"Sảy ra chuyện gì?"
Bốn người bên ngoài lều nghệ thấy động tĩnh liễn chạy vào. Chỉ thấy Lâm Tú Linh đang nhìn hai người Cửu U Huyền và Hàn Dạ Minh đầy địch ý
"Tú Linh, xảy ra chuyện gì?"
"Bọn họ...!"
Nguyệt Tĩnh Anh:"Ai nha, đã nói không sao rồi? Đội trưởng, anh và Khánh Dương đi mua giúp họ bộ quần áo sao? Rồi quần áo đâu?"
"Ờ, quần áo ở trong túi, hai người thay đi. Bọn tôi lựa chọn theo dáng người hi vọng sẽ vừa!"
Một người đàn ông tiến lên đưa cho họ một chiếc túi, bên trong là quần áo hiện đại. Cửu U Huyền nhận lấy chiếc túi và nói lời cảm ơn. Sáu người ra ngoài để cho hai người đi thay đồ
Tuy nói đây là lều nhưng lại rất rộng. Diện tích bằng một căn phòng, ngay cả cho thay đồ cũng có!
"Nơi này không phải đại lục, cũng chẳng phải là nơi nào ở lục giới. Từ giờ trở đi khi còn ở đây, bất kể mọi chuyện đều phải nghe theo ta, cũng không được chạy loạn. Nghe rõ chưa?!"
Hắn gật đầu. Bây giờ nàng có bảo hắn đi tự sát, hắn đều vui lòng đi làm!
"Đây là qu....y phục của ngươi. Qua bên đó thay đi!"
Sau khoảng hơn mười năm phút, cuối cùng thì cũng xong. Cả hai đi ra khỏi lều, đi tới chỗ sáu người kia đang ngồi
"Hai người đã đói chưa? Bọn tôi có nương một ít thịt, hy vọng không chê!"
Cửu U Huyền cười nhẹ một cái, không nói gì. Trong đầu đang suy nghĩ không biết hiện tại là năm bao nhiêu
Nàng rời đi đã hơn bốn trăm năm. Nhưng vừa rồi dùng thần thức quét một lượt, phát hiện địa cầu cũng chẳng thay đổi nhiều!
Không lẽ địa cầu đang phát triển chậm?
"Nhược Hy, giới thiệu với em đây là đội trưởng của đội, tên Âu Dương Trạch, bên cạnh đội trưởng lần lượt là Hà Khánh Dương, Cố Kỳ Tân và Lăng Quân Đông! Đúng rồi, Nhược Hy cậu út em tên là gì?"
"Cậu...!"
Hàn Dạ Minh muốn hỏi cậu út là gì, nhưng chưa kịp hỏi liền bị Cửu U Huyền nhét thịt vào miệng. Chặn lại tránh cho hắn nói lung tung
"Câu út, câu đang bị thương, ăn nhiều một chút!"
Đích thân nàng đút cho hắn ăn khiến Hàn Dạ Minh vui như mùa xuân, câu hỏi vừa rồi không biết đã bị hắn ném lên tầng mây nào rồi!
Cửu U Huyền:"Cậu út tên Huyền Cửu Hoàng!"
Nhất thời nghĩ không ra cái tên giả nào, đành lấy tạm tên của Cửu U Hoàng. Trong lòng Hàn Dạ Minh bắt đầu gập tràn mùi giấm
Nguyệt Tĩnh Anh:" Hai người ngoại hình cũng thật đặc biệt. Một người tóc bạch kim, một người mắt đỏ?"
Cửu U Huyền nghe vậy không nói gì. Ngoại hình như này đúng là có chút khác biệt. Nàng thì không sao, người khác nhìn vào có thể coi là nhuộm nhưng Hàn Dạ Minh thì khác!
"Chị Tĩnh Anh, có thể cho em mượn điện thoại một chút được không?"
"Đây!"
Nguyệt Tĩnh Anh là một người có tính cách sảng khoái, phóng khoáng, nên khi nghe thấy yêu cầu của Cửu U Huyền, cô không ngần ngại mà đưa nàng
Nhìn lịch trên điện thoại Cửu U Huyền vô cùng ngạc nhiên
Nàng vậy mà lại tới thời gian năm năm sau khi nàng rời đi. Chẳng trách địa cầu lại chẳng mấy thay đổi
"Cảm ơn chị Tĩnh Anh!"
"Không có gì!"
"Hai người tiếp theo muốn đi đâu? Tôi vừa nghe Tĩnh Anh nói hai người sống trên núi này, nhưng mà mấy ngày trước có động đất tôi đoán nhà của hai người chắc cũng đã bị tổn hại không nhỏ!"
Âu Dương Trạch nhìn hai người. Không hiểu sao trong lòng rất muốn hai người cùng đồng hành, đặc biệt là Cửu U Huyền!
Hàn Dạ Minh sao lại không nhìn ra được sự mong đợi của Âu Dương Trạch. Ngay lập tức cảnh giác nhìn anh!
"Bọn tôi muốn xuống núi!"
"Vậy hai người bình an xuống núi!"
Âu Dương Trạch có chút thất vọng
Sau khi ăn lo, Cửu U Huyền tặng họ một chiếc trâm ngọc bằng vàng, coi như là lời cảm ơn. Cả sáu người kinh ngạc nhìn chiếc trâm ngọc. Cho dù không có chuyện môn về lĩnh vực này nhưng cũng biết thứ trên tay đáng giá cỡ nào. Vừa ngẩng đầu lên liền không thấy hai người đâu!