Trên đường đi, Tiêu Kính Viễn vẫn trầm mặc, nàng bỗng ý thức được, có lẽ đây là lần cuối cùng hai người ở chung. Đi hết đoạn đường này, ngày mai hắn sẽ đưa nàng về Yến Kinh, từ nay về sau, kiều quy kiều, lộ quy lộ (ai đi đường nấy), nàng là nữ nhi Binh bộ thị lang, hắn là trọng thần triều đình, là trụ cột của Tiêu gia, không còn dây dưa gì nữa.
Đời trước nàng gả cho Tiêu Vĩnh Hãn, cơ hồ không có liên quan gì với hắn, chứ đừng nói chi là đời này nàng căn bản sẽ không có khả năng gả vào Tiêu gia, càng tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ gì.
“Làm sao?” Tiêu Kính Viễn cảm thấy nàng đi chậm lại, càng lúc càng chậm, cuối cùng ngừng hẳn.
“Thất thúc… ta, hình như ta có chuyện muốn nói với ngươi.” nàng nắm chặt áo choàng lông điêu, vắt óc suy nghĩ.
“Nói.”
“Cái kia… cái kia…” nàng cố gắng suy nghĩ một phen, rốt cuộc mở miệng: “Có phải ngươi có một vị bằng hữu họ Kha hay không?”
Trong trí nhớ của nàng, khi Tiêu Kính Viễn tầm mười bốn mười lăm tuổi thì quen một vị du hiệp là thần y, mà vị thần y này có thể chữa trị mắt cho ca ca.
“Kha? Không biết.”
“Ách… vậy sao.” nàng hơi thất vọng.
Tiêu Kính Viễn đương nhiên nhìn ra tia thất vọng trong mắt nàng, im lặng một lát, hắn hỏi: “Đó là ai?”
“Thất thúc đã không biết hắn, thôi quên đi.” tuy nói vậy nhưng thanh âm nàng rõ ràng mang vẻ thất lạc.
“Nói cho ta biết, đó là ai?”
A La nghe Tiêu Kính Viễn truy hỏi, đành phải nói: “Là một vị đại phu, ta cho rằng Thất thúc biết hắn, nhưng Thất thúc nói không biết hắn, vậy chính là ta nghĩ sai rồi.”
“Đại phu họ Kha kia là người thế nào?”
A La không ngờ hắn hỏi kỹ như thế, chuyện này phải nói với hắn thế nào đây? Nghĩ nghĩ, nàng đành nói: “Ta cũng chỉ nghe nói có một vị thần y du tẩu ở vùng Bắc Cương, có lẽ hắn có thể chữa mắt cho ca ca, cho nên mới thuận miệng hỏi Thất thúc xem có quen biết hắn hay không mà thôi.”
Tiêu Kính Viễn gật đầu, không nói nữa.
Lúc này, A La chạy tới trước cửa, cởi áo choàng trả lại cho Tiêu Kính Viễn: “Thất thúc, trả cho ngươi.”
Tiêu Kính Viễn cầm lấy: “Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta sẽ về kinh, phải dậy sớm một chút.”
“Được.”
———-
Nằm trên giường, A La lăn qua lộn lại không ngủ được.
Trong đầu nàng không ngừng nhớ lại vẻ dị thường của Tiêu Kính Viễn tối nay, nghĩ thế nào cũng không thích hợp.
Hắn rốt cuộc có tâm tư gì?
Rừng sâu truyền đến tiếng soi tru, một tiếng lại một tiếng khiến lòng người run sợ, ngẫu nhiên còn có tiếng côn trùng kêu xuyên qua khe cửa sổ.
A La thở dài, lật người xong, trong lòng nàng vừa động.
Lặng lẽ dựng lỗ tai, dùng thính giác hơn người của mình, bắt đầu nghe ngóng động tĩnh của Tiêu Kính Viễn.
Kỳ thật, làm như vậy có chút hổ thẹn, cứ cảm thấy như đang làm chuyện xấu, có điều, bây giờ A La cũng bất chấp.
Nàng cảm thấy tối nay Tiêu Kính Viễn rất thần bí, hận không thể cạy đầu hắn ra xem bên trong giấu cái gì.
Nghĩ vậy, nàng lắng tai nghe động tĩnh xung quanh.
Ngoài tiếng sói tru, tiếng côn trùng kêu, còn có tiếng thú con hừ hừ rên khẽ, tiếng gió lạnh thổi qua rừng sâu, tiếng tuyết đọng tí tách…
Gần hơn một chút là tiếng ngáy của các tướng sĩ, tiếng nói chuyện, đùa giỡn, khoa tay múa chân, còn có tiếng vài tướng sĩ vụng trộm chơi bài.
A La thất vọng cắn môi, vẫn tiếp tục tĩnh tâm lắng nghe.
Đúng lúc này, một thanh âm khác thường truyền vào tai nàng.
Đó là tiếng động của một người đang múa kiếm.
Kiếm khí sắc bén xé rách bầu trời đêm, nhanh chóng mãnh liệt, kèm theo đó là tiếng thở hổn hển của nam nhân.
Nam nhân kia hẳn là có mặc áo choàng, bởi vì nàng nghe thấy tiếng tay áo phần phật trong gió.
Có lẽ tâm tình nam nhân kia không được tốt, mỗi động tác đều như đang phát tiết tức giận, hoặc là bất đắc dĩ chăng?
A La nhắm mắt lại, thả lỏng tâm thần, cố làm bản thân không tiếp tục nghe âm thanh này nữa.
Chẳng biết lại sao, nàng biết, nam nhân kia chính là Tiêu Kính Viễn.
Tối nay, Tiêu Kính Viễn đầu tiên là đứng chỗ hàng rào thật lâu, kế tiếp là cùng nàng đi dạo một vòng rồi đưa nàng về phòng, sau đó lại một mình ra ngoài luyện kiếm, còn luyện nhanh chóng sắc bén như vậy.
Nhưng đã nghe thấy âm thanh này rồi, dù nàng làm thế nào cũng không thể bỏ ngoài tai được.
Nàng cố ý nghe tiếng gió đêm, tiếng sói tru trong rừng sâu, thậm chí là tiếng ngáy của các tướng sĩ, nhưng vẫn không thể nào bỏ qua động tĩnh của Tiêu Kính Viễn.
Tiếng luyện kiếm của hắn vừa nhanh vừa mạnh như muốn xé rách không khí, rõ ràng truyền vào tai nàng, không để cho nàng được yên giấc.
Một đêm này, nàng nhắm mắt, nghe tiếng hít thở của nam nhân kia, mãi cho đến rất khuya.
Trong mộng, nàng dường như nghe được hắn khẽ khàng nỉ non một cái tên.
A La.
———-
Hôm sau, A La không gặp Tiêu Kính Viễn.
Tối qua nàng chưa ngủ đủ, cả đêm chỉ nghe thấy tiếng hít thở và tiếng tim đập của Tiêu Kính Viễn, cho nên lúc này, nàng ỉu xìu tựa người vào kiệu, không hề có chút phản ứng nào với tiếng lòng của người ta.
Về phần Tiêu Kính Viễn đang ở đâu, nàng không muốn biết chút nào, tốt nhất là cách nàng xa một chút, càng xa càng tốt, xa đến mức nàng không nghe được thanh âm của hắn.
Đường về kinh thành cũng không quá xa, chưa tới nửa ngày đã về đến cửa thành.
A La từ trong kiệu đi ra, thấy trước cửa thành có rất nhiều tướng sĩ canh gác, nàng biết đây là vì tân hoàng vừa đang cơ, trong ngoài Yến Kinh còn chưa yên ổn, còn dư đảng của vài vị hoàng tử trốn thoát, dĩ nhiên phải nghiêm tra.
Cũng may, ba chữ “Tiêu Kính Viễn” dùng tốt vô cùng, chỉ cần báo ra ba chữ này, kiệu của nàng liền thuận lợi thông qua.
Vừa vào cửa thành đã thấy phụ thân mang người đến đón.
A La đã lâu không gặp phụ thân, vui sướng nhảy xuống kiệu, trực tiếp chạy qua.
Diệp Trường Huân trải qua trận cung biến này, tất nhiên lo lắng vô cùng, bây giờ thê tử đã gặp lại thê tử, nữ nhi cũng bình an trở về, hắn cầm bả vai nữ nhi, vui mừng nói: “A La, một nhà chúng ta lại có thể đoàn tụ rồi!”
Sau đó, Diệp Trường Huân đỡ nữ nhi lên kiệu, rồi quay lại cảm tạ Tiêu Kính Viễn.
Ấn tượng của Diệp Trường Huân đối với Tiêu Kính Viễn vẫn dừng lại ở lần gặp gỡ bất ngờ từ bảy năm trước.
Tiêu Kính Viễn và Tôn đại nhân Binh bộ thượng thư tiền nhiệm là bạn thân chí giao, mà lệnh điều mình về Yến Kinh năm đó chính là vị Tôn đại nhân này đề lên cho Hoàng thượng.
Hắn đoán được, hẳn là Tiêu Kính Viễn giúp hắn nói chuyện, Tôn đại nhân cũng từng ám chỉ với hắn.
Diệp Trường Huân không biết vì sao Tiêu Kính Viễn lại giúp mình, vì giao tình của Tiêu gia và Diệp gia, hay là vì cái khác?
Nhưng bất luận thế nào, hắn là một người có ân tất báo, huống chi lần này Tiêu Kính Viễn còn cứu nữ nhi bảo bối của hắn.
Diệp Trường Huân lập tức ôm quyền: “Tiêu tướng quân, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, hôm nay Trường Huân liền không nhiều lời, ngày khác nhất định tới cửa cảm tạ.”
Tiêu Kính Viễn dĩ nhiên nhìn thấy ánh mắt vui sướng của A La khi vừa gặp Diệp Trường Huân, ánh mắt đó hoàn toàn khác với khi gặp hắn.
Mặc dù lấy mình so sánh với phụ thân người ta, thật sự có chút đáng cười.
Tiêu Kính Viễn cũng vội vàng ôm quyền, trầm giọng nói: “Diệp đại nhân nói chi vậy, giặc cỏ tác loạn, nguy hại dân chúng, Kính Viễn phụng lệnh Thái hậu tiêu diệt tàn quân, vốn là bổn phận. Về phần tới cửa cảm tạ, càng là đề cao Tiêu mỗ, ta từng đóng quân Bắc Cương, Diệp đại nhân canh giữ nhiều năm ở Nam Cương, ta và ngươi lại cùng làm quan triều đình, một nam một bắc, giờ đây hữu duyên gặp tại Yến Kinh, không bằng chọn một ngày tốt, ta và ngươi uống với nhau vài ly.”
“Ha ha ha, Tiêu tướng quân nói chuyện thật tiêu sái, nếu vậy, mấy ngày nữa, ta sẽ mang một vò rượu ngon Nam Cương đến, nhất định cùng tướng quân không say không về.”
Hẹn ngày tốt cùng uống rượu xong, hai người lại nói chuyện với nhau một lúc, Tiêu Kính Viễn cáo từ Diệp Trường Huân, cưỡi chiến mã rời đi.
Đi được một đoạn, hắn nhịn không được quay đầu nhìn lại, thấy cỗ kiệu của nàng đã đi tới đầu đường, lúc này vừa vặn biến mất sau ngõ nhỏ.
Bên này, A La về đến nhà, còn chưa vào cửa đã thấy Ninh thị và Diệp Thanh Việt ra đón, ngay cả Diệp Thanh Xuyên cũng đứng ở cửa chờ A La.
Ninh thị vừa gặp lại nữ nhi liền nhào tới ôm chặt, đau lòng khóc lên.
“Nữ nhi ngốc, làm ta lo lắng gần chết!” Ninh thị cắn răng nói, vừa tức vừa đau lòng.
Nói thế nào A La cũng là nữ hài tử, lỡ như có sơ suất gì, đời này coi như xong rồi, sớm biết phải lo lắng hãi hùng như vậy, còn không bằng mọi người cùng nhau chạy trốn!
A La thấy mẫu thân khóc lóc nỉ non, cũng đau lòng, cố ý cười hì hì đùa với mẫu thân.
“Nương, ngài xem, ta ngoại trừ mặc bộ quần áo vải thô này, làm gì có chút thương tích nào a! Lại nói, ta đúng là phúc lớn mạng lớn, được hộ vệ che chở trốn đến một nông hộ, ta ở đó mấy ngày, căn bản không phải chịu đau khổ gì cả.”
A La nói nhẹ nhàng bâng quơ, lược qua mấy ngày chật vật bị tàn quân truy đuổi, chỉ nói khoảng thời gian ở nông hộ.
Ninh thị nghe vậy, ngừng khóc, nhưng sau khi vào phòng, vẫn ôm A La, cẩn thận xem xét một phen, thấy nàng tinh thần hoàn hảo mới yên tâm.
Kỳ thật, vết thương trên người A La vẫn chưa khỏi hẳn, may mắn là không ở trên mặt, không bị mẫu thân nhìn thấy mà thôi.
Lúc này, Diệp Trường Huân đi vào, nói chuyện Tiêu Kính Viễn đã cứu A La, lại nói mấy ngày nữa sẽ tới cửa cảm tạ.
Ninh thị có chút ngoài ý muốn, không khỏi nhíu mày: “Nếu chàng qua đó, xem ra ta cũng phải đi cùng rồi.”
Diệp Trường Huân nói: “Tiêu Thất gia còn mẹ già, ta đi tiếp Tiêu Kính Viễn, nếu nàng có thể bồi lão tổ tông Tiêu gia cũng tốt.”
Ninh thị khẽ thở dài: “Ta vốn không muốn đến nhà hắn, Tiêu gia sợ là một lòng ngóng trông có thể kết thân với A La nhà chúng ta đó.”
Diệp Trường Huân nghe vậy, sờ sờ cằm, nghiêm túc suy tư một phen: “Thật ra, Tiêu gia cũng có vài nhân tuyển tốt, miễn cưỡng có thể xứng đôi với A La nhà chúng ta.”
A La vừa nghe liền nóng nảy, vội nói: “Cha nói gì vậy, Tiêu gia tốt chỗ nào chứ, ta thấy nhà bọn họ đường huynh đệ quá nhiều, về sau nếu thật sự gả qua, còn không biết bao nhiêu chuyện phiền lòng! Hơn nữa, trong đám thiếu gia Tiêu gia, ta không nhìn trúng người nào, không phải quá đen thì chính là quá trắng, không phải quá béo thì là quá gầy!”
Nàng không tiếc lời chê bai, hạ thấp Tiêu gia, dù thế nào cũng không muốn lần nữa bước vào cửa Tiêu gia!
Đời trước hồ đồ, chỉ nghĩ rằng lão tổ tông tốt, mẹ chồng cũng tốt, trượng phu lại càng tốt, kết quả thì sao, nàng vô duyên vô cớ bị giam dưới thủy lao 17 năm, vậy mà không có một người phát hiện?
Huống hồ, Tiêu gia là hầu môn phú quý, tại sao lại có thủy lao? Điều này càng không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Trường Huân chẳng qua chỉ thuận miệng nói mà thôi, ai ngờ nữ nhi nóng nảy như vậy, quả thật vội muốn giơ chân rồi, lập tức nói: “Tiêu gia không tốt, Tiêu gia không tốt, không tốt là được!”
Hắn giờ đây đã qua ba mươi, làm Binh bộ thị lang trong triều, bên ngoài còn có chút khí thế uy nghi, nhưng ở trước mặt thê tử và nữ nhi bảo bối thì chẳng có uy nghi gì đáng nói.
A La thấy phụ thân như vậy, mím môi cười cười, quay đầu nói với mẫu thân: “Tóm lại là ta không thích! Ta còn nhỏ gấp cái gì, chờ đến khi ta mười bảy mười tám tuổi rồi nói cũng không muộn!”
Đời trước nàng mười bảy tuổi thì mang thai sinh con, sau đó gặp chuyện không may, nếu đời này có thể thay đổi, nàng có thể yên tâm hơn một chút.
Ninh thị thở dài: “Ngươi a, sắp cập kê rồi mà còn tính khí tiểu hài tử, truyền đi sẽ khiến người ta chê cười.”
Diệp Thanh Xuyên vẫn luôn trầm mặc không nói, lúc này nghe vậy cũng góp lời: “Kỳ thật A La nói cũng đúng, không cần thành thân gấp gáp như vậy, ở nhà thêm hai năm, nàng cũng tự do tự tại.”
Diệp Thanh Việt cũng bỗng nhiên lên tiếng: “Đúng a, ca ca nói có lý! Bộ dáng tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, cho dù mười bảy mười tám cũng không lo việc hôn nhân, cả nhà chúng ta không xa nhau thật tốt biết bao, cứ muốn sớm gả đến nhà người ta làm gì!”
Lời này làm Ninh thị lắc đầu liên tục: “Các ngươi a, một đám lớn nhỏ, đều là cái tính tình này!”
Diệp Trường Huân thấy vậy, giải quyết dứt khoát: “Được rồi, vậy không vội hôn sự của A La, nhưng Tiêu gia thì vẫn phải đi, lần này ít nhiều gì cũng nhờ có người ta, nếu không A La nhà chúng ta chỉ sợ phải chịu khổ.”
Ninh thị ngẫm lại cũng đúng, thuận tiện nói: “Mấy ngày trước ta mới mua một hộp trân châu, ta thấy cho lão nhân gia dùng là tốt nhất, tặng cho lão thái thái Tiêu gia, hẳn là bà sẽ thích.”
Diệp Trường Huân mỗi khi có thứ gì tốt đều giao cho Ninh thị, lúc này nghe nàng nói vậy, đương nhiên không có đạo lý không đồng ý, liền theo ý nàng.
A La thấy cha mẹ quyết định đến Tiêu gia, sợ là nàng cũng phải đi cùng, trong lòng không khỏi hơi sợ hãi.
Nhưng nghĩ lại, đời này nàng có ca ca, đệ đệ, có cha mẹ yêu thương, cần gì phải e ngại những chuyện này? Nếu đời trước, người muốn mưu hại nàng thật sự là Kha Dung, hiện tại nàng tìm kiếm manh mối, tra ra chân tướng, nói không chừng còn có thể báo thù cho mình đời trước.
Nghĩ vậy, A La không băn khoăn nữa.
———-
Hôm đó, A La cùng cha mẹ và ca ca, đệ đệ đến Tiêu gia bái phỏng, tất nhiên được nhiệt tình chiêu đãi.
Lão thái thái Tiêu gia vừa thấy A La liền vui vẻ kéo nàng qua quan sát một phen, cuối cùng thở dài: “Nhìn bộ dạng này, càng lớn càng xinh, như hoa như ngọc, nếu mỗi ngày ta đều nhìn thấy ngươi, cũng có thể sống lâu thêm vài năm!”
Lời này chọc mấy người xung quanh cười rộ lên, Ninh thị biết nữ nhi mình không thích kết thân với Tiêu gia, cho nên chỉ cười cười khen ngợi mấy tỷ muội Tiêu gia, lại không đáp lời Tiêu lão thái thái nói.
Dùng bữa trưa xong, đám nữ quyến liền rủ nhau đi chơi bài, A La cảm thấy không thú vị, đi theo Lục cô nương Tiêu gia ra ngoài dạo chơi, kỳ thật cũng không có gì để xem, hôm nay trời lạnh, hoa cũng đã tàn, còn hàn mai thì chưa tới mùa hoa nở.
“A La, ngươi cùng ta đi xem bạch lộc đi, ta nhớ lúc trước là ngươi nghĩ ra cách cứu chúng nó đó, bây giờ chúng nó đều trưởng thành rồi, năm ngoái còn sinh hai con bạch lộc non.”
A La nghe vậy liền hứng trí, lập tức theo Lục cô nương đi qua, ai ngờ nửa đường đụng phải bọn Tiêu Vĩnh Trạch.
Thì ra bọn Tiêu Vĩnh Trạch đang luyện võ ngoài sân, Diệp Thanh Việt thích chơi đùa, nói muốn so đấu với bọn hắn.
Giờ đây, Tiêu Vĩnh Trạch đã là thiếu niên lang 15 tuổi, sao có thể khi dễ một tiểu hài tử bảy tuổi, cho nên cố ý nhường, nào ngờ sau vài hiệp liền phát hiện, Diệp Thanh Việt mới bảy tuổi mà khí lực hơn người, còn có chút bản lĩnh. Bây giờ còn nhỏ, sau này lớn hơn một chút, sợ là mình cũng không theo kịp.
Vài huynh đệ Tiêu gia khác cũng nhìn ra, không khỏi sợ hãi than, mỗi người lần lượt lên đấu, nói muốn so thử mấy chiêu. Diệp Thanh Việt xưa nay hiếu chiến, hằng ngày ở nhà chỉ có ca ca văn nhã thích đọc sách và tỷ tỷ tay trói gà không chặt, đâu có ai chịu tỷ thí với hắn, lúc này hắn lập tức hưng phấn triển khai tư thế.
“Hôm nay Diệp Thanh Việt tiếp các vị đại hiệp, chúng ta cùng luận bàn một phen!”
Hắn tuổi còn nhỏ mà ôm quyền nói một câu này, thật sự chọc mọi người cười không ngừng.
Tiêu Lục cô nương và A La thấy vậy, quyết định không đi xem bạch lộc nữa, dứt khoát ở lại xem bọn hắn so võ nghệ.
A La đang say sưa xem thì thấy Tiêu Vĩnh Hãn và Kha Dung đi tới, hai người sóng vai mà đứng, ngẫu nhiên nói vài câu gì đó, nhìn có vẻ thân thiết.
Tiêu Lục cô nương tính tình sáng sủa hoạt bát, thấy A La nhìn bên kia liền cười nói: “Vĩnh Hãn ca ca xưa nay đối với Kha Dung tỷ tỷ rất tốt, ta còn thường xuyên trêu ghẹo hắn, có biểu muội liền quên đường muội!”
A La mím môi nở nụ cười, không nói chuyện.
Đời trước, nàng thật sự không biết quan hệ giữa Kha Dung và Tiêu Vĩnh Hãn tốt như vậy, trong ấn tượng của nàng, ánh mắt Tiêu Vĩnh Hãn nhìn Kha Dung luôn giống như nhìn người xa lạ.
Rốt cuộc là đời trước nàng nhìn nhầm, hay là đời này đã khác đi?
Mà Tiêu Vĩnh Trạch từ sau khi luận bàn với Diệp Thanh Việt, vẫn đứng bên cạnh nhìn các huynh đệ so chiêu với Diệp Thanh Việt, nhìn bọn họ ban đầu khinh thường Diệp Thanh Việt, sau đó bị hắn chèn ép vào một góc, không khỏi buồn cười.
Thấy A La đi qua bên này, Tiêu Vĩnh Trạch liền một lòng một dạ hướng về phía A La.
Nào ngờ A La không hề nhìn hắn, ngược lại đăm chiêu nhìn Tiêu Vĩnh Hãn và Kha Dung.
Tiêu Vĩnh Trạch thấy vậy, trong lòng không biết là tư vị gì. Hắn năm nay đã mười lăm tuổi, nếu là thiếu gia gia giáo không nghiêm thì bên cạnh đã sớm có vài nha hoàn hầu hạ rồi. Tiêu gia lại khác, không cho phép thiếu gia chưa thành thân dính vào chuyện phong nguyệt, là đệ tử Tiêu gia thì phải sống độc thân đến khi cưới vợ.
Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi độc thân, chính là thời điểm suy nghĩ vẩn vơ, huống hồ A La xinh đẹp như thế, Tiêu Vĩnh Trạch từ nhỏ đã nhìn trúng, thậm chí hắn còn lén đề cập với mẫu thân, nói mình muốn cưới A La Diệp gia.
Hôm nay gặp lại, A La ngày càng thanh lệ tuyệt trần, bọn tỷ muội trong nhà căn bản không thể so sánh được.
Người khác cứ nói Kha Dung cực kỳ giống A La, nhưng hắn lại không cảm thấy vậy.
Kha Dung làm sao xinh đẹp, khả ái bằng A La chứ.
Ngay cả bộ dáng bĩu môi của A La cũng hết sức động lòng người, đôi môi nhỏ nhắn như nụ anh đào mới nở, khiến người ta hận không thể gặm một cái.
Tiêu Vĩnh Trạch nhìn A La, lại nhìn Tiêu Vĩnh Hãn, tiến lên nói: “Tam cô nương, bên này gió lớn, cẩn thận cảm lạnh, nếu ngươi muốn xem bọn họ so chiêu, chi bằng vào trong lương đình đứng, bên đó tầm nhìn tốt, cũng có núi đá chắn gió.”
Tiêu Lục cô nương nghe vậy, nhướng mày cười cười, kéo tay A La: “Có người muốn làm người tốt, chúng ta vẫn nên nghe hắn đi!”
Ai ngờ bọn họ đi qua lương đình thì gặp Tiêu Vĩnh Hãn và Kha Dung cũng vừa đến nơi.
Lương đình không lớn, làm sao chứa được nhiều người như vậy, hai nhóm người gặp nhau trước lương đình, tình cảnh có chút xấu hổ.
Nếu là trước kia, A La tất nhiên sẽ không so đo, một cái lương đình mà thôi, nhường cho bọn họ là được.
Nhưng bây giờ, chẳng biết tại sao khi nhìn thấy Tiêu Vĩnh Hãn che chở Kha Dung, nàng liền chỉ cười mà không nói, nhu thuận cúi đầu xuống xem như không biết.
Dù sao đi nữa, nàng chắc chắn sẽ không chủ động mở miệng né tránh!
Kha Dung thấy vậy, đành phải nói: “Lương đình bên này không lớn, Vĩnh Hãn ca ca, chúng ta qua chỗ tàng cây kia ngồi đi.”
Không ngờ Tiêu Vĩnh Hãn lãnh đạm đảo mắt qua A La, khẽ nhíu mày: “Vì sao, chỗ tàng cây làm sao sạch sẽ bằng lương đình?”
Hắn vừa nói lời này, mọi người hơi lúng túng.
Tiêu Vĩnh Trạch nhìn không được: “Vĩnh Hãn, ngươi nói cái gì!”
Tiêu Vĩnh Hãn khiêu khích nhìn Tiêu Vĩnh Trạch: “Ta nói là, chỗ tàng cây không sạch sẽ bằng lương đình, thế nào, ta nói sai sao?”
Tiêu Vĩnh Trạch: “Ngươi!”
Hắn cũng không phải loại người ác ngôn ác ngữ, nhưng khi nhìn thấy huynh đệ mình không nể mặt A La như vậy, khó thở nói: “Ngươi đúng là càng ngày càng kỳ cục!”
Lục cô nương cũng nói: “Mà thôi, Nhị ca có bệnh, cho đến nay vẫn không tốt lên, chúng ta đừng so đo với hắn, đi chỗ khác là được!”
Nói xong, liền kéo tay A La muốn rời đi.
A La đương nhiên nhớ tình cảnh ở Tiêu gia năm ấy, không ngờ đã qua bảy năm, Tiêu Vĩnh Hãn vẫn như cũ, che chở Kha Dung biểu muội của hắn, ngược lại vừa gặp mình đã xù lông nhím.
Hôm nay hắn nói như vậy, rõ ràng là cố ý làm nàng xấu hổ.
Trong lòng nàng trầm xuống, cẩn thận đánh giá hắn.
Thiếu niên mười lăm tuổi, một thân bạch y, tóc đen như mực, tuấn mỹ như trích tiên.
Người này nàng đã từng rất quen thuộc, bởi vì hắn sẽ nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, sủng nịnh cưng chiều, không nỡ để nàng nhận một chút ủy khuất nào.
Khi đó, chỉ cần nàng khẽ nhíu mày, hắn đều sẽ hỏi rõ nguyên nhân.
Chẳng qua, đời này hắn đã sớm thay đổi, chỉ chừa lại cho nàng ánh mắt thanh lãnh như băng sương vạn năm.
Tiêu Vĩnh Hãn dĩ nhiên cũng cảm nhận được tầm mắt A La, hắn nhìn sang, ánh mắt lạnh lùng như nhìn một cọng cỏ ven đường.
A La nheo mắt, trong lòng thầm cười lạnh, xoay người kéo tay Lục cô nương rời đi.
Đời này sống lại, nàng vẫn luôn không muốn giống như đời trước, nhưng thật sự không ngờ Tiêu Vĩnh Hãn lại xem nàng như kẻ thù!
Hắn muốn thế nào?
Chuyện đời trước, hắn rốt cuộc biết cái gì?
Lục cô nương và Tiêu Vĩnh Trạch xấu hổ xin lỗi, Tiêu Vĩnh Trạch còn nói: “Tam cô nương, bên này gió lớn, cũng chẳng có gì để chơi, chi bằng ta dẫn các ngươi qua sân Thất thúc, Tiểu Thương Lan bên đó vừa nở rất đẹp.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!