Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiểu giai nhân khuynh thành

Năm nay là năm Nhân Hòa thứ chín.

A La nhớ rất rõ, mùa đông năm nay sẽ phát sinh biến cố lớn.

Đầu tiên là thái tử đương triều nhiễm phong hàn bất hạnh qua đời, kế tiếp là thiên tử băng hà, bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, thiên tử chưa kịp xác định người thừa kế ngôi vị hoàng đế, cho nên ba vị hoàng tử bắt đầu tranh đoạt đế vị, Yến Kinh trải qua một phen long trời lở đất.

Tình hình này kéo dài đến mùa xuân năm Nhân Hòa thứ mười, An Nam vương mang binh tiến vào Yến Kinh, trước hết là mời tiên hoàng thái hậu ra mặt, sau đó bách quan dâng tấu, thỉnh An Nam vương kế thừa đế vị, bình định nội loạn.

Chuyện này nói trắng ra là… Thái tử chết, hoàng đế chết, vài vị hoàng tử muốn tranh đoạt đế vị, ai ngờ gừng càng già càng cay, huynh đệ của lão cha hoàng đế xuất hiện, diệt toàn bộ vài vị hoàng tử bọn họ.

Đương nhiên còn có một cách nói khác là, nãi nãi giúp nhi tử tiêu diệt một đám tôn tử không nghe lời.

Đời trước, thời điểm xảy ra chuyện này, A La gần tròn mười lăm tuổi, đã định ra hôn sự với Tiêu gia, vì Tiêu Kính Viễn là tổng binh kiêu kỵ binh nên sớm biết được tin tức, báo cho lão tổ tông Tiêu gia, lão tổ tông liền sai người đưa gia quyến Tiêu gia và Diệp gia ra khỏi kinh thành, đến thôn trang trên núi ở ngoại thành tránh nạn.

A La ở lại thôn trang kia một năm, đến khi xuống núi cũng qua tuổi cập kê, nhanh chóng gả cho Tiêu Vĩnh Hãn.

Đời này, A La đã sớm theo cha mẹ tự lập môn hộ, ít lui tới Tiêu gia, hơn nữa, vì A La không thích nên hôn sự này cũng chậm chạp không định ra, càng không có khả năng thông qua Tiêu gia biết được tin tức này.

Nàng âm thầm tính toán, làm thế nào nói cho phụ thân, tốt xấu gì cũng có thể tránh được tai nạn lần này.

Trầm ngâm một hồi, nàng liền đứng dậy chạy qua thư phòng phụ thân, việc này không nên chậm trễ, không thể kéo dài được nữa.

Nào ngờ lúc còn cách thư phòng một khoảng xa, nàng chợt nghe thấy động tĩnh bên trong.

A La khẽ thở dài, mặt hồng hồng, dừng bước nhìn hai nha hoàn Vũ Xuân và Thúy Hạ phía sau, thấy vẻ mặt các nàng vẫn như thường, lúc này mới yên tâm.

Hiện tại thính giác của nàng nhạy bén hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần, đại đa số thời điểm, nàng có thể nghe thấy những âm thanh mà người khác không nghe được, có lúc chiếm được rất nhiều lợi ích, nhưng cũng có lúc khiến nàng phiền não không thôi.

Tỷ như hiện tại, vì sao trong thư phòng phụ thân lại truyền đến tiếng động chỉ khi trên giường mới có.

Ngẫm lại liền biết, lúc này tất nhiên là nương đưa trà bánh qua cho cha.

Cha đói bụng, chẳng những ăn trà bánh mà còn thuận tiện ăn luôn cả nương.

Nàng vẫn nên về phòng chờ một chút, miễn cho quấy rầy hứng trí hai người.

Ai ngờ đang muốn xoay người thì thấy tiểu đệ Thanh Việt đang đi về hướng bên này.

Năm bọn họ mới chuyển đến tòa nhà này, mẫu thân sinh tiểu đệ đệ Diệp Thanh Việt, bây giờ hắn đã bảy tuổi rồi. Bộ dáng hắn khác với ca ca, tỷ tỷ, hoàn toàn không có nửa phần thanh nhã của mẫu thân, ngược lại cực kỳ giống phụ thân Diệp Trường Huân. Mới bảy tuổi đã khỏe mạnh kháu khỉnh, khí lực lớn đến mức có thể dùng một tay nâng một thanh đại đao nặng mấy cân, không thích đọc sách, ngày ngày chỉ thích trèo lên trèo xuống, vung đao múa kiếm.

Lúc này, thấy Thanh Việt nhảy cà tưng lại đây, vui vẻ reo lên: “Tỷ tỷ đang qua phòng cha a! Đi, chúng ta cùng đi, ta đang muốn cho cha xem bộ quyền pháp ta mới học!”

Nói xong liền nắm tay A La chạy về phía trước, quả thật giống như con bò tót.

A La vội vàng dỗ hắn: “Không không không, không phải ta muốn tìm cha, chúng ta qua phòng ta nói chuyện trước đi.”

Diệp Thanh Việt căn bản không tin, buồn bực nhìn nàng: “Tỷ, ngươi nói dối dỗ ta thôi, vừa rồi ta thấy ngươi nhìn về phía thư phòng cha, không phải muốn qua tìm cha sao?”

A La thầm thở dài, đời này nhiều thêm một đệ đệ, tứ chi phát triển, đầu óc cũng không đơn giản, giống như thằng quỷ nhỏ, đừng hòng dễ dàng lừa gạt hắn a.

“Vừa rồi đúng là ta muốn qua tìm cha, nhưng bây giờ đột nhiên nhớ ra, hôm nay sai A Ngưu ra phố mua hạt dẻ xào đường, đang còn nóng hổi đó, nếu hiện tại không ăn, để nguội sẽ mất ngon, Thanh Việt ngoan, theo tỷ tỷ đi ăn hạt dẻ xào đường đi!”

Dứt lời, A La liền kéo đệ đệ về phòng.

Nhưng Diệp Thanh Việt lại cười nhạt: “Tỷ tỷ, nếu thật sự có hạt dẻ xào đường, ngươi còn sẽ ra ngoài sao, đừng đùa ta, nhìn ngươi lén lén lút lút như vậy, nhất định là có chuyện gạt ta, đi thôi đi thôi, chúng ta cùng đi tìm cha.”

A La nghe lời này, quả thật muốn khóc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Thanh Việt, ngươi không nghe lời tỷ tỷ!”

Diệp Thanh Việt quay đầu le lưỡi: “Ngươi gọi ta một tiếng ca ca, ta liền nghe lời ngươi a!”

A La khó thở, tiến lên muốn đánh Diệp Thanh Việt, nhưng hắn chạy nhanh như vậy, nàng làm sao đuổi kịp.

Hai tỷ đệ đang ầm ĩ thì thấy cửa thư phòng mở ra, Diệp Trường Huân đứng trước cửa, trầm mặt nhìn hai người.

Bảy năm qua trôi qua, Diệp Trường Huân 35 tuổi, ở cái tuổi này, hắn đã có chút địa vị trong triều, hành vi ổn trọng, mặt mày cương nghị, thân hình cao lớn, mặc một thân cẩm bào đứng đó, khí độ bất phàm.

Diệp Thanh Việt vừa thấy phụ thân, lập tức đàng hoàng lại, không dám chạy loạn nữa, đứng nghiêm ở đó như cọc gỗ.

A La yêu kiều hừ một tiếng, liếc trắng mắt đệ đệ nhà mình, chạy tới bên cạnh phụ thân, bĩu môi nói: “Cha, Thanh Việt khi dễ ta!”

Vốn dĩ có một đệ đệ bảo bối như vậy, A La cũng rất yêu thương cưng chiều, nhưng hắn lớn lên một chút liền thích nghịch ngợm gây sự, leo tường dỡ ngói, dần dần A la cũng không có biện pháp với hắn.

Cho nên, chạy đi cáo trạng với cha là chuyện thường xuyên như cơm bữa.

Trong ba đứa con, Diệp Trường Huân sủng ái nhất chính là nữ nhi A La.

Sắp tròn mười lăm tuổi, A La nghiễm nhiên giống hệt nương nàng lúc còn trẻ, đặc biệt là đôi mắt trong veo ngập nước cùng đôi môi kiều diễm, càng chọc người yêu thích.

Trong nhà này, Diệp Trường Huân có hai uy hiếp, một là Ninh thị, một cái khác đương nhiên là A La.

Hắn nghiêm mặt nhìn tiểu tử thúi Diệp Thanh Việt bên kia: “Khi dễ tỷ tỷ ngươi?”

Thanh âm hơi cao mang theo nghi ngờ cùng khiển trách, càng không cho phép bác bỏ.

Diệp Thanh Việt nhất thời giống như quả bóng xì hơi, ỉu xìu cúi thấp đầu: “Cha, ta, ta không có a…”

Diệp Trường Huân lạnh nhạt nói: “Đi, phạt ngươi đứng ở góc tường, nâng tảng đá kia một trăm lần, không được lười biếng!”

“A? Cha! Ngài là cha ruột của ta a!” lần này đến phiên Diệp Thanh Việt muốn khóc.

Trời đất chứng giám, hắn mới bảy tuổi thôi a, bọn họ có cần phải khi dễ một tiểu hài tử bảy tuổi như vậy không?

A La che miệng cười trộm: “Đệ đệ ngoan, đệ đệ tốt, đi thôi đi thôi, tương lai làm anh hùng, tỷ tỷ vỗ tay cho ngươi!”

Diệp Thanh Việt bị tỷ tỷ cười nhạo một phen, không làm gì được, chỉ có thể nghe lệnh đi nâng tảng đá.

Hắn đi rồi, A La theo phụ thân vào thư phòng.

Vừa bước vào phòng, A La liền biết mình đoán không sai, lúc này nương đang nghiêng người tựa vào đệm, trong mắt còn có chút mê ly chưa tan hết, trên môi còn có vệt nước, hai má ửng hồng kiều diễm ướt át, càng khả nghi hơn chính là dấu vết màu hồng kia ở cổ áo kia, có lẽ vì mặc y phục vội, dây lưng hơi lỏng, lộ ra một mảng da đỏ hồng như xuân đào.

A La mím môi cười trộm, xong lại bày ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Nương, thì ra ngài cũng ở đây?”

“Ân, vừa rồi mang trà bánh qua cho cha ngươi, ở lại nói vài câu, sao ngươi cũng tới đây?” Ninh thị ra vẻ bình tĩnh, chẳng qua thanh âm mang theo vẻ biếng nhác thỏa mãn.

A La cười cười: “Cũng không có việc gì, chỉ là sắp qua năm mới, đón tết trong kinh thành hoài cũng không thú vị, năm nay muốn làm mới mẻ hơn.”

“Mới mẻ hơn?” Ninh thị và Diệp Trường Huân liếc nhìn nhau, đều không rõ nữ nhi bảo bối của họ có chủ ý gì?

A La thong thả nói ra ý định của mình.

Nàng vốn dĩ muốn nói rõ thế cục triều đình, nhưng sợ cha mẹ bị dọa sợ, đành phải tìm phương pháp uyển chuyển hơn, lừa nương mang theo tiểu đệ đi sơn trang trên núi ở một thời gian.

Đại ca Diệp Thanh Xuyên hiện tại đang đi học, một tháng mới về nhà một lần, huống hồ đời trước đại ca cũng ở lại học viện trong kinh, không bị liên lụy gì, đời này cứ tiếp tục ở đó cũng tốt.

Về phần cha, đường đường Binh bộ thị lang, đương nhiên không thể tùy tiện rời khỏi kinh thành, chỉ có thể nhắc nhở hắn làm việc cẩn thận.

Ninh thị nghe nữ nhi nói, không khỏi lắc đầu: “Sợ là phụ thân ngươi không thể cùng đi sơn trang, chỉ có ta mang ngươi và Thanh Việt đi cũng không thú vị.”

A La vừa nghe liền biết là nương không nỡ xa cha.

Ngẫm lại cũng đúng, từ sau khi phân gia, cha mẹ đã nói rõ hiểu lầm năm xưa, hai vợ chồng cùng nhau bù lại mười năm tiếc nuối, mỗi ngày đều dính như keo sơn, ánh mắt nhìn nhau nhu tình dào dạt, làm sao nỡ tách ra lâu như vậy.

Có điều, A La biết chuyện này quan trọng, dĩ nhiên không dễ dàng nhượng bộ, làm nũng chơi xấu nửa ngày mới dụ được Diệp Trường Huân đáp ứng.

“Mấy năm nay ta bận rộn chính sự, không có thời gian đưa các ngươi đi đâu chơi, nếu A La muốn đi sơn trang thì nàng liền mang A La đi thôi. Chờ qua năm ta lại đến tìm các ngươi.”

Ninh thị xưa nay tính tình dịu dàng nhu thuận, không bao giờ phản bác lời phu quân nói, lúc này thấy phu quân đã đáp ứng, nàng tất nhiên cười gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Trường Huân, chàng cũng đừng quá cưng chiều A La, cứ tiếp tục như thế sẽ chiều hư nàng, vậy làm sao được.”

“Chiều hư thì có sao?” không biết vì sao Diệp Trường Huân luôn cảm thấy mình nợ nữ nhi, hận không thể cho nàng những thứ tốt nhất trên đời này, chỉ cần nàng làm nũng, cái gì hắn cũng đáp ứng.

“Aizz…” Ninh thị than khẽ, “Sang năm A La cập kê, cũng nên xem xét việc hôn nhân rồi, đợi sau này gả ra ngoài, chỉ sợ nhà chồng không khoan dung được tính tình kiêu căng của nàng.”

“Nếu nhà chồng không chấp nhận được thì dứt khoát không gả! Chẳng lẽ ta không thể nuôi nữ nhi cả đời!” Diệp Trường Huân chém đinh chặt sắt nói.

Ninh thị bất đắc dĩ, nàng tất nhiên không suy nghĩ trực tiếp như phu quân, nữ hài nhi lớn lên dù sao cũng phải gả chồng, nàng phải hảo hảo lựa chọn một phen, tìm một mối hôn sự thuận lợi như ý cho A La.

Hiện tại A La không suy nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ một lòng tính toán đưa nương và đệ đệ trốn vào núi, ca ca trốn trong học viện, bận tâm duy nhất chính là phụ thân.

Chẳng qua, phụ thân thân thủ bất phàm, nếu thật sự gặp chuyện gì, chắc cũng không đến mức chịu thua thiệt.

————-

Cùng lúc này, ngoài biên cương xa xôi phía bắc, một thiếu niên tướng quân mặc tử y, thẳng tắp đứng trên tường thành, chắp tay sau lưng nhìn về hướng Yến Kinh.

Núi non trùng điệp, phía cuối chân trời chỉ thấy từng đám cỏ khô, sương khói lượn lờ, không nhìn thấy Yến Kinh phồn hoa rực rỡ.

Tiêu Kính Viễn đã đóng quân tại đây bảy năm.

Bảy năm qua đối với hắn giống như lưu đày.

Dưới góc tường thành hẻo lánh, một đóa hoa loa kèn nhỏ bé không biết làm thế nào tránh đi cái rét lạnh của đêm đông, những cánh hoa non mịn co quắp lại.

Tiêu Kính Viễn nhìn, trong mắt có chút hoảng hốt, chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên nhớ đến năm đó, trên đường phố ồn ào náo nhiệt có một tiểu cô nương linh động nghịch ngợm, đôi mắt trong veo đầy ý cười bảo hắn mua hoa cho cài hoa nàng.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn quay đầu lại thì đã không thấy bóng dáng nàng đâu.

Bảy năm, nàng có lẽ đã trưởng thành, định thân, cũng có lẽ đã gả làm vợ người ta rồi.

Đang suy nghĩ thì thấy một con khoái mã chạy đến từ phía xa, mang theo bụi đất mù mịt, chỉ chừng nửa khắc đã đến chân tường thành.

“Cấp báo… Yến Kinh tám trăm dặm khẩn cấp…” khoái mã ngàn dặm ngã xuống, sứ giả nghiêng người quỳ một gối xuống trước cửa thành, cao giọng hô.

Con ngươi Tiêu Kính Viễn co rụt lại, bàn tay chắp sau lưng bất giác siết chặt.

Ở cái nơi Bắc Cương thời tiết nước đóng thành băng này, bầu trời Yến Kinh lại muốn thay đổi sao?

A La cùng mẫu thân và đệ đệ trốn đến sơn trang đã sáu bảy ngày rồi, trong núi đương nhiên không so được với kinh thành, thật sự quá lạnh. May mà A La đã sớm có chuẩn bị, từ mấy năm trước la hét đòi phụ thân mua một sơn trang, bố trí địa long ở khắp nơi. Lần này các nàng vào núi, Diệp Trường Huân đau lòng thê tử và nhi nữ, tất nhiên có chuẩn bị than củi, đốt địa long ấm áp cho nên không đến mức phải chịu lạnh.

Ngày ngày A La ở trên núi cùng mẫu thân đọc sách viết chữ, tiến bộ không ít, còn Diệp Thanh Việt nghịch ngợm từ lúc vào núi lại trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều, mỗi ngày đều đi theo hạ nhân lấy lộc nhung, sâm rừng về cho mẫu thân và tỷ tỷ, bảo là muốn cải thiện khẩu vị cho các nàng.

Đôi khi nghe thấy tiếng hổ gầm trong rừng sâu, A La không khỏi hơi sợ hãi, Diệp Thanh Việt thấy liền chạy tới, vỗ ngực nói: “Tỷ đừng sợ, có đệ ở đây, dù có mười đầu lão hổ đến ta cũng giải quyết hết!”

A La nhìn đệ đệ khỏe mạnh kháu khỉnh, không khỏi bật cười.

Kỳ thật, phu thân vừa nghe A La đề nghị lên núi, tất nhiên là có phái người theo bảo vệ, chắc chắn sẽ không gặp chuyện gì bất trắc, nhưng nghe tiểu gia hỏa này nói lời tri kỷ như vậy, làm tỷ tỷ tự nhiên cũng yên tâm.

Mấy ngày nữa sẽ bước qua năm mới, Ninh thị không thấy phu quân lên núi thì không khỏi nghi hoặc.

Ngay sau đó, nàng lại phát hiện một chuyện ly kỳ, thì ra bọn thị vệ tuần tra trên núi đúng lúc gặp hạ nhân Tiêu gia, thế mới biết gia quyến Tiêu gia cũng vào núi.

“Ta vốn cảm thấy ỷ tưởng của A La thật sự rất bất ngờ, trời thì lạnh mà cứ nhất định muốn vào núi đón năm mới, không ngờ người Tiêu gia cũng đến rồi?”

Lúc này, Ninh thị tất nhiên cảm thấy không thích hợp, bao gồm chuyện A La đột nhiên đề nghị đi sơn trang hiển nhiên cũng không phải tâm huyết dâng trào.

A La biết không thể gạt mẫu thân được nữa, đành khai ra: “Nương, ta nói thật ngài đừng tức giận, ta nghe người trong thư viện nói, qua mùa đông năm nay, Yến Kinh sẽ xảy ra đại sự, cha và ca ca thì ta không có biện pháp, bọn họ là nam nhân, lại có việc quan trọng không thể đi được, ta và ngài chỉ là nữ tử, tất nhiên muốn sớm mang đệ đệ đi lánh nạn. Lúc này, Tiêu gia hẳn là cũng có ý như vậy.”

Ninh thị nghe vậy không khỏi lo lắng: “Nếu thật sự như thế, vậy cha ngươi và ca ca ngươi thì sao…”

A La thở dài: “Nương, loại chuyện này chỉ có thể nghe theo ý trời. Ngài phải biết, tin tức ta nghe được cũng không hẳn là đúng, nếu tự tiện nói với cha và ca ca, kéo theo bọn họ lên núi tránh nạn, đó mới là chuyện cười, sẽ không ai tin ta. Bây giờ chúng ta đi trước, để cha khỏi phải lo trước lo sau, thời điểm tất yếu chỉ cần bảo toàn bản thân là được. Cha võ nghệ cao cường, kết giao rộng rãi, nếu thật sự có chuyện gì, hắn nhất định có thể tự bảo vệ mình.”

A La dám nói như vậy là vì, trong ấn tượng của nàng đời trước, các văn võ bá quan đều bị truyền vào cung, đa số an ổn vượt qua kiếp nạn này, chỉ có một số gia quyến mất mạng trong cơn loạn lạc mà thôi.

Trong lòng Ninh thị vẫn không an tâm nhưng việc đã đến nước này, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể phái người về Yến Kinh tìm hiểu tin tức.

Mấy ngày sau, vừa bước qua năm mới, hạ nhân cũng truyền tin đến, thiên tử băng hà!

Ninh thị vừa nghe, sắc mặt đại biến, nếu lúc trước nàng còn nghi hoặc “kiếp nạn” mà A La nói thì bây giờ nàng lại không dám không tin. Thiên tử băng hà, bất luận là phu quân đang làm quan trong triều hay trưởng tử đang học ở thư viện tất nhiên đều không thể rời Yến Kinh.

Hơn nữa, trước đó Thái tử đã hoăng (chết), không ai kế thừa đế vị, tất nhiên dẫn đến triều đình đại loạn!

Ninh thị hoang mang lo sợ, A La dù sao cũng đã trải qua một lần, bình tâm tĩnh khí an ủi mẫu thân: “Bây giờ có lo lắng cũng vô ích, ta và ngài tay trói gà không chặt, trở về kinh thành chỉ vô duyên vô cớ liên lụy phụ thân thôi.”

Ninh thị lại lo lắng cực kỳ: “Không biết bên Tam phòng thế nào, có bị liên lụy hay không?”

Hiện tại, lão tổ tông đã giá hạc về tây, Đại phòng đã sớm cắt đứt quan hệ với nhà mình, duy chỉ có Tam phòng là thường xuyên qua lại, Ninh thị thiện tâm, tất nhiên nhớ tới Tam đệ muội và cháu trai cháu gái.

A La rũ mắt, im lặng một lát, nói: “Mặc cho số phận đi.”

Kỳ thật, nhớ tới đủ loại chuyện ngày trước, trong lòng nàng cũng coi Diệp Thanh Huyên như muội muội ruột, nếu như có thể nàng cũng muốn giúp, nhưng mà… nếu nàng chạy đến Tam phòng nói sẽ xảy ra biến cố như vậy, ai tin nàng chứ, chỉ sợ sẽ chê cười nàng là kẻ điên. Cũng chỉ có cha mẹ luôn dung túng cho tính tình kiêu căng của nàng, mới chiều theo ý kiến của nàng, năm hết tết đến lại chạy vào núi chịu lạnh.

Sau khi áy náy, Ninh thị hiển nhiên cũng nghĩ giống A La, hít sâu một hơi, lắc đầu nói: “Mà thôi, việc này nói ra cũng không ai tin, biến cố lớn như thế, ai có thể dự đoán trước được, A La là phúc tinh, ta và A Việt có thể tránh khỏi loạn lạc đã là may mắn trong bất hạnh rồi, quả thật không quản được những người khác.”

Suy nghĩ rõ ràng những điều này, Ninh thị cũng không tự chuốc thêm phiền não nữa, giống như ngày thường, dạy A La đọc sách viết chữ, thuận tiện mài dũa tính tình Diệp Thanh Việt.

Mãi cho đến đầu tháng hai, thời điểm ba người rốt cuộc không nhịn được nữa, hạ nhân liền tìm hiểu được tin tức, An Nam vương mang binh vào Yến Kinh, bình định chiến loạn, sau đó đăng cơ làm đế. Diệp Trường Huân cũng truyền thư đến báo bình an, Diệp Thanh Xuyên ở thư viện cũng không bị liên lụy gì, qua vài ngày nữa, đợi tiêu diệt hết tàn quân, sẽ đến đón mẹ con các nàng về Yến Kinh.

Sau khi nhận được thư, Ninh thị rốt cuộc hoàn toàn yên tâm, đúng lúc hôm nay Diệp Thanh Việt bắt được thú rừng, Ninh thị liền đích thân xuống bếp làm mấy món ngon cho tỷ đệ A La.

Thời gian này, Diệp Thanh Việt thật sự hiểu chuyện hơn rất nhiều, không rảnh rỗi chọc tức A La nữa, ngược lại hay qua phòng A La trò chuyện giải buồn.

A La vui mừng cực kỳ, nàng nhìn hắn từ nhỏ lớn lên, trước kia hay bị hắn chọc tức, bây giờ đã ra dáng tiểu đại nhân rồi.

Xem ra, nam hài tử vẫn phải trải qua chút chuyện mới tốt.

Hai tỷ đệ đang chơi cờ trong phòng thì ngửi thấy mùi thơm từ phía phòng bếp truyền đến, tay liền không hạ cờ được nữa.

“Tỷ, thơm quá a, thịt thú rừng đúng là quá thơm!”

“Là nương đích thân xuống bếp làm, không ngon mới lạ đó!”

Dứt lời, A La lập tức ném quân cờ, muốn chạy qua xem, nàng sắp chảy nước miếng rồi đây.

Nào ngờ vừa ra sân thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, ngay sau đó, một hộ vệ chạy tới báo: “Cô nương, thiếu gia, sợ là có một nhóm tàn quân sẽ đi qua chỗ chúng ta, hai vị nhanh chóng cùng phu nhân trốn đi thôi!”

A La cả kinh, vội vàng cẩn thận lắng nghe động tĩnh phía xa, vừa nghe xong, nàng lập tức biến sắc.

Nàng biết nhóm tàn quân này thật ra là thủ hạ của Tam Hoàng tử, không có quân lương nên cướp bóc khắp nơi.

Đời trước, nàng nhớ rõ nhóm người đó không đi về hướng này, không ngờ đời này sống lại, sự tình dĩ nhiên có biến!

“Thanh Việt, nhanh, đi gọi nương, chúng ta cùng rời khỏi nơi này!”

Nếu thật sự gặp phải nhóm tàn quân kia, hậu quả thật không tưởng tượng nổi, A La quyết định thật nhanh, kim ngân châu báu trong sơn trang đều để lại đó trước, bảo toàn tính mạng mới là trọng yếu.

———

Thời điểm Tiêu Kính Viễn dẫn một đội quân tiến vào La Phù sơn chính là mùng tám tháng hai, thời tiết vẫn rất lạnh, thậm chí còn có băng tuyết.

Lúc vừa vào núi, trời còn đổ mưa, càng vào sâu trong núi, hạt mưa chậm rãi biến thành hoa tuyết, phủ lên trường kiếm và khôi giáp, ngay cả bờm ngựa cũng có một tầng tuyết trắng.

“Bẩm tướng quân, nơi này có một sơn trang, xung quanh có rất nhiều dấu chân và vó ngựa hỗn loạn.”

Tiêu Kính Viễn gật đầu, ra lệnh: “Tra tiếp.”

Dứt lời, hắn đã nhảy xuống ngựa.

Nơi này có dấu vết vó ngựa, chứng tỏ có tàn quân vừa đi qua nơi này, dấu vết cũng chưa bị tuyết vùi lấp có nghĩa bọn chúng vừa rời đi không lâu.

Tiêu Kính Viễn lập tức tiến vào sơn trang, chuẩn bị đích thân tra xét.

Sau khi tinh tế quan sát, đại khái cũng đoán ra, từng có một hộ gia đình mang theo nô bộc ở nơi này, xem ra là nhà phú quý.

Khi đi hẳn là rất vội vàng.

Đương nhiên cũng có khả năng là căn bản chưa kịp đi thì gặp phải tàn quân, cho nên bị bắt đi rồi?

Tiêu Kính Viễn cúi đầu, nhíu mày quan sát dấu vết lưu lại, suy đoán hướng đi tiếp theo của nhóm tàn quân này.

Nhóm tàn quân này thật ra là Thiên Khôi tướng quân dưới trướng Tam Hoàng tử mang theo thủ hạ bại tướng trốn vào núi sâu, mà Tiêu Kính Viễn muốn diệt cỏ tận gốc, tất nhiên muốn mang binh đi truy bắt.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận