A La đau khổ lo lắng hai ngày, muốn nghe ngóng chút tin tức cũng lực bất tòng tâm. Nàng muốn dùng thính giác của mình để thám thính tin tức, nhưng đều chỉ là những tin tức không quan trọng, còn khiến bản thân mệt mỏi, tiều tụy. Cứ như vậy, rốt cuộc có một ngày, nàng nghe được hai thị vệ nói chuyện phiếm với nhau, biết được một chút nội tình, vụ án này quả nhiên có liên quan đến Đại phòng.
Thì ra, Đại bá có một người bạn cũ được phái tới Ích Châu sát biên cảnh phía Nam nhậm chức. Ích Châu cũng không phải nơi giàu có sung túc gì, mọi người chỉ cho rằng lòng hắn không mang chí lớn nên mới yên ổn ngây người ở Ích Châu sáu năm.
Nào ngờ tân đế lên ngôi, lệnh cho Lục Phiến Môn nghiêm tra quan lại tham ô các nơi, bọn họ tra ra án tham ô của môt quan viên lục phẩm, tìm hiểu ngọn nguồn lại tra ra Ích Châu có một mỏ bạc mà người bạn cũ của biên cảnh phía Nam kia không hề báo cáo với triều đình mà lén phái người khai thác mỏ bạc, hơn nữa, còn hợp tác với những quan viên khác, chiếm mỏ bạc làm của riêng.
Một mỏ bạc lớn như vậy, che dấu tai mắt người khác, khai thác liên tục bốn năm. Bạc sau khi được khai thác dùng để tinh luyện thành bạc trắng, sau đó lại tiến hành rửa bạc (giống rửa tiền đó mn), tất nhiên phải trải qua rất nhiều công đoạn, bởi vậy không biết liên lụy bao nhiêu quan viên.
Mà Đại bá Diệp Trường Cần của A La đúng lúc cũng liên lụy trong đó.
Thậm chí Lục Phiến Môn còn phát hiện một thùng bạc trắng tại tổ trạch Diệp gia.
Đây chính là vấn đề lớn.
Không ai biết số bạc đó được giấu trong tổ trạch từ lúc nào, nếu là trước khi phân gia, vậy tất cả người Diệp gia đều có hiềm nghi.
Cho nên cả ba huynh đệ Diệp gia đều bị liên lụy, không riêng gì phụ thân A La, ngay cả phụ thân của Diệp Thanh Huyên cũng khó tránh khỏi kiếp nạn này, Tam phòng tất nhiên cũng bị niêm phong.
A La nghe lén được tin tức này, trong lòng cực kỳ tức giận, thì ra Đại bá làm ra những chuyện như vậy, khó trách đời trước Diệp gia suy tàn.
Không ngờ đời này rõ ràng đã sớm phân gia ra ở riêng mà vẫn bị liên lụy!
Bây giờ chỉ mong phụ thân có thể chứng minh trong sạch, nhất định đừng để bị liên lụy vào.
Nghĩ vậy, A La lại nhớ năm đó nhà mình rời khỏi tổ trạch, phụ thân ra tay hào phóng, tuy nói phụ thân đóng quân ở biên quan nhiều năm tích góp được, nhưng dù sao cũng không phải quang minh chính đại, những thứ này đều là quan không tra, dân không quản nên mọi người đều nhắm một mắt mở một mắt mà thôi.
Hiện tại bị Đại bá liên lụy, không biết có thể nói rõ ràng hay không.
Rối rắm, lo lắng hai ba ngày, rốt cuộc nghe được tin tức mẫu thân được thả về.
Lúc trở về, mẫu thân sức khỏe không vấn đề gì, chỉ có hai mắt sưng đỏ vì chịu đả kích mà thôi, đang được Lỗ ma ma đỡ về phòng.
Những cao thủ của Lục Phiến Môn trông giữ tiểu viện đều lui ra ngoài cửa lớn, A La nhào vào lòng mẫu thân. Ninh thị nhìn A La, nước mắt lại rời xuống.
“Lần này chúng ta bị Diệp Trường Cần tham lam kia hại thảm! Ta cũng biết tay chân hắn không sạch sẽ nhưng thật không ngờ lại dính vào vụ án lớn như thế!”
A La ôm mẫu thân, cố gắng an ủi: “Nương yên tâm, cha nhất định sẽ không sao, cha sẽ nghĩ biện pháp!”
Ninh thị lắc đầu thở dài: “Thùng bạc kia tìm được trong khố phòng của tổ mẫu ngươi, cụ thể là giấu ở đó từ khi nào thì không ai biết rõ, đều là từ tổ trạch Diệp gia dọn ra, sợ là không thể phủi sạch quan hệ được!”
Nói tới đây, nàng vươn tay, vuốt ve hai má A La: “Lúc này ta chỉ hối hận không sớm gả ngươi ra ngoài, nếu ngươi gả đi rồi, nói không chừng có thể bảo toàn.”
A La cắn chặt răng, lắc đầu: “Nương, đừng nói lời không may, không phải ngài đã được thả về rồi sao, biết đâu qua vài ngày nữa, cha và ca ca, đệ đệ cũng được thả về!”
Nhưng Ninh thị làm sao tin lời này, đôi mắt sưng đỏ mệt mỏi nhắm lại, thở dài một hơi, lại không nói gì nữa.
Đêm đó Ninh thị bị bệnh, sốt cao không hạ, A La chạy ra cửa cầu người của Lục Phiến Môn giúp đỡ tìm đại phu, trong đó có một người tên Cao Nghiêm, là người tốt, hỏi thăm bệnh tình Ninh thị, sau đó lập tức sai thủ hạ mời một vị ngự y tới xem bệnh.
A La nhớ bị Cao Nghiêm này lúc trước cũng chiếu cố nàng rất nhiều, nàng cảm kích vô cùng, khom người nói cảm ơn.
Đợi đến khi ngự y chẩn bệnh xong, là nộ hỏa công tâm, lo lắng tích tụ nên sinh bệnh, liền khai phương thuốc, uống mấy ngày, chậm rãi điều trị.
A La nhờ Cao Nghiêm giúp đỡ bốc thuốc, sau đó vội vàng sắc thuốc hầu hạ Ninh thị uống.
Nhưng bệnh của Ninh thị vốn là tâm bệnh, uống thuốc làm sao trị hết được, uống hai ba ngày không đỡ, ngược lại ngày càng nặng thêm, cuối cùng mê man nằm trên giường, ngủ cũng không an tĩnh.
A La trơ mắt nhìn mẫu thân dần dần điêu linh như hoa mùa thu, tất nhiên không đành lòng. Uống không biết bao nhiêu chén thuốc, dược liệu thượng đẳng đều mang ra dùng hết nhưng căn bản không có tác dụng gì.
Nàng cũng biết, nếu bên phụ thân có tin tức tốt, mẫu thân liền được cứu rồi, nhưng lúc này nàng có biện pháp gì giúp đỡ phụ thân đâu?
Nghĩ đến đây, trong lòng chợt nảy ra một chủ ý.
– ————
Nhìn mẫu thân mình ngày càng suy yếu, A La không dám trì hoãn. Hôm nay, sau khi lau người cho mẫu thân, nàng để nha hoàn hầu hạ đút thuốc cho mẫu thân uống rồi trở về tây sương phòng, thầm nói với Diệp Thanh Huyên về quyết định của mình.
Diệp Thanh Huyên kinh hãi một phen, nhưng ngẫm lại cũng có lý, lập tức kéo tay A La, rưng rưng nói: “Chuyện đã đến nước này, có lẽ đây là biện pháp duy nhất có thể làm.”
Nàng tất nhiên hiểu rõ, lúc này không riêng gì Đại phòng hay Nhị phòng, phụ thân và ca ca nàng cũng bị liên lụy, còn chưa biết hiện tại ra sao rồi.
Diệp gia dù đã phân gia nhưng dù sao cũng cùng gốc rễ, đại nạn ập đến tất nhiên nhất tổn câu tổn*.
*Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: 一荣俱荣, 一损俱损: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
“Giờ đây Diệp gia lưu lạc đến tình cảnh này, ta lại vô dụng chẳng giúp được gì, chỉ có thể ủy khuất ngươi.”
“Nếu có thể cứu được Diệp gia, chịu chút ủy khuất thì có sao, chỉ mong Tam hoàng tử có thể giúp được chúng ta.”
A La cùng Diệp Thanh Huyên thương lượng, chuẩn bị một phen, cuối cùng quyết định để Diệp Thanh Huyên ở lại canh chừng, còn A La thay y phục nha hoàn, lén đi ra từ cửa sau.
Nàng muốn ra ngoài, nghĩ biện pháp cầu người giúp cha nàng.
Nàng chỉ là một nữ tử khuê các, trong hoàn cảnh này có thể nhờ cậy ai chứ, chỉ còn cách bỏ qua thể diện, dựa vào chút nhan sắc, cầu xin những người vốn có ý với mình.
A La dựa vào thính giác hơn người, lưu ý động tĩnh bốn phương tám hướng, lại quen thuộc địa hình, thừa dịp binh lính đổi ca, lẳng lặng trốn ra từ cửa sau mà không bị ai phát hiện.
Chạy ra khỏi ngõ nhỏ, tim đập thình thịch trong lồng ngực, hiện tại ngoài trời mưa phùn giăng kín, phảng phất như một tầng sương khói bao phủ Yến Kinh.
Đứng trong màn mưa, toàn thân nàng phiếm lạnh, hai vai hơi co rụt lại, trong lòng có chút thê lương.
Trước hết phải tìm cách đến được phủ Tam hoàng tử, thử thăm dò ý tứ hắn, nếu chịu giúp đỡ tất nhiên là tốt, nếu không nàng lại nhẫn nhục đi cầu người khác.
Đang suy nghĩ lung tung thì nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, nàng giật mình trốn sau góc tường bên cạnh quán rượu, đợi người cưỡi ngựa kia đi qua, nàng mới xác định người nọ là quan binh thủ thành Yến Kinh.
Đây là lần đầu tiên nàng làm loại chuyện thế này, giương mắt nhìn ngã tư đường vắng vẻ, trong lòng nàng khó tránh khỏi cảm thấy hiu quạnh, do dự một chút, lại nghĩ hay là đợi trời sáng hẳn rồi tính tiếp.
Dù sao mình cũng là tiểu nữ tử, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó không cứu được phụ thân, huynh đệ, ngược lại còn lãng phí bản thân, khiến mẫu thân bệnh nặng thêm.
Nàng nhẹ nhàng nép sát vào góc tường thêm một chút, thầm nghĩ, trốn ở đây chắc sẽ không bị người khác chú ý.
Nào ngờ nàng vừa đứng vững liền nghe được tiếng bước chân cách đó không xa.
Tiếng bước chân đó là do mang giày quân phục phát ra, giẫm trên nền đá, không nặng không nhẹ, không nhanh không chậm, thong thả mà đến.
Hơn nữa, rất rõ ràng là đang đi về hướng nàng!
Trong đầu lập tức xẹt qua không biết bao nhiêu ý niệm, phảng phất như mộng yểm đêm khuya cùng nhau ập đến. A La hoảng sợ trợn to mắt, siết chặt nắm tay, thân thể nhỏ bé đơn bạc dán chặt vào vách tường lạnh lẽo, nín thở nghe tiếng bước chân ngày càng gần.
Mỗi bước chân đều phảng phất như giẫm vào lòng nàng.
Tiếng bước chân càng gần, nàng càng cảm thấy run sợ nhiều hơn một chút.
Loại sợ hãi không biết mình sắp phải đối mặt với cái gì này cơ hồ làm nàng hít thở không thông, hai mắt trợn to, không dám thở mạnh, thậm chí vào thời khắc này, nàng lần đầu tiên hận mình có được thính giác hơn người, cho nên mới nghe được tiếng bước chân rõ ràng đến thế.
Rốt cuộc, người kia đã đến gần, một cái bóng thon dài hiện ra trước mắt nàng.
Ngay sau đó, chủ nhân của cái bóng kia xuất hiện trước mặt A La.
Thời điểm gương mặt cương nghị quen thuộc kia xuất hiện trước mắt mình, nàng ngửa đầu nhìn ánh mắt lạnh lùng của người nọ, thân thể vốn đang căng thẳng bỗng xụi lơ.
Sau lưng ướt đẫm mồ hôi, cái lạnh lúc rạng sáng ở Yến Kinh làm nàng nhịn không được mà run rẩy.
“Là ngươi?” Nàng tựa sát vào tường, ngẩng đầu lên, không cam tâm yếu thế nhìn hắn.
Người tới chính là Tiêu Kính Viễn.
Bravo chú 7, chú tới đúng lúc lắm (>‿◠)
Hắn mặc một thân cẩm bào đen hoa văn tối màu đứng giữa màn mưa phùn, tóc đen đơn giản buộc lên, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt không có bất cứ cảm xúc nào nhìn nàng.
Nàng cắn chặt môi, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nàng bị dọa sợ, bị chính nhĩ lực đặc biệt của mình dọa sợ, bởi vậy lúc này nàng có chút giận chó đánh mèo hắn.
Tại sao hắn xuất hiện ở đây vào thời điểm này? Hay là, hắn cố ý tới bắt mình?
Tiêu Kính Viễn trầm mặc nhìn chằm chằm nàng, môi mím chặt như lưỡi dao sắc bén.
Trên ngã tư đường Yến Kinh vắng lạnh, hắn giống như một tòa núi sừng sững đứng trước mặt nàng, làm nàng có cảm giác nặng nề như bị núi đè.
Trong lòng A La vốn có oán khí, lúc này bị hắn nhìn có chút sợ hãi, không khỏi rũ mắt xuống, siết chặt nắm đấm nhỏ, muốn rời đi.
Tiêu Kính Viễn dĩ nhiên không cho, khẽ động thân liền ngăn cản trước mặt nàng.
A La cúi đầu đi khá vội vàng, suýt nữa đâm vào lồng ngực hắn.
“Thất thúc, có thể thỉnh ngài tránh ra hay không.” Nàng rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng.
Tiêu Kính Viễn vẫn không nói chuyện, sắc mặt ngày càng lãnh trầm, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn nhìn thấu lòng nàng.
Nam nhân cách nàng quá gần, lồng ngực rắn chắc tỏa ra nhiệt khí, hòa lẫn với mưa phùn quẩn quanh cánh mũi nàng, ánh mắt sắc bén, thâm trầm kia khiến nàng mất tự nhiên, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Nàng cắn môi, có chút tức giận.
Ngay lúc này, hắn rốt cuộc mở miệng.
Thanh âm khàn khàn trầm thấp tựa như đã lâu chưa mở miệng nói chuyện.
“Ta chỉ muốn biết, ngươi muốn đi đâu?” hắn nhìn chằm chằm A La, ánh mắt dần sâu hơn, gằn từng chữ: “Ngươi… muốn đi cầu ai?”
A La muốn đi cầu người, dựa vào nhan sắc của mình đi cầu người ta xem có thể cứu giúp phụ thân hay không.
Nàng cũng biết rõ, phụ thân gặp chuyện không may lâu như vậy, mẫu thân lại bệnh nặng, cả Diệp gia đều bị bắt giam, vụ án này nàng cũng hoàn toàn không biết gì cả, lúc này sẽ không có ai chủ động đứng ra giúp Diệp gia.
Mà nàng, một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, ngay cả đường đi lối lại ở kinh thành cũng không rành thì có năng lực làm được gì? Điều duy nhất nàng có thể làm cũng chỉ có lấy hôn sự của mình làm tiền vốn.
Đây là chuyện khuất nhục, nàng biết, nhưng vẫn quyết định làm như vậy, nhục nhã thì nhục nhã đi, chỉ cần cứu được người thân, nàng có cảm thấy khuất nhục hay không cũng chẳng sao.
Hơn nữa, nàng vốn cảm thấy Tam hoàng tử không tệ, nếu Tam hoàng tử chịu ra tay cứu giúp, vậy chẳng phải là vẹn toàn đôi bên?
Dĩ nhiên, nàng cũng biết, có lẽ người ta sẽ cự tuyệt nàng ngoài cửa, dù sao thì trước khác nay khác, người ta nhìn trúng là nữ nhi Binh bộ Thị lang, chưa hẳn để ý một nữ tử Diệp gia đang gặp nạn, dù cho dụng mạo nữ tử kia có đẹp cỡ nào.
Điểm này trong lòng A La hiểu rất rõ, nhưng nói cho cùng vẫn là da mặt mỏng, lúc này nửa đêm chạy ra còn bị người ta bắt gặp hỏi trắng ra như vậy, nàng có chút không dám tin, ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt hắn thâm trầm, trong bóng đêm nàng nhìn không rõ lắm, chẳng qua cảm thấy rất thâm sâu, sâu đến mức nàng căn bản nhìn không hiểu.
Nàng không nghĩ đến hắn sẽ nói trắng ra như vậy, cảm thấy quá nhục nhã.
Da mặt nóng lên, nàng cắn môi, ngẩng đầu lên, cố gắng nén lệ.
“Chuyện này liên quan gì tới ngươi?”
Thời điểm nói ra lời này, nàng mới biết, thanh âm mình hơi run rẩy, lồng ngực nàng phập phồng, hô hấp dồn dập.
Ánh mắt thâm sâu của Tiêu Kính Viễn từ đôi mắt ướt át, xấu hổ và giận dữ của nàng dần dần dời xuống, vừa vặn nhìn thấy lồng ngực nàng phập phồng, run rẩy. Trong màn mưa phùn mông lung, nàng quần áo đơn bạc, hai cái bánh bao trước ngực cũng không lớn, lúc này lại run run, nhìn hết sức động lòng người.
Ánh mắt hắn đột nhiên sâu hơn, hô hấp có phần nặng nề, khẽ dời mắt, cắn răng hỏi nàng: “Nói cho ta biết, ngươi muốn gả cho ai?”
Thân thể gầy yếu đơn bạc của A La run lên.
Nàng muốn gả cho ai thì liên quan gì tới hắn?!
“Tiêu Kính Viễn, ngày xưa ta kính ngươi là vì ngươi từng giúp đỡ ta, cũng vì ngươi làm người đoan chính, chỉ không ngờ ngươi lại là người như vậy.” nàng tức giận thở gấp, giọng căm hận: “Hôm nay ta đi tìm ai, tương lai phải gả cho người nào cũng không liên quan gì tới ngươi! Mời ngươi tránh ra, chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm!”
Dứt lời, nàng lập tức chạy đi.
Nhưng một nữ tử yếu đuối như nàng, làm sao trốn được.
Tiêu Kính Viễn vừa động, bắt lấy cổ tay nàng.
Bàn tay nam nhân quen cầm bút, cầm kiếm, bảo dưỡng vô cùng tốt, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, gắt gao nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn của nữ hài tử.
Nhất thời hai bên đều giật mình, hắn cảm thấy cổ tay nàng thật nhỏ bé, yếu ớt đến mức hắn không dám dùng lực, còn nàng thì kinh ngạc, không ngờ hắn to gan đến vậy!
Nàng không dám tin nhìn hắn, theo bản năng muốn tránh thoát nhưng khí lực nam nhân rất lớn, nàng ở trước mặt hắn giống như con kiến đứng trước ngọn núi, căn bản không thể phản kháng.
“Ngươi thả ta ra, buông ra! Ngươi… ngươi sao có thể như vậy?” nàng rưng rưng, vừa xấu hổ vừa giận dữ nhìn hắn: “Ngày xưa ta gọi ngươi một tiếng Thất thúc, ngươi và cha ta lại là đồng liêu bối phận ngang hàng, bây giờ lại nhục nhã ta như vậy rốt cuộc muốn thế nào.”
Tiêu Kính Viễn nghe lời này, chẳng những không thả nàng ra, ngược lại còn nắm chặt hơn, thân thể cao lớn nghiêng về phía trước, cơ hồ đem A La nhỏ bé giam cầm giữa góc tường và mình.
Lồng ngực nam nhân tỏa ra nhiệt khí, gần như dựa sát vào nàng, nàng lui dần về phía sau, cuối cùng đã lưng đã dán sát vào góc tường lạnh lẽo.
Không thể lui được nữa, nàng chỉ có thể nhắm mắt lại, cảm thụ sự áp bách của hắn.
“Nói cho ta biết, A La, trong lòng ngươi…” thanh âm nam nhân khàn khàn nhu hòa, lại lộ ra nguy hiểm khác thường, hơi thở nóng rực phả vào tai làm nàng bắt đầu run rẩy, “Trong lòng ngươi rốt cuộc muốn gả cho ai?”
A La hít thở sâu, cố gắng bỏ qua, không để ý khí tức của nam nhân.
“Ngươi thả ta ra, Tiêu Kính Viễn, nếu ngươi không buông ra, ta sẽ la lên. Trong nhà ta xảy ra biến cố, ngươi lại là lương đống triều đình, đường đường Định Viễn Hầu mà lại ở bên đường khi dễ ta, ta chẳng qua là thanh danh bị hủy nhưng còn ngươi, Định Viễn Hầu gia, tiền đồ của ngươi thì sao? Thanh danh Tiêu gia sẽ thế nào? Còn nữa…”
Nàng cười lạnh, thấp giọng nói tiếp: “Nếu Tiêu lão thái thái biết ngươi đối với ta như vậy, cháu ngươi biết ngươi đối với ta như vậy, sẽ có cảm tưởng gì?”
Tiêu lão thái thái nhìn trúng A La làm cháu dâu, Tiêu Vĩnh Trạch có ý với A La, nhưng hiện tại nàng lại bị thúc bối Tiêu Kính Viễn khi dễ.
“A La, sao ngươi lại ngốc như vậy?”
Tiêu Kính Viễn thấp giọng nỉ non, nhẹ nhàng vươn tay đặt lên eo nàng.
Bàn tay hắn khô ráo, ấm áp ôm lấy eo nàng, phảng phất như chỉ cần dùng chút lực, vòng eo thướt tha kia sẽ bị mình bẻ gãy.
Chỗ bụng dưới dâng lên một cỗ xúc động khó có thể áp chế, muốn đem thân thể mềm mại run rẩy trước mắt ôm vào ngực, khảm chặt vào trong thân thể.
Hắn hít một hơi thật sâu, tận lực đè nén cảm xúc xao động trong lòng, dịu giọng nói: “A La ngốc, ngươi cho rằng lúc này la lên thì sẽ có người nghe thấy sao?”
Một bàn tay hắn ôm chặt eo nàng, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của nàng.
Tóc mai nàng mềm mại, hơi ẩm ướt nước mưa, lúc hắn vuốt ve mơn trớn mang theo vài phần sủng nịnh, che chở.
Một lọn tóc mềm lướt qua khe hở ngón tay thô ráp của hắn.
“Xung quanh đây đều là người của ta, không ai có thể tiến vào nơi này trong phạm vi một trăm bước.”
“Người của ta, bọn họ biết lúc nào nên làm kẻ điếc, lúc nào nên làm người mù.”
“Chuyện xảy ra tối nay, tuyệt đối không có bất kỳ kẻ nào biết.”
Thanh âm nam nhân trầm thấp, êm tai, mang theo hơi ấm dịu dàng chui vào tai nàng, quanh quẩn ở cánh mũi, quấy nhiều tâm nàng.
Hai chân nàng đã mất đi sức lực, thân thể cơ hồ muốn trượt xuống, nhưng bàn tay kia rất có lực, ôm chặt lấy eo nàng, khiến nàng bất giác tựa vào người hắn.
Thân thể không tự chủ được, trong lòng lại kinh hãi.
Thanh âm hắn càng dịu dàng, nàng lại càng sợ hãi.
A La thầm nghĩ, tân hoàng đăng cơ, hắn được thánh sủng, được Hoàng đế tín nhiệm, giao tình với Thái tử lại không tầm thường, dựa vào thế lực hiện tại của hắn sợ là chuyện gì cũng có thể làm được.
Trong màn mưa đêm lúc rạng sáng, muốn khi dễ một nữ tử yếu đuối như nàng, quả thật là chuyện rất đơn giản.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!