Ông ta đi đến càng gần hơn, hô hấp của cậu càng chậm dần. Chỉ nhẹ nghiêng đầu cười một cái, mang chiếc hộp trong tay đặt xuống đất, cậu chìa tay ra ý bảo muốn hắn đưa chìa khóa. Diệp Lục Tố cười man rợ, thõa được ước nguyện trong lòng, hắn không nề hà chạy đến, quỳ xuống chậm rãi mở hộp, bên trong là con dấu mộc lớn nhà họ Diệp, hắn run run cầm lên thứ con dấu mà mình muốn, giương mặt cười lớn.
Dật Tinh Vọng đứng cạnh cũng cười, chìa khóa đã đến tay, Dật Tinh Vọng không nhanh không chậm, nâng cặp mắt đào hoa lên cao chút, giơ tay ra, một mũi kim tiêm nhanh chóng đâm vào xác thịt người đàn ông đang quỳ rạp dưới đất vì vui sướng mà lơ là cảnh giác. Hắn ta nhăn mặt, thuốc có tốc độ thấm cũng rất nhanh, thoáng cái liền khiến người nọ đau đến lăn lộn trên nền đất.
Dật Tinh Vọng phủi phủi tay, lập tức đứng dậy vứt chìa khóa, dùng chân đạp lên người Diệp Lục Tố đang quằn quại. Cười hi hi ha ha mà đùa cợt
"Chơi trò trốn tìm với tôi, có phải...rất vui không"
Người đứng canh lồng gương mặt âm trầm hỏi
"Cậu không sợ tôi sẽ thay ông ta xử lý cậu à...Còn không định cứu người trong lồng
"Đủ rồi đấy" Dật Tinh Vọng liếc qua, đôi mắt sắt lẹm đánh giá từng đường cong trên bắp thịt
"Diệp Vong Lệnh, anh diễn trò cũng nghiệp dư quá" Vừa nói, cậu vừa đá đá vào chiếc lồng
"..." anh cảm thấy bản thân thật đủ thất bại
"Em nhận ra anh từ khi nào"
"Lúc đến gần trông thấy...ừm...vết cắn hôm qua em để lại trên cổ anh...Vả lại, ở cùng anh lâu như vậy, có thể đuôi mù không nhận ra sao"
"Còn tưởng em tuyệt tình..."
Dật Tinh Vọng lấy điện thoại của gã từ trong túi, bấm vào danh mục ẩn, quả nhiên là có giao dịch tiền bạc. Cậu cứ thế thanh toán cho bọn lính canh bên ngoài, kèm theo tin nhắn không cần tiếp tục nữa...
Phía ngoài truyền vào âm thanh áo nhiệt, bọn họ tự khắc bỏ đi, Dật Kim Uẩn và Dật Bất Ôn cũng thuận thế xông vào. Chỉ thấy một bên Diệp Lục Tố đang nằm lăn lộn, bên còn lại trông thấy Dật Tinh Vọng đang ngồi trên cái chuồng, người bên trong bất tỉnh...Còn có...Diệp Vong Lệnh đang nữa quỳ bên cạnh dùng khăn lau sạch chân cho cậu sau đó tháo dép bản thân đem mang vào. Bấy giờ Dật Kim Uẩn và Dật Bất Ôn đều thoáng giật mình, họ căn bản không phát giác được người em của mình là đi chân trần đến... Có lẽ đây cũng là lý do em ấy lựa chọn tin tưởng Diệp Vong Lệnh.
Dật Tinh Vọng lấy lại con giấu, cho người mang Diệp Lục Tố đang điên điên dại dại trở về nhà hắn. Cậu cũng không giữ hai anh mình lại mà trực tiếp cùng Diệp Vong Lệnh trở về nhà.
Vừa đến nơi, Dật Tinh Vọng lập tức chạy vào phòng tắm, cùng với bồn tắm từ từ tận hưởng. Diệp Vong Lệnh chỉ cười, anh cũng phải tắm, lăn lộn cả một ngày, bẩn đến mức sợ Dật Tinh Vọng sẽ chán ghét. Sau đó cậu ngồi đợi trên giường, Diệp Vong Lệnh lấy ra từ trong tủ một hộp đồ sơ cứu, quỳ xuống cạnh giường từ từ nâng chân lên xem xét, chỉ trầy mấy chỗ, Dật Tinh Vọng căn bản không thèm để ý...
Diệp Vong Lệnh thấp giọng gầm một tiếng, nghe ra là tiếng chửi, cổ chân cậu bị anh nắm lấy xoa, có chút nhột nhưng không dám cử động nhiều. Dật Tinh Vọng lại giơ tay, vuốt vuốt mái tóc Diệp
Vong Lệnh nhưng anh lại né, sắc mặt âm trầm...
"Em...sau này nếu lại gặp chuyện như thế...Tuyệt đối đừng mạo hiểm nữa"
Anh nói, còn hơi dùng sức khiến chân cậu phiếm hồng. Người đàn ông này cứ vậy, thuận thế cuối đầu, áp vào mu bàn chân trắng nõn, nước mắt cũng thuận đà chảy xuống, khiến cho cậu dù nhột cũng phải nghiêm người. Lão đầu nhà cậu hôm nay khóc rồi...
"Nếu như...không phải anh trốn thoát được, đối với người kia đeo lên một cái mặt nạ gần giống...thì.."
Dật Tinh Vọng thấy anh xúc cảm không mấy ổn định, lập tức nâng mặt anh lên, dịu dàng mà nói
"Không phải đều tốt rồi à..."
"Không tốt...hoàn toàn không tốt. Vốn dĩ em không nên dính vào những chuyện như thế này..."
Diệp Vong Lệnh trầm mặc, nước nắt rơi cũng nhanh hơn, khóc đến người khác nhìn vào cũng thay hắn mà đau lòng một chút
Dật Tinh Vọng dỗ cả một đêm, cuối cùng cún bự nhà cậu cũng an phận ôm cậu ngủ, thỉnh thoảng nữa đêm còn thức giấc, ghì cậu vào người sợ vụt một cái liền biến mất... Anh đánh mất cậu quá nhiều lần, đến nỗi trở thành bóng ma tâm lý, chuyện hôm nay tương đối kích thích mạnh, khiến cho Diệp Vong Lệnh cả ngày bất an, dính lấy cậu như cục nam châm hít. Còn Dật Tinh Vọng, nụ cười càng sâu, suy nghĩ càng khiến người ta run rẩy.... Diệp Lục Tố, ông xong đời rồi.....