

Trong lòng Ninh thị thậm chí đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, nếu hắn thật sự không tin nàng, nàng liền đụng đầu chết ở đây, chứng minh trong sạch!

Nhưng mà thật sự không thể ngờ được, Diệp Trường Huân lại không hề hoài nghi nàng, ngược lại còn bảo vệ sự trong sạch của nàng trước mặt mọi người.

Trong mắt hắn thậm chí không hề có chút hoài nghi nào.

Nước mắt trào ra, Ninh thị ngẩn ngơ nhìn phu quân. Mặc kệ lời hắn nói là thật lòng hay chỉ vì bảo vệ nàng, nàng cũng cảm động không thôi.

A La đứng bên cạnh phụ thân, thấy mẫu thân đơn bạc như lá rụng trong gió, nàng vội vàng chạy qua, cầm tay mẫu thân, lớn tiếng nói: “Nương, ngài đừng khóc, ai dám khi dễ ngài, ta sẽ mách với phụ thân, để phụ thân dạy dỗ bọn họ! Có vài người làm chuyện xấu, lại hắt nước bẩn, tạo lời đồn hủy hoại thanh danh người khác, bảo kiếm của phụ thân nhất định không tha cho họ!”

Ngôn ngữ hài đồng nói ra lời này, ít nhiều cũng làm người khác tỉnh ngộ, đúng vậy, có vài người cố ý hắt nước bẩn cho người khác.

Hài tử trong bụng Nhị thái thái là của ai, đương nhiên Nhị gia biết rõ nhất, Nhị gia không cảm thấy mình bị đội nón xanh, như vậy những lời Đại thái thái nói căn bản là giả dối.

Lại nghe A La nói tiếp: “Mắt ca ca không tốt, ta lại là nữ hài tử, e là có người sợ cái thai của nương ta là tiểu đệ đệ, đoạt nổi bật của nàng đấy!”

Lời này dứt khoát chỉ thẳng Đại thái thái, muốn áp chế Nhị phòng, củng cố địa vị Đại phòng.

Ninh thị lúc này trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng chưa từng nghĩ tới, phu quân liều lĩnh che chở nàng đến thế, không hề có chút hoài nghi nào, nữ nhi nhỏ bé mảnh mai vào thời điểm mấu chốt nói trúng chỗ yếu hại của đối phương, vạch trần ý đồ của bọn họ.

Nàng lập tức ngồi xổm xuống, kéo nữ nhi vào lòng, ôm thật chặt.

“A La…” nàng không biết nói gì cho phải, vùi đầu vào hõm vai gầy nhỏ của nữ nhi.

Trong Noãn các, sắc mặt lão tổ tông tái nhợt, run run ngồi trên tháp, ngẩn ngơ nghe động tĩnh bên ngoài.

“Nghiệp chướng, nghiệp chướng, Diệp gia ta đã làm cái nghiệt gì a!”

Nói đến đây, bà chậm rãi ngã xuống tháp.

———

Thái y được mời tới, sau khi bắt mạch chỉ nói lão tổ tông khí huyết công tâm, tĩnh dưỡng vài ngày là được, không có gì đáng ngại. Tất cả cháu trai cháu gái trong nhà đều ở lại trông chừng, A La cũng ở nửa ngày, sau lại lo lắng mẫu thân, đành phải chạy về viện Nhị phòng xem mẫu thân trước.

Diệp Trường Cần và Diệp Trường Huân đều đứng trước cửa, đều nghiêm mặt, không ai nói chuyện.

Diệp Trường Huân híp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm huynh trưởng.

“Có tin hay không tùy ngươi, hài tử trong bụng Lan Uẩn không liên quan đến ta, ta và nàng trong sạch.” Diệp Trường Cần nói.

Nhưng hắn vừa dứt lời, Diệp Trường Huân liền vung một nắm đấm qua.

“Diệp Trường Huân, ngươi đừng tưởng là ta không biết rằng ngươi cố ý! Biết rõ tất cả mà còn đùa giỡn tâm cơ, nếu không vì sao Vương ma ma đột nhiên chết, Tôn Sắt làm sao to gan dám tìm đến Diệp gia, đều do ngươi đứng sau chỉ điểm!”

“Ngươi còn dám nói bậy!” Diệp Trường Huân lại thêm một đấm.

Diệp Trường Huân võ tướng, nhưng Diệp Trường Cần lại là văn nhân yếu ớt.

Diệp Trường Cần chịu hai đấm, lỗ mũi đã nở hoa, máu chảy ròng ròng, ai ngờ Diệp Trường Huân còn chưa bỏ qua, lại bồi thêm một đấm, đánh đến mức lão tam Diệp Trường Mẫn phải mang nô bộc đến can ngăn.

Cho đến khi bị tách ra, Diệp Trường Huân thở hổn hển nói: “Ta đương nhiên tin tưởng thê tử ta, nàng hoàn toàn trong sạch! Nhưng bây giờ ta không tin ngươi! Mấy năm nay ta phòng thủ biên cường là vì cái gì? Không riêng vì bản thân ta mà còn vì Diệp gia! Kết quả thì sao, ngươi đối đãi với vợ con ta thế nào?”

Hắn nghĩ tới bộ dáng thê tử mấy lần muốn nói lại thôi, chỉ cho rằng thê tử có vài lời không muốn trực tiếp nói với mình, hoặc căn bản là ghét bỏ mình mà thôi, chưa từng nghĩ nàng ở Diệp gia phải chịu khổ sở, ủy khuất mà mình không tưởng tượng nổi!

Hắn nghĩ tới bộ dáng nữ nhi núp trong lòng mình, khóc lóc nức nở, không có phụ thân che chở, tình tình mẫu thân lại nhu nhược, ca ca bị mù bẩm sinh, nàng thì còn nhỏ, mấy năm nay không biết trong lòng xót xa thế nào!

Nghĩ đến đây, nắm đấm Diệp Trường Huân lại kêu răng rắc: “Nếu không nể tình huyết mạch tay chân, hôm nay ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi!”

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận