Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiểu giai nhân khuynh thành

“Thanh tịnh?” Lưu Hân nhìn hắn bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ngươi muốn thanh tịnh cũng được a, vậy ta lập tức đi a, nhưng chẳng lẽ lại bỏ mặc một mình ngươi ngồi đây uống trà lạnh sao? Ngươi cũng không xem lúc này là lúc nào, chính là thời điểm bước sang năm mới đi? Ta đường đường là thái tử lại lén lút chạy tới đây uống trà lạnh với ngươi, ta là vì ai chứ?”

“Tuổi ngươi cũng không nhỏ, hai mươi sáu rồi, nhi tử nhà người ta đều đã có thể làm thơ, còn ngươi thì sao, nhi tử của ngươi ở nơi nào?”

Tiêu Kính Viễn bị Lưu Hân lải nhải có chút nhức đầu, hắn xoa xoa mi tâm: “Nói ngắn gọn đi.”

Lưu Hân nhướng mày, đắc ý nhìn Tiêu Kính Viễn: “Chuyện này thật ra rất đơn giản, nếu ngươi là nam nhân thì liền nhanh chóng chạy xuống lầu, đi qua cười híp mắt nói với tiểu cô nương, A La a, sao ngươi lại cõng cái bao lớn như vậy? Đang muốn đi đâu? Ca ca xách đồ giúp ngươi, lại dẫn ngươi đi!”

Hắn nói xong liền xòe tay ra: “Nếu như nàng đáp ứng, chuyện liền thành công!”

Tiêu Kính Viễn đen mặt: “Ta không phải tay ăn chơi đùa giỡn nữ tử nhà lành.”

Nếu thật sự nói mấy lời này, nghe thế nào cũng cảm thấy không ổn.

Lưu Hân nghe vậy, lại bày kế khác: “Nếu ngươi không muốn nói cũng được, vậy thì xuống lầu, làm bộ như vô tình gặp nhau, tốt xấu gì cũng để cô nương người ta nhìn thấy ngươi, nàng thấy ngươi, chẳng lẽ còn có thể không nói chuyện với ngươi? Đến lúc đó ngươi liền yên lặng xem kỳ biến đi!”

Tiêu Kính Viễn nhấp một ngụm trà, nước trà đã lạnh, đắng chát.

“Được.” Hắn có vẻ khó khăn gật đầu, xem ra chỉ có thể như vậy.

“Ha ha, cuối cùng cũng thông suốt rồi!” Lưu Hân đẩy hắn: “Đi thôi, đi nhanh đi, đừng để con vịt nấu chín còn bay!”

Tiêu Kính Viễn cứng nhắc đứng dậy chuẩn bị xuống lầu, nhưng vừa bước ra cửa thì nghe Lưu Hân “Di” một tiếng.

“Tiểu cô nương đã xảy ra chuyện!” Kế tiếp liền nghe Lưu Hân kinh hô.

Tiêu Kính Viễn vội vàng xoay người nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy Diệp Thanh Huyên không biết sao đạp trúng một khối đá vụn, suýt nữa thì ngã sấp xuống.

Bên cạnh, A La tất nhiên nhanh chóng vươn tay ra đỡ, hai tỷ muội liền muốn té xuống.

Tiêu Kính Viễn nhíu mày, tính toán nhảy xuống.

Kỳ thật ngã một chút cũng không có gì, chẳng qua, tiểu cô nương yêu kiều mảnh mai, lại không chịu được ủy khuất, nói không chừng nằm ở đó khóc nhè thì sẽ rất khó coi.

Nhưng thời điểm hắn bước chân lên song cửa sổ định nhảy xuống, thân thể đột nhiên cứng đờ.

———-

A La không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Nàng và Diệp Thanh Huyên chỉ vì một khối đá vụn và suýt ngã sấp mặt.

May mắn thời điểm mấu chốt có người tốt bụng đỡ nàng, nàng thuận thế kéo luôn Diệp Thanh Huyên.

Đến khi đứng vững, nàng ngước mắt qua thì thấy một lam y thiếu niên.

Thiếu niên này chừng mười bảy mười tám tuổi, mày rậm mắt to, da ngăm đen, nhìn có chút quen mắt.

A La cẩn thận ngẫm nghĩ mới nhớ ra, người này là thứ tử của Ngưu tướng quân đương triều, tên là Ngưu Từ Thắng, bởi vì có sức lực khỏe vô cùng nên người ta thường gọi là Ngưu Thiên Quân.

Người này tính tình sang sảng, hiếu khách, võ công cũng tốt, sau này sẽ theo Ngưu tướng quân ra sa trường lập quân công, được phong tướng, có địa vị trong triều.

Ngưu Thiên Quân làm người ngay thẳng, không có tâm cơ gì, vốn dĩ nhìn thấy hai cô nương suýt té ngã liền tiến lên đỡ giúp mà thôi, ai ngờ vừa nhìn liền không thể dời mắt.

Tiểu cô nương mặc thanh y vải bố giống như nữ nhi thường dân, nhưng dung mạo thanh nhã, thanh khiết như đóa sen mới nở, dịu dàng như nước.

Nếu là người bình thường, dù có muốn ngắm cô nương người ta thì tốt xấu gì cũng biết che giấu, vụng trộm mà nhìn, nhưng vị Ngưu Thiên Quân này căn bản khinh thường nhìn trộm, trực tiếp nhìn cô nương người ta chằm chằm, mắt cũng không nháy.

Cuối cùng, đừng nói A La bị nhìn có chút không chịu nổi, ngay cả Diệp Thanh Huyên bên cạnh cũng nhịn không được ho khan một tiếng: “Vị công tử này, vừa rồi thật sự cảm ơn ngươi, nếu không sợ là hai tỷ muội chúng ta đều té ngã rồi!”

Ngưu Thiên Quân được nhắc nhở, rốt cuộc hồi phục tinh thần, “ngô” một tiếng, mặt đỏ tới mang tai: “Không sao không sao, không cần khách khí, không cần khách khí…”

Đời trước, khi gặp người này thì nàng đã gả chồng rồi, trong bữa tiệc Tiêu gia chiêu đãi tân khách cũng chưa từng trải qua trường hợp như vậy.

“Vừa rồi ít nhiều nhờ có công tử, xin hỏi cao danh quý tánh công tử?”

Thật ra nàng cố ý muốn kết giao, vị này về sau địa vị bất phàm, quen biết nhiều thêm một người còn tốt hơn là không biết ai.

“Tại hạ họ Ngưu, tên Ngưu Từ Thắng, mọi người hay gọi ta là Ngưu Thiên Quân, cô nương cứ bảo ta Thiên Quân là được.” Ngưu Thiên Quân thành thật mang hết cả đại danh nhũ danh ra.

A La nghe không khỏi bật cười, nàng đương nhiên nhìn ra vị Ngưu Thiên Quân này có chút ý tứ với mình.

Ngẫm lại, mình đối với vị hôn phu tương lai cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, quá đẹp, quá có tài, gia thế quá tốt cũng chưa chắc đáng tin.

Ngưu Thiên Quân gia thế không tính là quá tốt, về phần tướng mạo, ngoại trừ đen một chút thì cũng coi là đoan chính, mấu chốt là không có tâm cơ, tính tình tốt, nhìn có vẻ là một nam nhân biết thương vợ.

Nếu về sau có thể gả cho người này cũng không hẳn là không thích hợp.

A La cười nói: “Thì ra là Ngưu công tử a, tiểu nữ họ La, tên Thanh Diệp, đa tạ công tử ra tay cứu giúp.”

Diệp Thanh Huyên nghe liền trợn tròn mắt, thầm nghĩ sao tỷ tỷ lại thay tên đổi họ, sau mới hiểu, Diệp Thanh La đảo ngược thành La Thanh Diệp.

“Thì ra là La cô nương, hạnh ngộ, hạnh ngộ!” Ngưu Thiên Quân ôm quyền nói.

———-

Dưới lầu, một đôi tỷ muội được anh hùng cứu mỹ nhân, hơn nữa còn tình chàng ý thiếp thân thiện trò chuyện, nhưng cảnh tượng này rơi vào mắt Lưu Hân và Tiêu Kính Viễn tất nhiên có chút không thoải mái.

“A!” Lưu Hân nghiến răng nghiến lợi vỗ ngực liên tục: “Một cơ hội tốt như vậy, vô duyên vô cớ bị người khác đoạt mất! Hắc tiểu tử này từ đâu ra a! Sao không biết tốt xấu vậy chứ!”

“Là Tam công tử nhà Ngưu tướng quân, Ngưu Thiên Quân.” Tiêu Kính Viễn thính giác tốt, trí nhớ cũng tốt, đã sớm âm thầm ghi tạc hắc tiểu tử chướng mắt kia trong lòng.

“Thì ra là nhi tử Ngưu gia, không được, hôm nào ta phải nói chuyện với hắn một chút, hỏi hắn quản giáo nhi tử kiểu gì mà để nhi tử rảnh rỗi chạy ra ngoài đùa giỡn nữ tử nhà lành!”

“Thôi, yên lặng xem kỳ biến đi.” Dứt lời, Tiêu Kính Viễn bình tĩnh ngồi xuống, ngoài miệng thì thản nhiên nói như vậy nhưng ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi bóng hình xinh đẹp dưới lầu.

Lưu Hân hơi gấp gáp nhưng nhìn Tiêu Kính Viễn như vậy, nhất thời cảm thấy mình giống như thái giám bên cạnh Hoàng đế, đúng là lo lắng suông. Hắn đường đường là thái tử, về sau cũng sẽ làm Hoàng đế, ở đây thay người khác gấp cái gì? Vì thế hắn chỉ có thể tận lực kiềm chế lại.

Lát sau lại thấy A La nói gì đó với Ngưu Thiên Quân, Ngưu Thiên Quân còn chỉ về hướng bên này, rồi hai bên cáo từ.

Ngưu Thiên Quân rời đi, A La nắm tay muội muội đi về phía trà lâu.

Lưu Hân thấy vậy, nhíu mày, lập tức gọi thuộc hạ tới nhỏ giọng phân phó một phen.

Đối với ánh mắt chất vấn của Tiêu Kính Viễn, hắn chỉ ha hả cười nói: “Không có việc gì, cứ làm theo ta phân phó, thiết kế bố cục.”

Đáng thương A La và Diệp Thanh Huyên vừa vào trà lâu liền bị báo là hết phòng.

“Thật không đúng dịp, hôm nay khách quá đông, hiện tại đã hết phòng riêng.”

“Này…” hai người nhìn nhau, không ngờ trà lâu này dịp năm mới còn cung không đủ cầu.

Nhìn bộ dáng thất vọng của hai vị cô nương, chưởng quầy hòa khí thương lượng: “Chúng ta còn một phòng ở bên này, là của một vị gia đã đặt trước, bây giờ sợ là không đến. Hay là hai vị cô nương cứ chấp nhận dùng phòng đó trước?”

“Nếu vị khách kia đến thì chúng ta phải làm sao?” Diệp Thanh Huyên không rõ hỏi.

“Nếu vị gia kia đến, tiểu nhân lại thương lượng với vị gia kia.”

Nghe vậy, hai tỷ muội nhìn nhau một cái, gật đầu: “Được, cứ làm vậy đi.”

Vì thế, đợi đến khi hai tỷ muội vào phòng ngồi, Lưu Hân lập tức sai thuộc hạ kéo vách ngăn lưu ly bên cạnh cửa sổ xuống.

Thì ra giữa hai gian phòng có một tấm ngăn song gỗ chạm rỗng gọi là quý lưu ly, có thể tùy tiện kéo lên kéo xuống được, cũng có thể nhìn thấy động tĩnh phòng bên cạnh.

Thiết kế này thật ra là để những quan to quý nhân đến uống trà, hạ nhân đi theo sẽ ngồi trong phòng bên cạnh, ngăn cách bằng một cửa sổ lưu ly di động, vừa tư mật, lại có thể gọi hạ nhân hầu hạ.

Đáng thương A La và Diệp Thanh Huyên không hiểu, hai tỷ muội vừa ngồi vào ghế, gọi trà, bỗng nhiên thấy bên cạnh có một song cửa sổ chạm rỗng, phía bên kia rõ ràng có người.

A La vừa nâng mắt nhìn liền bắt gặp hồng y nam tử bên kia cũng nhìn về phía này.

“A…”

Bốn mắt nhìn nhau, nàng lập tức thất kinh, đứng bật dậy!

Đời này, chuyện vui sướng nhất và hoang đường nhất chính là hôm nay có thể lén chạy ra ngoài chơi, đón năm mới!

Vì sao cố tình xảy ra chuyện này, đụng phải người quen… còn cố tình là hắn.

Sau giây phút bối rối ban đầu, A La miễn cưỡng trấn định lại, vội vàng cười cười, gật đầu với Tiêu Kính Viễn. Tiêu Kính Viễn thấy nàng như thế liền thu hồi tầm mắt, nâng tay gọi người tới kéo cửa kính lưu ly lên.

Tuy như vậy sẽ không nhìn thấy Tiêu Kính Viễn nhưng A La vẫn cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí còn thấp thỏm lo âu, căn bản là đứng ngồi không yên.

Dù sao hôm nay là mình lén lút chuồn ra ngoài, phụ thân mà biết, không biết sẽ tức giận trách phạt mình thế nào.

Bên cạnh, Diệp Thanh Huyên đương nhiên cũng nhìn thấy Tiêu Kính Viễn, vừa nhìn nàng không khỏi đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu nhìn chén trà nhỏ mạ vàng trên bàn.

Đợi đến khi cửa sổ được kéo lên, hai người lắng nghe động tĩnh, phát hiện cửa kính này có thể cách âm, căn bản không nghe được động tĩnh phòng bên cạnh, cuối cùng mới yên tâm.

Diệp Thanh Huyên nhích lại gần, nhỏ giọng nói vào tai A La: “Người vừa rồi nhìn rất quen mắt, không phải là Tiêu Thất gia sao?”

“Ân, đúng vậy.”

Vừa nghe, mặt Diệp Thanh Huyên đỏ như tôm hấp: “Nghe nói vài năm trước hắn vốn muốn định thân, ai ngờ đột nhiên lại đi biên cương, vô duyên vô cớ làm hỏng hôn sự, bây giờ đã trở về, không biết hôn sự này tính thế nào?”

Trong đầu A La đang ảo não vì bị Tiêu Kính Viễn bắt gặp, làm gì có tâm tư nghĩ đến hôn sự của hắn.

“Ai biết được, dù sao cũng là nam nhân, có lớn tuổi một chút vẫn có thể tìm một nữ tử trẻ tuổi!”

Lời này người nói vô tình người nghe có tâm, thật ra ý A La muốn nói, nữ nhân hai mươi bảy tuổi không dễ tìm được hôn sự thích hợp, có tìm cũng chỉ có thể tái giá làm kế thất, nhưng nam nhân thì khác, tùy tiện tìm nữ tử trẻ một chút vẫn rất dễ.

Nhưng Diệp Thanh Huyên nghe lại giật mình, trong lòng vạn loại tư vị.

Trong ba phòng Diệp gia, Đại phòng kế thừa tước vị gia nghiệp, Nhị phòng là phụ thân A La, Diệp Trường Huân mấy năm nay làm quan cũng như cá gặp nước, duy chỉ có Tam phòng, thật sự là tiền không có, người cũng chẳng có ai, chỉ dựa vào chút gia sản được phân mà sống qua ngày, tuy không đến mức nghèo khổ nhưng so với lúc còn ở tổ trạch Diệp gia thì đúng là không bằng.

Gia cảnh ngày càng sa sút, đối tượng kết thân đương nhiên cũng kém hơn trước kia, hiện giờ Tam phòng cũng bắt đầu lo lắng hôn sự của con cái, chỉ có thể ngóng trông dựa vào Nhị phòng để tìm cho con mình mối hôn sự tốt.

Diệp Thanh Huyên còn nhỏ, nghe mẫu thân mình khuyến khích về sau thường xuyên qua lại với A La, lấy lòng Nhị bá mẫu, nhân cơ hội tìm một hôn sự tốt.

Lúc này nhìn thấy một nhân vật như Tiêu Kính Viễn, mười bảy tuổi đã lập chiến công, được phong hầu, tuy mấy năm nay luôn ở biên cương phòng thủ nhưng người biết nội tình đều hiểu rõ, An Nam Vương lấy được ngôi vị hoàng đế, không thể không có công của hắn.

Huống hồ, ai cũng biết giao tình giữa hắn và thái tử điện hạ, thậm chí có người còn nói, hắn hai mươi bảy tuổi mà vẫn chưa thành hôn là vì đoạn tụ với thái tử.

Diệp Thanh Huyên mặc kệ đoạn tụ hay không đoạn tụ, hơn nữa nàng cũng không tin.

Nàng đã tính rồi, Tiêu Kính Viễn hơi lớn tuổi nhưng lại quyền cao chức trọng, tiền đồ vô lượng,. Suy đi tính lại, nàng cảm thấy nếu mình có một vị hôn phu như vậy, sau này sẽ không phải sầu lo gì nữa, Tiêu Kính Viễn cũng có thể đề bạt huynh đệ trong nhà, giúp đỡ Tam phòng Diệp gia.

Nghĩ vậy, nàng cắn môi, ngượng đỏ mặt, hôm nay ra ngoài chơi có thể gặp được hắn, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, bất luận thế nào cũng phải chào hỏi vài câu, nói không chừng Tiêu Thất gia có thể sẽ nhớ kỹ nàng.

Đúng lúc này, tiểu nhị mang trà lên, Diệp Thanh Huyên vừa thưởng thức trà vừa hỏi A La: “Một khi người cách vách là Tiêu Thất gia, vậy chúng ta cũng nên qua chào hỏi một chút chứ?”

“Chào hỏi gì, trốn còn không kịp đấy!” Vừa dứt lời, A La đột nhiên nhớ tới chuyện nhờ Tiêu Kính Viễn tìm thần y, không biết đã có manh mối gì chưa, hẳn là mình nên tìm cơ hội hỏi một chút?

“Tỷ tỷ, nếu đã gặp, ta cảm thấy chúng ta nên thoải mái trò chuyện, nếu cứ một mực thủ lễ nam nữ thụ thụ bất thân thì quá cổ hủ đi. Chúng ta cũng đi nữ học đọc sách vài năm, nhớ rõ lời phu tử nói, Minh hoàng lập ra nữ học không phải để dạy nữ tử tam tòng tứ đức mà vì để nữ tử có thể mở mang kiến thức. Ngươi xem, có không ít nữ tử chưa gả cũng dạo chơi bên ngoài, trong số đó cũng không hẳn chỉ có nữ tử nhà dân thường!”

A La uống một ngụm trà, đắng đến le lưỡi.

“A Huyên a, ngươi nói quá có đạo lý, tỷ tỷ thật sự tin phục, không bằng ngươi đi qua đó chào hỏi Tiêu Thất gia đi, như vậy cũng không sợ bị người ta nói cô nương Diệp gia lễ nghĩa không chu toàn!”

“A…” Diệp Thanh Huyên vừa nghe liền cúi đầu xuống: “Không được a, một mình ta, ta không dám.”

A La đặt chén trà xuống, ai thán: “Ngươi không dám, cho rằng ta dám sao?”

Mỗi lần gặp Tiêu Kính Viễn, nàng cứ như chuột thấy mèo, đặc biệt là thời điểm lão chuột làm việc gì sai, càng hận không thể co đầu rụt cổ không muốn mèo nhìn thấy/

Diệp Thanh Huyên cúi đầu vò khăn tay, trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc khẽ cắn môi, hạ quyết tâm nhỏ giọng lầu bầu: “Trưởng nữ của Minh hoàng, A Mạn công chúa nhìn trúng tôn tử của Thái Phó đương triều ở Ngự hoa viên, từng bước theo đuổi, sau này hai người thành thân thuộc, được coi là một chuyện tình đẹp.”

“Ân?” A La kinh ngạc nhìn đường muội của mình: “Vậy thì sao? Ngươi thế nào?”

Nàng có chút không hiểu nổi.

Bởi vì nàng cảm thấy Tiêu Kính Viễn là đồng lứa với trưởng bối của nàng, mà Diệp Thanh Huyên là muội muội nhỏ tuổi hơn nàng, hai người kia đúng chung một chỗ?

A La đồng tình nhìn Diệp Thanh Huyên: “Nếu như ngươi có can đảm đó thì không ngại thử xem.”

Diệp Thanh Huyên bị tỷ tỷ nhìn thấu tâm sự, mặt mũi đỏ bừng, nhưng vẫn đứng lên nói: “Ta cũng không có nhiều cơ hội, đây là cơ hội hiếm hoi mà ta có thể nắm bắt, Tam tỷ tỷ, ngươi không hiểu.”

A La quả thật không hiểu lắm.

Theo suy nghĩ của nàng, hai tỷ muội bọn họ chỉ hơn kém nhau nửa tuổi mà thôi, đúng là độ tuổi muốn định thân, nhưng cho dù muốn tìm đối tượng cũng phải tìm một người thành thật, đáng tin.

Tỷ như vị Ngưu Thiên Quân kia, về sau cũng đường đường là nhất phẩm Đại tướng quân, tính tình hàm hậu thành thật, lại sợ vợ, hơn nữa, huynh đệ Ngưu gia hòa thuận, nếu thật sự gả qua, cuộc sống cũng sẽ thoải mái.

Vô duyên vô cớ tìm một nam nhân lớn hơn mình nhiều tuổi, không biết sẽ mất tự nhiên cỡ nào.

Không nói đâu xa, chỉ cần hắn xụ mặt xuống, giáo huấn ngươi một câu, ngươi sẽ cảm thấy thế nào? Chẳng phải tương đương với việc tìm cho mình thêm một phụ thân sao!

Diệp Thanh Huyên lúc này không biết làm sao, một cô nương nói trắng ra như vậy đã ngượng ngùng lắm rồi, chỉ u oán liếc A La một cái liền chạy đi.

A La vẫn chống cằm suy nghĩ một lát, nhíu mày, không khỏi hơi bận tâm vị muội muội này.

Nói cho cùng đều là người Diệp gia, nếu Diệp Thanh Huyên thật sự có tâm với Tiêu Kính Viễn, nàng cũng có thể giúp một chút.

Triều đại đã từng có hai vị nữ đế, cho nên tư tưởng đối với nữ tử cũng khoan dung hơn, nếu đề cập với cha mẹ rằng mình có ý trung nhân, tuy không hẳn là thể diện nhưng cũng không đến mức khiến người ta chê cười.

Nghĩ vậy, nàng có tâm thay Diệp Thanh Huyên tính toán, lập tức bình tâm tĩnh khí nghe lén cuộc nói chuyện bên phòng cách vách.

Nào ngờ, không biết có phải nàng nghe quá muộn hay không, dựng lỗ tai lên nửa ngày cũng không nghe được tiếng Diệp Thanh Huyên nói chuyện với Tiêu Kính Viễn mà chỉ nghe thấy đủ loại tiếng động trong trà lâu.

Có người thương lượng mua bán, có quan viên đút lót, còn có người đang yêu đương vụng trộm, thanh âm gì cũng có, duy chỉ không có mấy thanh âm mà nàng quen thuộc.

Cau mày nửa ngày, nàng không khỏi cân nhắc, chẳng lẽ đã rời đi rồi? Phòng cách vách căn bản không có người?

Nàng lại lắng nghe động tĩnh bên kia, nhưng một lúc lâu vẫn không nghe thấy gì.

Do dự một lát, nàng rốt cuộc đứng dậy, đi tới chỗ cửa sổ, cực kỳ cẩn thận đẩy ra từng chút từng chút một, ý đồ xem tình hình phòng bên.

———–

Tiêu Kính Viễn biết vì sao Lưu Hân lừa tiểu cô nương kia đi, là vì tạo cơ hội cho hắn.

Nhưng hắn chỉ lẳng lặng ngồi đó.

Hắn muốn nghe ngóng động tĩnh bên kia, có điều trà lâu này cách âm thật sự quá tốt, cố gắng nửa ngày cũng không nghe thấy gì.

Tâm tình có chút buồn bực, hắn bưng chén trà, uống một hơi cạn sạch.

Trà vừa lạnh vừa chát, so với trà nóng còn đắng hơn.

Hắn đặt chén trà xuống, chuẩn bị đứng dậy.

Đúng lúc này, cửa sổ lưu ly bị kéo xuống, lộ ra một đôi mắt to tròn dòm qua.

Giống như một chú chim non trong tổ nhẹ nhàng rướn cao đầu đánh giá cái thế giới mới mẻ xa lạ này, nàng trợn tròn mắt, cẩn thận dè dặt nhìn về phía này.

Nàng vừa nhìn thấy hắn liền khựng lại, ngốc một lát, vội vàng khép cửa sổ.

Cửa sổ lưu ly đóng kín, yên tĩnh không tiếng động.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận