A La vốn muốn cách xa hắn, không ngờ cổ tay lại bị hắn nắm chặt, giãy cũng giãy không ra. Hắn khí lực lớn, nắm cổ tay nàng có chút đau đớn, nàng vừa hận vừa tức, cắn răng trợn mắt trừng hắn.
“Ngươi làm cái gì, buông ta ra!” nàng ủy khuất, nhỏ giọng quát lên.
Đôi mắt thâm trầm của Tiêu Kính Viễn nhìn nàng chằm chằm.
“Đang yên đang lành, thế này là sao? Hay là nói, đêm hôm đó ngươi căn bản không nói thật, chỉ dỗ ta thôi?”
Hắn không hiểu, rõ ràng ngày ấy đã nói tốt rồi, hắn sẽ giúp nàng điều tra chuyện trong mộng “chết ở Tiêu gia”, cởi bỏ khúc mắc của nàng để nàng gả cho hắn.
Mấy ngày nay hắn tận tâm tận lực tìm dấu vết, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không có đầu mối mà thôi, cho nên muốn gặp nàng một lần, có lẽ tốt xấu gì cũng biết được chút manh mối.
Trùng hợp đại thọ mẫu thân hắn, hắn biết nàng nhất định sẽ đến, sáng sớm đã cố ý chọn lựa y phục, chỉnh trang mặt mũi một phen rồi mới ra tiếp đãi khách khứa, thầm nghĩ tìm cơ hội nói vài lời tri kỷ cùng nàng.
Nào ngờ, khó khăn lắm mới nhìn thấy nàng đi một mình, lại phát hiện hai mắt nàng nhìn chằm chằm Tiêu Vĩnh Hãn, thậm chí còn nhìn dấu chân là âm thầm thương tâm rơi lệ.
Tiêu Kính Viễn giống như bị hắt một chậu nước lạnh, trái tim tràn đầy lửa nóng nhất thời biến thành băng lãnh.
Càng làm hắn không ngờ chính là, nàng vừa nhìn thấy hắn liền giống như tiểu thú bị khi dễ, phảng phất như có thể lập tức nhào tới cắn xé hắn.
Mà A La lúc này, trong lòng bi phẫn và giận dữ không kém Tiêu Kính Viễn, ngửa mặt nhìn hắn, tức giận đến mức ngực trướng đau.
“Ta dỗ ngươi? Tiêu Kính Viễn, Tiêu Thất gia, ngươi nhìn cho rõ, là ai dỗ ai?”
A La tức đỏ mặt, bất chấp tất cả, căm phẫn nói: “Tên lừa đảo nhà ngươi, hỗn đản, ngươi… ngươi trứng thối!”
Càng nói càng giận, A La dốc hết tất cả vốn liếng từ ngữ vô liêm sỉ mà nàng nghe được từ đám hạ nhân, ném hết cho Tiêu Kính Viễn, cũng không quan tâm có hợp ngữ cảnh hay không, dù thế nào cũng phải nói ra mới hả giận!
“Ngươi căn bản lừa gạt ta tuổi nhỏ, dụ dỗ ta, trêu đùa ta, ngươi, ngươi bội tình bạc nghĩa!”
Bội tình bạc nghĩa?
Tiêu Kính Viễn nhíu mày, im lặng nhìn nàng, không rõ vì sao mình bị chụp mũ như vậy, lại càng không rõ vì sao nàng bất mãn với mình như thế.
“Ngươi nói ta bội tình bạc nghĩa? Ta làm sai cái gì khiến ngươi nghĩ ta như vậy? Chẳng lẽ không phải ngươi muốn đến xem Tiêu Vĩnh Hãn, sau đó nhìn thấy Vĩnh Hãn và Kha Dung thân thiết với nhau cho nên yên lặng đứng đó rơi lệ? Ngày ấy ta hỏi ngươi, ngươi nói không thích Vĩnh Hãn, thì ra chỉ là dỗ ta mà thôi. Nếu ngươi trực tiếp nói cho ta biết, ta nhất định sẽ không ngăn cản nhân duyên tốt của ngươi, thậm chí còn có thể giúp ngươi hoàn thành chuyện tốt này!”
“Ngươi…” A La chán nản. Kỳ thật, nhắc tới Tiêu Vĩnh Hãn, nàng có chút đuối lý, dù sao trong mắt Tiêu Kính Viễn, nàng và Tiêu Vĩnh Hãn không có liên quan gì, vừa rồi lại chạy tới nghe lén người ta nói chuyện, sau đó còn mặt ủ mày ê, người khác nhìn đương nhiên sẽ sinh ra hoài nghi.
Chẳng qua, con người ta trong cơn thịnh nộ sẽ không nhớ tới lỗi của bản thân mà chỉ nhìn chằm chằm lỗi lầm của người khác. A La tất nhiên cũng không ngoại lệ, trong lòng nàng tràn đầy căm hận Tiêu Kính Viễn ngày đó nói mấy lời ghét bỏ mình, còn có áo choàng lông điêu tơ vàng chói mắt trên người Phùng cô nương, càng nghĩ càng giận, cơ hồ muốn cắn nát răng, giận dữ nói: “Ngươi chỉ biết nói ta sai, bản thân ngươi đã làm gì, chẳng lẽ không biết sao? Từ trước tới nay chúng ta không liên quan gì nhau, ta cũng không hề muốn gả đến Tiêu gia các ngươi, vẫn nên sớm nhất đao lưỡng đoạn đi, từ nay về sau cầu quy cầu lộ quy lộ (đường ai nấy đi), nam hôn nữ gả, không liên quan đến nhau!”
Tiêu Kính Viễn vừa nghe câu “Nam hôn nữ gả, không liên quan đến nhau”, sắc mặt nhất thời đen sì, càng nắm chặt cổ tay A La không buông: “Nói bậy, ngươi đã đáp ứng ta thì sao có thể đổi ý chứ. Hôm nay tại sao đột nhiên đổi ý, nhất định phải nói rõ ràng cho ta. Có phải trong lòng ngươi vẫn luôn nhớ nhung Tiêu Vĩnh Hãn, nhưng ngươi phải biết trong mắt Vĩnh Hãn chỉ có Kha Dung, căn bản không có ngươi!”
Nhìn bộ dáng ghen tuông như trượng phu bắt kẻ thông dâm của hắn, A La giận quá hóa cười.
“Phi! Tiêu Thất thúc, lão nhân gia ngài cũng đã đàm hôn luận gả rồi, cho rằng ta không biết à, tại sao không đề cập đến chuyện này mà cứ gán ghép ta và cháu ngươi? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta và cháu ngươi qua lại? Không sai, ta ở đây nhỏ vài giọt lệ, nhưng chẳng lẽ ta không thể vì nhìn tuyết tháng ba, cảm thán nhân sinh vô thường mà đau buồn rơi lệ sao?”
“Đàm hôn luận gả?” Tiêu Kính Viễn nghe nàng ngụy biện liền tự động lược qua không đề cập tới, chỉ chú ý nàng nhắc tới bốn chữ đàm hôn luận gả, “Ta muốn đàm hôn luận gả khi nào? Ngươi nghe ai nói?”
“Đừng giả bộ!” A La oán hận trừng hắn: “Không phải ngươi muốn cưới cô nương Phùng gia sao? Ta đều nhìn thấy hết rồi! Ta còn nhìn thấy ngươi đưa áo choàng lông điêu tơ vàng kia cho người ta mặc đấy!”
Nói tới đây, nàng trào phúng liếc hắn: “Tiêu Thất gia, ngài đường đường là Định Bắc Hầu, có thể hào phóng một chút không? Chẳng lẽ tặng tới tặng lui, chỉ có mỗi một cái áo choàng tặng người? Không thể mua thêm vài món khác à?”
Tiêu Kính Viễn nhíu mày, yên lặng nhìn nàng giống một con mèo nhỏ bị đạp trúng đuôi, xù lông giơ chân với hắn, nhất thời vừa buồn cười vừa tức giận, lại thương yêu không thôi.
“Thứ nhất, ta không hề muốn cưới cô nương Phùng gia, không biết ngươi nghe lời đồn đãi này từ đâu.”
Hắn dừng một chút, bất đắc dĩ nhìn nàng: “Thứ hai, cái áo choàng lông điêu mà ngươi nói, lúc trước tặng ngươi không nhận nên vẫn luôn cất giữ trong cửa hàng, không có lệnh của ta không ai dám tự ý động vào, càng đừng nói đến tặng người khác. Cho dù âm kém dương sai bị người khác lấy ra dùng, cũng hoàn toàn không phải ta tặng.”
“Ân?” A La vốn dĩ đầy bụng oán khí, lúc này nhất thời cứng ngắc đứng đó.
Nàng nghiêng đầu nhìn Tiêu Kính Viễn, càng nhìn càng cảm thấy gương mặt cương nghị kia lộ ra thẳng thắn thành khẩn, con ngươi thâm thúy mang theo tia bất đắc dĩ, không giống hạng người gian xảo dùng mánh lới lừa người.
Lại nói, Tiêu Kính Viễn không nên là người như vậy a!
Chẳng lẽ nàng thật sự hiểu lầm?
A La nhíu mày, con ngươi xoay chuyển, vẫn cứng rắn nói: “Ta mới không tin đâu! Hôn sự của ngươi và cô nương Phùng gia kia là chính tai ta nghe Tam cô nương nhà ngươi nói, không có lửa làm sao có khói, nếu chưa từng đề cập, người ta làm sao dám nói loạn? Huống chi, cái áo choàng cô nương Phùng gia mặc cơ hồ giống y hệt cái lúc trước ngươi đưa, ta không có khả năng nhìn nhầm, chẳng lẽ trên đời này còn có hai cái áo choàng lông điêu tơ vàng giống nhau vậy sao?”
Tiêu Kính Viễn bất đắc dĩ thở dài: “Ý ngươi là nói, ta cố ý dụ dỗ lừa gạt ngươi, muốn cưới người khác, còn nghèo kiết hủ lậu đem áo choàng vốn tặng cho ngươi để đi tặng người khác? Tiêu Kính Viễn ta tuy không đến mức giàu có khuynh thiên hạ nhưng cũng có đất phong vạn hộ, chẳng lẽ muốn lấy lòng cô nương gia mà keo kiệt đến mức chỉ có mỗi cái áo choàng lông điêu?”
A La ngẫm lại cũng đúng, chuyện quả thật không nên như vậy a, nàng chớp chớp mắt nhìn Tiêu Kính Viễn, lại thấy hắn đang nhìn mình với ánh mắt bất đắc dĩ như nhìn một tên ngốc.
Trong lòng nàng nhẹ nhõm, hơi bĩu môi, quay mặt đi chỗ khác: “Ta cũng không phải là không có căn cứ!”
“Bởi vì, bởi vì…” A La vốn muốn nói, bởi vì cô nương Phùng gia này chính là người thứ ba bị ngươi khắc chết, nhưng lời đến bên miệng lại không muốn nói ra, dứt khoát nói dỗi: “Dù sao ta không thích!”
Tiêu Kính Viễn rũ mắt nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, phụng phịu tức giận, không khỏi bật cười.
“Được, nếu ngươi không thích, ta tất nhiên sẽ không cưới nàng.”
Thanh âm hắn trầm thấp, khàn khàn, lại mập mờ ái muội, A La nghe mặt liền đỏ lên.
Chỉ là, nàng vẫn cố ý bướng bỉnh nói: “Ngoài miệng ngươi nói dễ nghe vậy thôi… Ai biết là thật hay giả đâu!”
Những lời hắn nói với Thái tử Lưu Hân lúc trước, đến bây giờ nàng vẫn còn ghi hận đấy.
Có điều, lúc đó là nàng nghe lén, không quang minh chính đại, hiện tại dường như cũng mắng oan hắn nên nàng đuối lý, không có can đảm giáp mặt lý luận.
Tiêu Kính Viễn cười cười, vuốt cổ tay nàng, ôn nhu dỗ dành: “Yên tâm, cô nương Phùng gia kia ta không dám cưới, về phần áo choàng lông điêu tơ vàng nhất định sẽ giữ lại cho ngươi, tuyệt đối không tặng người khác.”
A La nghe hắn nói lời này, trong lòng ấm áp, lại cảm thấy xấu hổ, khẽ hừ một tiếng: “Nói cứ như ta tham cái áo choàng kia vậy, ta mới không thèm đâu!”
Tiểu cô nương khẩu thị tâm phi.
Ánh mắt Tiêu Kính Viễn ôn nhu như nước, thuận theo ý nàng: “Ân, ta tất nhiên biết là ngươi không để ý.”
Hắn nói chuyện đúng là dễ nghe, mặc dù biết là nói dối nhưng trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
A La nhịn không được cười khẽ, nâng mắt liếc hắn một cái: “Không nói chuyện với ngươi nữa, miễn cho bị người khác nhìn thấy, ta phải đi tìm các vị tỷ muội khác thôi!”
Tiêu Kính Viễn không để nàng đi: “Sao có thể dễ dàng để ngươi đi như vậy, ta đã giải thích nghi hoặc của ngươi rồi, tốt xấu gì ngươi cũng phải nói rõ cho ta, vừa rồi vì sao nhìn dấu chân Tiêu Vĩnh Hãn lưu lại mà khóc? Vì sao chạy đến đây nghe lén người ta nói chuyện?”
A La kinh ngạc, không ngờ hắn còn nhớ việc này, con ngươi xoay chuyển, rất nhanh đã bịa ra lý do.
“Không phải ta muốn nghe lén người ta nói chuyện, người ta cũng đâu có quan hệ gì với ta, chỉ trùng hợp đi ngang qua, tức cảnh sinh tình mà thôi! Hơn nữa, dung mạo cô nương Kha Dung kia lại giống ta như vậy, ta không khỏi cảm thán rõ ràng là tướng mạo tương tự, nhân sinh vận mệnh bất đồng.”
Nàng cúi đầu, cố ý thở dài: “Gần đây có thể ta đọc quá nhiều sách thơ văn đau buồn nên có chút thương cảm.”
Tiêu Kính Viễn tất nhiên không lý do này lắm, chẳng qua thấy nàng cố gắng như thế nên đành chấp nhận, cũng không chọc thủng, chỉ nhàn nhạt nói: “Ai nói Kha Dung kia giống ngươi, ngươi so với nàng ta đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.”
Tiêu Kính Viễn tất nhiên không tin lý do này lắm, chẳng qua thấy nàng cố gắng như thế nên đành chấp nhận, cũng không chọc thủng, chỉ nhàn nhạt nói: “Ai nói Kha Dung kia giống ngươi, ngươi so với nàng ta đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.”
Những lời này quanh quẩn trong lòng A La mãi nửa ngày.
Thanh âm hắn trầm thấp, biểu tình nghiêm túc, phảng phất như đang nói chuyện gì rất trang nghiêm, nhưng lời nói ra lại khiến người ra như uống mật hoa ngày xuân, ngọt ngào vô cùng.
Nàng xinh đẹp, so với Kha Dung còn đẹp hơn không biết bao nhiêu lần…
Chút phiền muộn trong lòng A La vì lời nói này mà tan thành mây khói, thay vào đó là cảm giác toàn thân sung sướng thoải mái, khóe miệng cũng nhịn không được khẽ cong lên.
Vừa ra khỏi rừng đào thì gặp Tiêu Tam cô nương và Phùng cô nương, hai người vừa nhìn thấy A La liền vội chào hỏi: “Vừa rồi A La đi đâu vậy, đảo mắt một cái đã không thấy bóng dáng.”
A La cười nói: “Vừa rồi mãi mê ngắm cảnh hàn tuyết đào hoa, không chỉ chớp mắt liền không thấy các ngươi đâu, ta còn đang tính đi tìm đấy.”
Tiêu Tam cô nương tính tình sảng khoái, quan hệ với A La cũng khá tốt, tiến lên lôi kéo tay nàng, nói: “Nhìn ngươi ngày thường mơ mơ hồ hồ, ngay cả đường cũng có thể đi nhầm, mau đi cùng chúng ta qua bên kia, mọi người đang thưởng thức trái cây tươi mới đấy, còn có vài loại trái mùa, đều là vật hiếm trong cung thưởng xuống.”
A La tất nhiên đồng ý, nhìn thấy Phùng cô nương bên cạnh, liền chào hỏi một phen.
Phùng cô nương kia dung mạo đoan trang, không đẹp lắm nhưng cũng không phải khó coi, tính tình dịu dàng, hơi ngại ngùng, cũng không biết bắt chuyện lắm, chỉ cười cười với A La.
A La vừa đi vừa nghĩ lại lời vừa rồi Tiêu Kính Viễn nói, không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ trên đời này thật sự có hai chiếc áo choàng lông điêu tơ vàng giống hệt nhau, trùng hợp một chiếc thuộc về vị cô nương Phùng gia này?
Trong lòng nghi hoặc, tự nhiên không khỏi nhìn chiếc áo choàng kia thêm vài lần.
Phùng cô nương tính tình hiền lành thật thà, thấy A La nhìn áo choàng của mình, liền cười nói: “Cô nương chê cười, ta thấy biểu tỷ trong nhà có một chiếc như vậy nên cũng học làm một chiếc.”
Tự làm?
A La hơi kinh ngạc: “Phùng cô nương, áo choàng lông điêu tơ vàng này khá hiếm thấy, sao có thể nói làm là làm được?”
Phùng cô nương vẻ mặt ngượng ngùng, giọng nói lại có chút kiêu ngạo: “Đây là lông điêu bình thường a, chẳng qua, lúc làm ta dùng chỉ tơ vàng thêu từng tầng từng tầng xen kẽ, nhìn sẽ phảng phất như lông điêu tơ vàng vậy. Cách làm này là một vị ma ma dạy ta, trước kia bà ấy từng là nữ quan phụ trách thêu cống phẩm trong cung đó!”
Thật?
A La chăm chú nhìn kỹ mới thấy rõ, thì ra trên mặt lông điêu có dùng chỉ tơ vàng thêu thành, thoạt nhìn có vẻ giống lông vàng nhưng thật ra căn bản không phải!
“Thủ nghệ thật giỏi a.” A La ngẩng đầu nhìn gương mặt kiêu ngạo sáng rọi của Phùng cô nương, thật lòng khen ngợi.
Mình thật là khờ, khó trách Tiêu Kính Viễn bảo mình ngốc, thật đúng là ngốc hết thuốc chữa.
Bên cạnh, Tiêu Tam cô nương thấy vậy, không khỏi bật cười: “Cũng may mà ngươi nghĩ ra được biện pháp này, ngay cả ta cũng không nghĩ tới, chỉ cho rằng đây là lông điêu tơ vàng trong truyền thuyết đó!”
“Cũng không phải là ta nghĩ ra mà là biểu tỷ ta, nghe nàng ấy nói, nàng ấy ngẫu nhiên nhìn thấy một chiếc áo choàng lông điêu tơ vàng trong một tiệm may, xinh đẹp cực kỳ, đáng tiếc chưởng quầy căn bản không bán, chẳng những không bán, còn vội vàng thu vào không để nàng ấy nhìn. Ngay sau khi trở về, biểu tỷ khổ não suy nghĩ mấy ngày liền, cuối cùng nghĩ ra biện pháp này.”Tiêu Tam cô nương nghe vậy, càng khâm phục hơn: “Ta nghe nói lông điêu tơ vàng tương đối hiếm có, nhà người khác thì ta chưa từng thấy, chỉ nhớ rõ Thất thúc nhà ta có một kiện áo choàng hình như cũng có lông điêu tơ vàng nhưng mà chỉ đính ở viền áo mà thôi, có ai sẽ làm nguyên một chiếc áo lớn như vậy chứ, vẫn là biện pháp của ngươi thực dụng!”
Ba người vừa nói vừa cười, dọc theo con đường đá nhỏ bên cạnh rừng đào đi về phía tiền viện, A La trên mặt tự nhiên nhưng trong lòng thật hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.
Chuyện áo choàng lông điêu tơ vàng căn bản là nàng ánh mắt vụng về nhìn nhầm, còn chuyện hôn sự hẳn là trưởng bối cố ý tác hợp, vẫn chưa nói cho Tiêu Kính Viễn nghe.
Nhớ tới mình tức giận giậm chân mắng Tiêu Kính Viễn, còn kém nước xông lên cắn người ta, A La xấu hổ không thôi.
Nàng làm sao có thể càn quấy, không nói đạo lý như thế chứ?
Trong lúc suy nghĩ, ba người đã về tới tiền viện, vài cô nương và thiếu gia, công tử đang chơi đắp người tuyết, mọi người ồn ào vui đùa, còn lấy áo choàng phủ thêm cho người tuyết.
Trong số đó có Tiêu Vĩnh Trạch.
Tiêu Vĩnh Trạch đã sớm để ý A La, lần trước đạp thanh vì mẫu thân bị bệnh nên hắn không đi, sau đó tiết Thượng Tị hắn đi thì A La lại không đến, làm hắn phiền muộn một hồi.
Lúc này thật vất vả mới nhìn thấy giai nhân, Tiêu Vĩnh Trạch vội vàng chạy qua chào hỏi, trông mong có thể nói nhiều với nàng vài câu.
Khổ nỗi, trong lòng A La vì chuyện áo choàng lông điêu tơ vàng mà ảo não hối hận, biết Tiêu Kính Viễn không muốn nhìn thấy nàng và cháu trai hắn có liên hệ gì nên nhanh chóng tránh đi.
Tiêu Vĩnh Trạch đã sớm nghe nói Tam Hoàng tử có ý với A La, hiện giờ thấy A La né tránh, hắn không khỏi nghĩ, nàng quả nhiên nhìn trúng Tam Hoàng tử, bằng không sao lại lãnh đạm với mình như vậy.
Mà A La hoàn toàn không biết tâm tư Tiêu Vĩnh Trạch, dù có biết cũng không để trong lòng, hoặc dứt khoát tránh xa xa, miễn lại trêu chọc chuyện gì.
Nàng bây giờ chỉ nghĩ muốn nói vài câu với Tiêu Kính Viễn, tốt xấu gì cũng nhận sai xin lỗi một tiếng, vậy mới yên tâm được.
Nào ngờ, hơn nửa ngày vẫn không có cơ hội tiếp xúc với Tiêu Kính Viễn, chỉ có thể nhìn thoáng qua từ xa, hắn lại giống như căn bản không có ý muốn nhìn nàng.
Điều này khiến A La có chút phiền muộn, cuối cùng tan tiệc, bất đắc dĩ đành phải theo mẫu thân về nhà.
Lúc dùng bữa tối, A La vẫn không yên lòng, Ninh thị thấy vậy liền hỏi thăm: “Hôm nay làm sao vậy, chẳng nói tiếng nào cả?”
Bên cạnh, Diệp Thanh Liên nghe, thuận miệng nói: “A La lớn rồi, sợ là có tâm sự.”
Diệp Thanh Liên ngày thường không hay nói chuyện, bây giờ lại lên tiếng khiến Ninh thị nhìn nhiều vài lần.
A La tất nhiên biết suy nghĩ của Diệp Thanh Liên, cho rằng nàng nhìn trúng Tiêu Vĩnh Hãn, mà người ta lại thân thiết với biểu muội Kha Dung, không thèm quan tâm gì đến nàng, cho nên cố ý chê cười nàng sao?
A La nhàn nhạt liếc Diệp Thanh Liên: “Cũng không có chuyện gì, chỉ hơi mệt chút thôi, xưa nay ta không có hứng thú với mấy loại yến tiệc này. Ngược lại là tỷ tỷ, ta thấy ngươi cùng một vị công tử nói vài câu, không biết là công tử nhà nào?”
Diệp Thanh Dung có vẻ kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thanh Liên, nàng cũng không nhìn thấy tỷ tỷ minh nói chuyện với ai, có điều A La đã nói như vậy thì hẳn là không giả.
Diệp Thanh Liên khẽ biến sắc, liếc A La một cái: “Muội muội nói gì vậy? Ta sao có thể nói chuyện với vị công tử nào?”A La nghe vậy, cười đến vô tâm vô phế, quay đầu hỏi mẫu thân: “Nương, ngươi xem Đại tỷ tỷ kìa, nàng ngượng ngùng đó, ngài phải thay nàng hỏi thăm một chút!”
Diệp Thanh Liên nghe lời này, trong lòng càng khó chịu, cắn môi nói: “Thẩm thẩm, ta thật sự không có…”
Nàng nói được một nửa thì ngừng, ngẫm lại, có biện giải cũng không có ý tứ gì.
Ninh thị nhàn nhạt liếc Diệp Thanh Liên một cái.
Kỳ thật, bà ít nhiều cũng biết rõ tâm tư vị đại chất nữ này, trước giờ đều tâm cao khí ngạo, ngày xưa nào có để Nhị phòng vào mắt, bây giờ ăn nhờ ở đậu, tuổi không còn nhỏ, ngay cả muội muội ruột Diệp Thanh Dung cũng tìm được hôn sự rồi, mà mình là tỷ tỷ lại chưa có tin tức gì nên trong lòng không dễ chịu.
Ninh thị cười khẽ, trách cứ A La: “Đừng nói bậy, ngoan ngoãn dùng bữa đi.”
Dùng bữa tối xong, mọi người tự trở về phòng mình, Diệp Thanh Liên rầu rĩ không thôi, thật ra thì cũng chẳng phải đại sự gì nhưng bị A La chế nhạo như vậy làm nàng không thoải mái.
Diệp Thanh Dung thấy nàng như thế, bất đắc dĩ thở dài: “Kỳ thật, chuyện hôm nay không thể trách A La được, ngươi hảo hảo dùng bữa không tốt sao, cứ nhất định phải đâm thọc A La một câu, tính tình nàng thế nào ngươi cũng biết rồi, ngày xưa được lão tổ tông cưng chiều, hiện tại được Nhị thúc và Nhị thẩm sủng ái, nào có đạo lý chịu thiệt chứ, ngươi đúng là vô duyên vô cớ tự tìm phiền chán.”
Lời này là thân tỷ muội nói, so với A La nói càng khiến Diệp Thanh Liên khó chịu hơn, nàng lườm muội muội mình một cái, nghẹn nửa ngày rốt cuộc nói: “Bây giờ người ta giúp ngươi định hôn sự, trong lòng ngươi e là đã sớm không có cha mẹ đã mất, càng không có người tỷ tỷ như ta.”
Diệp Thanh Dung nghe vậy thì ngẩn ra, muốn nói gì đó, lại thấy Diệp Thanh Liên đã đi qua ngồi xuống giường, nàng không có cách nào khác, ngây ngốc đứng ở cửa hồi lâu mới thở dài một hơi.
A La chế nhạo Diệp Thanh Liên xong liền quăng chuyện này ra sau đầu, trở về phòng lại nhớ tới chuyện Tiêu Kính Viễn.
Nhớ tới lúc hắn nghĩ nàng để ý Tiêu Vĩnh Hãn nên mặt đen như đáy nồi, rõ ràng là bộ dáng ăn giấm chua, trong lòng không khỏi vui vẻ, nhịn không được muốn cười.
Lại nghĩ đến hắn khen nàng xinh đẹp, mặt nóng lên, vươn tay sờ sờ.
Cuối cùng nghĩ đến mình giương oai trước mặt hắn, chỉ trích lung tung, lại nhịn không được mà thở dài.
Lỗ ma ma thấy cô nương nhà mình từ sau khi trở về liền chống cằm ngồi trước cửa sổ, lúc thì thở ngắn thở dài, lúc lại mím môi cười khẽ, hai mắt sáng rực, mặt ửng đỏ, bà không khỏi thầm lắc đầu thở dài.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!